CHƯƠNG 43: BỎ NHÀ THEO TRAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên thuận theo tiếng nói ngẩng đầu nhìn, vừa thấy khuôn mặt mới xuất hiện liền sững sờ, ngây ngốc lẩm bẩm:

"Dịch Dương Thiên Tỉ?"

Tại sao anh ấy cũng đến trấn Bất Thanh?

Lưu Chí Hoành thấy Thiên Tỉ chậm rãi bước vào, ôm bụng cười thành tiếng, giọng nói thốt ra chỉ đủ để Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải nghe thấy:

"Chính thất, lớn nhỏ đều đã đến đông đủ rồi, được lắm, thật sự rất tốt."

Chính thất Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ khoanh tay trước ngực, lặng lẽ quan sát.

Trong số năm người đứng đó chỉ có cô nàng tê giác là nhanh nhảu đứng dậy, điệu bộ ngúng nguẩy như một đứa trẻ, chạy đến trước mặt Thiên Tỉ, làm nũng, hờn dỗi nói:

"Thiên Tỉ, sao anh lại đến đây? Đáng ghét, đến mà cũng không nói trước với người ta một tiếng."

Lời vừa thốt ra, mọi ngừơi đều bị vẻ ỏn ẻn của Tùng Dung làm cho nổi hết da gà. Một lúc sau, Vương Nguyên mới chợt nhớ ra Thiên Tỉ đã từng cùng Tùng tiểu thư... Hừm, họ đã từng có một giai đoạn quan hệ mập mờ như thế. Nói vậy thì, Thiên Tỉ đến đây là để tìm Tùng Dung sao?

Nghĩ vậy, Vương Nguyên khẽ ngẩng đầu liếc nhìn Thiên Tỉ dò xét, vừa nhìn lên liền chạm phải ánh mắt sáng rực của đối phương, trái tim chợt loạn nhịp, hai gò má ửng đỏ. Đối với sự nhiệt tình thái quá của Tùng Dung, vẻ mặt Thiên Tỉ vẫn hết sức lạnh lùng, băng giá, sau khi lịch sự gật đầu chào hỏi, anh khẽ nói:

"Tôi đến tìm Vương Nguyên có chút việc."

Thiên Tỉ vừa dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt cô nàng tê giác bỗng đông cứng lại, liếc ánh mắt sắc lẹm về phía Vương Nguyên vẫn đang ngồi chết sững bên bàn nước. Vương Nguyên thở dài, quả nhiên con gái trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, nhưng cậu vẫn tò vẻ ngạc nhiên, ồ lên:

"Tìm tôi à?"

Phải có việc quan trọng lắm thì Thiên Tỉ mới đích thân đến tận núi Bất Thanh tìm cậu, còn nữa, làm sao anh biết bọn họ đang ở núi Bất Thanh?

Bao nghi vấn chất chứa trong lòng, Vương Nguyên còn chưa kịp nói ra thì Thiên Tỉ đã nhìn cậu, khẽ gật đầu.

"Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện."

Ra khỏi khu tứ hợp viện, hai người lững thững bước đi trên con đường cái quanh co. Vương Nguyên sánh vai bên cạnh Thiên Tỉ, nhất thời không biết nên nói gì, bầu không khí có chút ngại ngùng, xấu hổ, suy nghĩ của cậu cũng trở nên lộn xộn, rối rắm.

Núi Bất Thanh, Thiên Đầu Phật, những chiếc đèn lồng quỷ dị, Băng Huyền Quy... Mới lên núi Bất Thanh có một buổi tối mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bộ não Vương Nguyên vốn đã chậm tiêu, đột nhiên phải tiếp nhận thêm một lượng thông tin lớn như vậy nữa khiến cậu không khỏi đau đầu. Lúc này Thiên Tỉ lại bỗng nhiên xuất hiện một cách thần bí, nếu giờ có ai đó nói với cậu, việc Quý Vân đến núi Bất Thanh và những chuyện kỳ quái kia không liên quan tới nhau thì có đánh chết cậu cũng không tin.

Nghĩ đến đây, Vương Nguyên khẽ cắn môi, do dự nói:

"Cái kia..."

"Lên xe đi!"

Lúc Vương Nguyên rụt rè lên tiếng cũng là lúc Thiên Tỉ đột nhiên cất lời.

"Hả?"

Vương Nguyên bỗng ngây ngốc, tròn mắt nhìn Thiên Tỉ, thấy anh bước tới trước, mở cửa xe.

Nửa giờ sau, Vương Nguyên ngồi trên ghế phụ, nhìn bên ngoài, phong cảnh quen thuộc dần lùi xa, lúc này cô mới cảm thấy có điều gì đó không hợp lý.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Thiên Tỉ thản nhiên nói:

"Đưa cậu về nhà."

...

Câu nói vừa thốt ra, Vương Nguyên sững sờ ngồi ngây tại chỗ, hồi lâu sau mới tiêu hóa hết ý nghĩa trong câu nói đơn giản của Thiên Tỉ.

"Đưa tôi về nhà?"

Vương Nguyên nhíu mày, nghi hoặc nhìn anh.

"Anh nói vậy là sao?"

Thiên Tỉ không chớp mắt, vẫn chuyên tâm lái xe, nói:

"Chẳng sao cả, chỉ là đưa cậu về nhà thôi."

Vương Nguyên chỉ còn biết im lặng. Thiên Tỉ đi cả ngàn dặm xa xôi, lái xe suốt năm tiếng đồng hồ đến trấn Bất Thanh chỉ để đón mình về Cẩm Thành thôi sao? Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, ngữ khí dịu hẳn xuống, cắn răng nói hai từ:

"Dừng xe!"

Bất luận hành động này của Thiên Tỉ xuất phát từ mục đích gì đi chăng nữa thì Vương Nguyên cũng không thích người khác quyết định thay mình, nhất là anh còn chẳng thèm hỏi qua ý kiến của cậu.

Nhưng xe vẫn chạy băng băng trên đường, không hề có biểu hiện sẽ dừng lại. Thấy thế, tất cả những nỗi bực dọc trong lòng Vương Nguyên như ngọn lửa được đổ thêm dầu, nhanh chóng bốc lên. Vương Nguyên cao giọng, nói:

"Anh Dịch, xin anh dừng xe lại!"

Thiên Tỉ im lặng, vẫn chăm chú nhìn về phía trước, cất giọng buồn bã như phả vào đó cả tiếng thở dài não nề:

"Nguyên Nguyên, hẳn là cậu đã nhận ra, núi Bất Thanh đang gặp nguy hiểm."

Vương Nguyên nghe thấy thế thì bất giác giật mình, đây là lần đầu tiên Thiên Tỉ gọi cậu hai tiếng "Nguyên Nguyên". Vương Nguyên thấy sắc mặt anh như đông cứng lại, lúc nói không hề có biểu hiện đùa cợt, càng khiến người khác cảm thấy bất an. Nếu thực sự như lời anh nói thì cậu càng không nên cứ thế mà rời khỏi núi Bất Thanh, ít nhất mọi người cũng phải cùng rời đi.

Nghĩ đến Tiểu Long ngốc nghếch và Băng Huyền Quy vẫn còn ở trên đó, Vương Nguyên vội vàng nhổm dậy.

"Như thế thì tôi càng phải quay lại, Vương Tuấn Khải và bọn họ vẫn còn ở trên đó... Không được, không được, Dịch Dương Thiên Tỉ, anh mau dừng xe lại, không! Không được! Phải quay lại thôi!"

Vương Nguyên vừa nói vừa định quay sang kéo tay Thiên Tỉ, nhưng bàn tay còn chưa động được vào ống tay áo liền nghe thấy bên tai truyền đến tiếng phanh gấp. Thiên Tỉ cuối cùng đã chịu dừng xe.

"Chúng ta..."

"Nguyên Nguyên."

Vương Nguyên còn chưa nói xong, Thiên Tỉ đã ngắt lời. Anh quay lại, nhìn thẳng vào Vương Nguyên, đôi mắt đen thẫm, u tối như vực thẳm, tựa hồ muốn nhìn thấu tận cùng tâm can của đối phương. Nhất thời, Vương Nguyên không biết tại sao lại ngây ngốc, si mê nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, không có cách nào để thoát ra.

"Nguyên Nguyên hãy nghe theo lời tôi nói."

Giọng nói của Thiên Tỉ thâm trầm mà ấm áp, mê hoặc lòng người, khiến tinh thần Vương Nguyên từ từ an tĩnh lại.

"Lúc này núi Bất Thanh đang xảy ra một số chuyện, tôi đưa cậu rời khỏi nơi này trước đã."

Nghe xong những lời này, đôi đồng tử của Vương Nguyên từ từ dãn ra, rõ ràng như gương sáng mà lại không thể nào mở ra được. Cậu nhìn chằm chằm vào Thiên Tỉ, chậm rãi lặp đi lặp lại:

"Anh đưa tôi rời khỏi đây?"

"Đúng, tôi đưa cậu rời khỏi đây, đừng suy nghĩ về anh ta nữa, được không?"

Mi mắt Vương Nguyên dần khép lại, trong đầu như đang vẩn vơ suy nghĩ ngàn vạn điều nhưng không thể tìm ra được vấn đề cốt yếu. Cậu vùng vẫy đấu tranh và do dự một hồi, nhưng đột nhiên lại cúi thấp đầu, đáp:

"Được!"

Nói xong, cậu nhắm mắt lại, thiếp đi. Thiên Tỉ thở dài, cởi áo khoác đắp lên người Vương Nguyên, khởi động xe rồi rời đi.

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách cảnh lái xe_ _ _ _ _

Cùng lúc đó, tại khu nhà tứ hợp viện ở trấn Bất Thanh, Tiểu Long ngốc nghếch đang đứng trên nóc nhà, phóng tầm mắt nhìn về phía núi Bất Thanh xa xa. Đang trầm ngâm suy nghĩ, Vương Tuấn Khải liền nghe thấy tiếng bước chân thong dong từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Lưu đại họa.

Lưu Chí Hoành bặm môi, thong thả bước đến gần Tiểu Long ngốc nghếch, nói:

"Đứng cao thế này, ngoài việc quan sát được núi Bất Thanh, còn có thể nhìn thấy Tiểu Nguyên Nguyên nhà cậu vừa mới bị người ta kéo lên xe đi mất rồi phải không?"

Dứt lời, Lưu Chí Hoành làm ra vẻ rầu rĩ, ghé sát vào tai Vương Tuấn Khải, nói nhỏ:

"Cậu ấy bỏ trốn theo trai mà cậu không đuổi theo sao?"

Vương Tuấn Khải vẫn trầm mặc không thèm lên tiếng, hồi lâu sau mới quay đầu, nhìn Lưu Chí Hoành trừng trừng:

"Anh mau nói cho tôi biết, người anh muốn tìm rốt cuộc là ai?"

Lưu Chí Hoành nhanh chóng thu lại nụ cười cợt nhả, hắng giọng, chậm rãi ngồi xuống.

"Cậu cố ý để cậu ấy bị Dịch Dương Thiên Tỉ đưa đi sao? Không muốn cậu ấy ở lại vùng đất lắm thị phi này ư?"

Tiểu Long ngốc nghếch nhìn xuống lòng bàn tay mình, không trả lời mà nói:

"Lúc tôi vừa tỉnh lại, anh nói với tôi là Nhi nhờ anh chăm sóc tôi. Lưu Chí Hoành, hãy nói cho tôi biết, trong suốt một nghìn năm tôi hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

Lưu Chí Hoành nhếch mép cười thâm thúy.

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Sau khi cậu hôn mê bất tỉnh, chủ nhân yêu quý của cậu trở về thấy tình trạng của cậu như vậy liền nổi giận lôi đình, truy đuổi Thiên Đầu Phật và lũ chấp niệm kia, quẳng tất thảy bọn chúng vào địa lao. Sau đó... hừ, chắc cậu cũng biết tính cách của Nhi rồi đấy, mười chỗ ăn chơi thì phải đến chín chỗ có bóng dáng của chị ta. Hô hô, tôi cũng khổ sở, bị chị ta cưỡng chế bắt làm vú em cho cậu..."

Ánh mắt của Tiểu Long ngốc nghếch chợt sáng lên, anh ta không cảm thấy hứng thú với màn kịch độc diễn của Lưu đại họa. Vương Tuấn Khải trầm ngâm dõi mắt nhìn về núi Bất Thanh, lát sau lẩm bẩm:

"Nhi... chủ nhân của tôi chính là người chị ruột của anh, đúng không?"

Tí tách!

Cuộc trò chuyện tựa như một mặt hồ yên ả bỗng nổi trận gió lớn, làm gợn lên những đợt sóng lăn tăn. Lưu đại họa vẫn im lặng. Một cơn gió khẽ lướt qua, cuộn đám lá khô bay xào xạc, hai người vẫn im lặng, không ai nói một lời.

Hồi lâu sau, Lưu Chí Hoành mới hắng giọng, thản nhiên nói:

"Cậu phát hiện ra từ lúc nào vậy?"

Vương Tuấn Khải lắc đầu, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh. Anh phát hiện ra từ lúc nào ư? Dường như là từ khi biết được Thiên Đầu Phật vẫn tồn tại, và cũng có thể là khi ở gần bên Nguyên Nguyên trong gang tấc...

Mặc dù, Vương Nguyên và chủ nhân có hơi thở và mùi hương giống nhau nhưng anh lại có cảm giác họ không phải là một. Ban đầu, Tiểu Long ngốc nghếch còn giận dỗi nói Nhi đã thay đổi, nhưng lâu dần mới phát hiện ra, người này không phải là Nhi. Vương Tuấn Khải nhắm mắt, thần sắc có chút mệt mỏi, quả thực, anh ta nên sớm nghĩ đến điều này. Tuy Nhi toàn làm những việc quái đản, không bao giờ ở yên một chỗ nhưng nếu đã thấy anh ta hôn mê bất tỉnh, tại sao cô ấy còn tùy tiện giao anh ta cho người khác?

Lưu Chí Hoành tính tình tinh quái, có ánh mắt giống hệt chủ nhân, quả thực họ là chị em ruột cũng chẳng lấy gì làm lạ. Chỉ là rốt cuộc bây giờ Nhi đang ở đâu? Vương Tuấn Khải ngập ngừng giây lát, lên tiếng:

"Trước khi đến núi Bất Thanh, hình như tôi đã gặp cô ấy một lần. Chỉ là lúc đó cô ấy vội vàng đuổi theo Thiên Đầu Phật, không hề trông thấy tôi."

Lưu đại họa lắc đầu, nói:

"Vương Tuấn Khải, không ngờ cậu..."

"Anh không nghĩ là tôi lại giữ im lặng như thế sao?"

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn Lưu Chí Hoành, quả nhiên khuôn mặt tuấn tú ấy vẫn vô cùng thản nhiên. Tiểu Long ngốc nghếch hít một hơi thật sâu, cúi đầu nói tiếp:

"Anh sợ sau khi tôi tỉnh dậy, không thấy Nhi sẽ phát cuồng, làm loạn, cho nên mới cố ý dùng Nguyên Nguyên để lừa gạt tôi phải không? Nhưng tại sao mùi hương trên người Nguyên Nguyên và Nhi lại giống nhau đến thế?"

"Hừ!"

Lưu Chí Hoành thở dài, xoa cằm cười khổ.

"Vấn đề này, cậu nên đích thân tìm chủ nhân tốt của cậu mà hỏi. Năm đó, sau khi phong ấn Thiên Đầu Phật, chị ta nói đi là đi, để tôi một mình giải quyết đống tàn tro rối như tơ vò. Nếu không phải tôi tìm đến Vương Nguyên, nói không chừng cả Cẩm Thành đã bị hủy diệt rồi. Cậu cho rằng tôi muốn làm thế lắm sao?"

Vương Tuấn Khải quen biết Lưu đại họa đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy anh ta nói những lời ai oán mà chân thành đến thế, cảm động giật giật khóe môi, không biết phải nói sao.

"Dù sao thì Nguyên Nguyên rời khỏi núi Bất Thanh lúc này cũng là tốt cho cậu ấy."

Vương Tuấn Khải lẩm bẩm, tựa hồ đang hạ một quyết tâm rất lớn.

"Lưu Chí Hoành, anh hứa với tôi một chuyện."

"Hả?"

"Tạm thời... đừng nói cho Nguyên Nguyên biết sự thật này. Tôi muốn đích thân nói cho cậu ấy biết."

Lưu Chí Hoành nghe thấy vậy thì im lặng, đút tay vào túi quần, khẽ đáp:

"Được!"

Cái gì phải đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro