CHƯƠNG 44: QUỶ ÁP XE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong xe, Vương Nguyên nửa tỉnh nửa mê, cảm giác hít thở có chút khó khăn. Dường như có cái gì đó đang quấn chặt lấy cậu, khiến cậu càng lúc càng khó chịu. Tự đáy lòng Vương Nguyên trào dâng một nỗi sợ hãi khôn cùng, cảm giác cần cổ cứng ngắc, tứ chi nặng nề không sao cử động được. Lúc cậu cố giãy giụa, tưởng chừng có thể thoát ra được rồi, trên người đột nhiên lại có thứ gì đó như nặng nghìn cân từ từ ép chặt.

Nhất thời, nước mắt Vương Nguyên bỗng trào ra, cảm giác này lại vô cùng quen thuộc: Mình đang bị ép lên giường. Nhưng rõ ràng cảm nhận được độ lắc lư của xe ô tô đang chạy trên đường, Vương Nguyên lặng lẽ sửa lại câu cho đúng – là quỷ áp xe.

Mới vừa rồi, Vương Nguyên bị mê man, có lẽ vì thế nên dễ dàng nhiễm âm khí, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà bị bóng đè thì thật giống với cô gái còn xuân lần đầu lên kiệu hoa... vẫn còn bỡ ngỡ. Nếu thực sự đúng như những gì cái mồm quạ đen của Lưu đại họa đã nói, thì lũ tiểu yêu ở núi Bất Thanh buổi tối không dám xuất đầu lộ diện vì sợ mùi hương Mạn Đà La, nhưng giữa ban ngày ban mặt lại mặc sức càn quấy.

Vương Nguyên bối rối không biết phải làm sao, bỗng nhiên lại cảm thấy có người đang nhẹ nhàng vỗ lên vai mình. Một giọng nói trầm ấm, ôn hòa cất lên:

"Không được phép chạm vào em ấy."

Dứt lời, Vương Nguyên liền cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng. Cậu khẽ mở mắt, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Thiên Tỉ ngồi bên ghế lái, chiếc cổ cứng ngắc như hóa đá giờ đã cử động được, chân tay cũng nhẹ nhõm hơn.

Thiên Tỉ vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, nói:

"Cẩn thận không cảm lạnh."

Vương Nguyên nhìn chiếc áo khoác nam đang đắp trên người mình, trong lòng vẫn sợ hãi, nhíu mày, hạ thấp giọng, nói:

"Tôi bị quỷ áp xe."

Nghe thấy vậy, Thiên Tỉ khẽ mỉm cười, đính chính lại:

"Do lúc ngủ thần kinh bị ức chế quá mà thôi, cậu không nên nghĩ ngợi nhiều như thế."

Thấy Thiên Tỉ vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị như cũ, Vương Nguyên bất giác líu lưỡi, vậy câu nói của anh ban nãy là sao chứ?

Nghĩ vậy, Vương Nguyên trầm mặc, chính cậu cũng không biết rõ thân phận thật của Thiên Tỉ, luôn cho rằng anh và tên quái vật Lưu Chí Hoành kia hoàn toàn không giống nhau. Thiên Tỉ đi làm, ăn uống, nghỉ ngơi đều giống những người bình thường, nhưng dường như anh cũng biết nhiều chuyện, chuyện về khu nhà hình ống, chuyện trong thang máy lần trước... Hình như mỗi lần cậu xảy ra chuyện, anh đều xuất hiện, thậm chí ngay cả tình trạng quỷ dị ở núi Bất Thanh, anh cũng nắm rõ như lòng bàn tay.

"Ơ!"

Nghĩ đến núi Bất Thanh, bộ não đậu phụ của Vương Nguyên rốt cuộc cũng hoạt động trở lại. Cậu nhổm dậy, nhìn ra ngoài cửa xe, phát hiện trên người không chỉ đắp một chiếc áo khoác mà còn được thắt dây an toàn rất cẩn thận.

Thiên Tỉ thở dài.

"Không cần nhìn, chúng ta đang trên đường quay trở lại."

"Hả?"

Vương Nguyên mờ mịch, tưởng mình đang nghe nhầm, tròn mắt nhìn Thiên Tỉ, lại nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa xe. Quả thực họ đang trên đường lên núi Bất Thanh.

"Vì sao?"

Lẽ nào trong lúc mình ngủ, Thiên Tỉ đã nghĩ thông suốt rồi đưa mình trở lại ư?

Thiên Tỉ đưa tay lên lau trán, vẻ mặt như đông cứng lại,

"Đường xuống núi bị phong tỏa rồi."

"Phong tỏa?"

Vương Nguyên mở to mắt vẻ không thể tin được, rõ ràng là không có mưa lũ, cũng không có động đất, tại sao lại bị phong tỏa chứ?

"Trên đường xuống núi, có một tảng đá to rơi xuống mặt đường, người dân trong núi không ra được, người bên ngoài cũng không vào được. Chỉ có điều..."

Đôi mắt Thiên Tỉ chợt sáng rực, nói:

"Cậu có cảm thấy việc này thật trùng hợp không? Giống như có người biết tôi sẽ đưa cậu trở về vậy."

Vương Nguyên nghe thấy vậy cũng học theo dáng vẻ của Thiên Tỉ, nhếch khóe môi, hai đầu lông mày chau lại. Ai lại muốn cậu ở lại đây chứ? Lưu đại họa? Thiên Đầu Phật? Hay... người được gọi là chị ruột của Lưu Chí Hoành đó?

"Vậy bây giờ chúng ta..."

"Trở về khu nhà nghỉ kia."

Thiên Tỉ vừa tiếp lời Vương Nguyên vừa đánh xe rẽ vào núi Bất Thanh.

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách quỷ áp xe_ _ _ _ _

Đối với sự trở lại của Thiên Tỉ và Vương Nguyên, mọi người đều không mảy may kinh ngạc, dường như hai người chỉ đi đâu đó hàn huyên một lát rồi trở về. Duy chỉ có Lưu đại họa lúc thấy hai người tiến vào khu tứ hợp viện liền che miệng cười khì khì, trêu chọc:

"Tôi đã nói rồi mà, Tiểu Nguyên Nguyên yêu quý tôi nhất, nên đâu có bỏ nhà theo trai được chứ!"

Vương Nguyên trừng mắt nhìn anh ta, thấy Vương Tuấn Khải đang nằm trên ghế ngủ gà ngủ gật liền đánh thức anh ta dậy, nhẹ giọng hỏi:

"Tùng Dung và tiểu rùa đen đâu?"

Lưu Chí Hoành nói:

"Tiểu rùa đen ở trong túi áo Vương Tuấn Khải, đã biến trở lại thành viên đá rồi. Còn cô nàng tê giác kia... Tôi bảo cô ta đi ra ngoài có chút việc, một lúc nữa sẽ quay về."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Thiên Tỉ đi tìm ông chủ khu nhà tứ hợp viện đặt thuê phòng. Nhân lúc Thiên Tỉ rời đi, Vương Nguyên tiến lại gần Lưu Chí Hoành, đang chuẩn bị lên tiếng liền bị đối phương dùng ngón tay trỏ che miệng. Lưu đại họa hớn hở, cười nói:

"Tôi biết, Thiên Tỉ muốn đưa cậu đi, nhưng lại bị phát hiện nên không đi được."

Vương Nguyên kinh hãi, đưa cặp mắt xinh đẹp nhìn anh ta chằm chằm.

"Thì ra đúng là anh!"

Lưu đại họa vội đưa tay lên che miệng Vương Nguyên, ánh mắt long lanh, vẻ mặt vô tội nói:

"Cưng à, không nên chuyện xấu nào cũng đổ cho tôi làm, như vậy là không tốt. Tôi là ma quái thật đấy nhưng không phải muốn làm gì cũng có thể làm được. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng, tôi vừa mới cùng chính thất nhà cậu ngồi trên nóc nhà ngắm trời xanh mây trắng."

Vương Nguyên lườm anh ta một cái, nói:

"Vậy có chuyện gì đã xảy ra? Nếu không phải do tên xấu xa nhà anh làm thì sao anh lại biết đường đi đã bị cấm chứ?"

Lưu Chí Hoành ho khan, buông thõng tay, nói:

"Bởi vì... ngay sau khi cậu và Thiên Tỉ rời đi, đài truyền hình đã gọi cho trợ lý Văn Trinh, nói đường lên núi bị một tảng đá lớn chặn nên không thể đi tiếp được."

Nghe đến đây, Vương Nguyên mới chợt nghĩ đến trong khu nhà nghỉ này còn có những vị khách khác, trong đó có đại minh tinh Tương Ảnh và trợ lý của cô ta. Lần này mọi người lên núi cũng là để điều tra chân tướng của bóng hình kỳ quái xuất hiện trong phim kia. Nhưng lúc này trời đã chạng vạng mà chẳng thấy bóng dáng hai người đó đâu. Vương Nguyên hỏi:

"Họ đi đâu rồi?"

"Sau khi nhận điện thoại không lâu, Văn Trinh biến mất. Còn Tương Ảnh..."

Lưu Chí Hoành đưa tay sờ cằm, cố ý dừng lại một chút cho có phần bí hiểm, sau đó mới cười một cách giả tạo, nói tiếp:

"Từ lúc chúng ta tới đây đã không thấy cô ta đâu rồi. Hô hô, người ta cũng thích được gặp cô ta, còn muốn tìm cô ta để xin chữ ký nữa kìa."

Nghe xong, đôi đồng tử của Vương Nguyên chợt dãn to hơn, lúc này cậu mới từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra. Tối qua, vì chuyện những người mộng du mà cu quên mất tiếng động kỳ dị phát ra từ căn phòng sát vách. Lúc này, Văn Trinh mất tích, Tương Ảnh lại không thấy đâu, phải chăng đúng như những gì cậu dự đoán, tối qua... cô ta đã bị sát hại???

Nghĩ đến khả năng này, Vương Nguyên nổi da gà, kéo Lưu đại họa lại gần, kể cho anh ta nghe tường tận chuyện đã xảy ra tối qua. Cậu vừa nói xong, đúng lúc Tùng Dung cũng mang theo một chiếc túi từ ngoài chạy vào, thở hồng hộc, ngồi xuống nghế, lát sau đứng dậy la toáng lên.

"Lưu Chí Hoành, tên đại vương khốn nạn nhà anh, anh bắt tôi làm tạp vụ đã đành, nhưng không nên để một người phụ nữ như tôi phải làm mấy việc nặng nhọc thế này chứ! Còn bắt tôi sục sạc truy tìm qua mùi hương, tôi không phải là chó... Tôi không tìm thấy cô trợ lý Văn Trinh đó đâu! Tôi chỉ tìm được cái túi rách này thôi, anh thích làm gì thì làm, bà cô này không rảnh nữa!"

Mấy lời ồn ào đó không chỉ đánh thức Tiểu Long ngốc nghếch mà ngay cả Thiên Tỉ đang đăng ký nhận phòng ở bên ngoài cũng phải quay lại nhìn. Thấy người trong lòng bước đến, cô nàng tê giác vừa rồi còn chống nạnh chửi mắng như một mụ đàn bà chanh chua bỗng chốc im bặt, cắn răng hồi lâu mới khôi phục dáng vẻ dịu dàng, nói:

"A... Tỉ, sao hai người quay về sớm vậy?"

Vương Nguyên im lặng, tất cả mọi người đều đã biết chuyện bọn họ "bỏ trốn thất bại". Vương Nguyên vừa suy xét, cân nhắc vừa đưa mắt nhìn sang phía Tiểu Long ngốc nghếch, đang định mở miệng nói thì Tiểu Long ngốc nghếch lại lảng tránh ánh mắt của cậu.

Thấy vậy, trái tim Vương Nguyên bỗng vỡ vụn. Thiên Tỉ liền gật đầu, nói:

"Tôi đi xem phòng đây!"

Nói xong, anh quay người bước đi.

Lúc này, Lưu Chí Hoành chỉ cười gian hai tiếng, liếc cặp mắt sắc lẹm về phía chiếc túi rách. Tùng Dung thấy Thiên Tỉ đã lên gác, liền ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên, làm ra vẻ thê lương, oán giận nói:

"Hai người hay thật đấy, chạy đi nói chuyện hàn huyên vui vẻ, để tôi lại một mình, còn bị sai ra ngoài tìm cái cô Văn Trinh gì kia nữa..."

Lưu Chí Hoành cau mày, mở cái túi ra. Vương Nguyên ngó đầu qua xem, bỗng giật mình kinh hãi, trong đó toàn là... các loại quần áo rách nát như một đống vải vụn... Vương Nguyên nghiêng đầu hỏi:

"Đây là..."

Lưu Chí Hoành tiện tay nhấc chiếc túi đó lên, kéo lại khóa rồi nói:

"Đều là của Tương Ảnh..."

Tùng Dung ôm ngực, "hừ" lạnh.

"Xem ra, cô trợ lý Văn Trinh này chỉ có vẻ bề ngoài nhã nhặn như vậy thôi! Dám cắt quần áo của đại minh tinh thành ra thế này, không biết cô ta đã phải kìm nén nỗi oán hận đến mức nào?"

Vương Tuấn Khải im lặng. Anh vốn không quan tâm tới cái túi rách đó, thỉnh thoảng chỉ liếc mắt nhìn trộm Vương Nguyên, nghĩ đến những chuyện ban nãy nói với Lưu Chí Hoành, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Vương Nguyên lại hồn nhiên không hề hay biết, nghe Tùng Dung nói, cậu càng lúc càng kiên định với suy nghĩ ban đầu của mình.

Cậu chống cằm suy nghĩ.

"Hôm qua chúng ta còn thấy Tương Ảnh nổi giận với trợ lý Văn Trinh, buổi tối tôi lại nghe thấy có tiếng động giống như có người thắt cổ tự tử rồi rơi xuống đất, bây giờ lại tìm thấy đống quần áo bị cắt nát kèm theo việc trợ lý Văn Trinh mất tích... Chuyện này không phải..."

Chẳng phải đây chính là một vụ án giết người sao!?

"Văn Trinh nói tính tình Tương Ảnh gần đây không được tốt lắm, thế nên Văn Trinh đã bị cô ta áp bức, nhục mạ không ít lần. Cô trợ lý bé nhỏ này đã phải chịu oan ức, khổ cực biết bao nhiêu năm, cho đến tối hôm qua, cô ta không chịu nổi nữa..."

Vương Nguyên dừng lại một lát rồi mới tiếp tục suy luận:

"Vì thế cô ta đã giết Tương Ảnh. Hôm nay nghe nói đường xuống núi bị chặn, cô ta lo sợ không chạy thoát được nên mới trốn đi? Nếu sự suy đoán này là đúng thì bây giờ, thi thể nạn nhân vẫn còn ở..."

Vương Nguyên nói xong suy nghĩ của mình, ánh mắt vô thức hướng lên tầng hai, nhìn vào cửa sổ phòng Tương Ảnh. Một lát sau, phía sau truyền đến một tràng pháo tay, Lưu đại họa nói chêm vào:

"Tiểu Nguyên Nguyên, cậu đúng là thần tượng của mọi người, khả năng trinh thám thật tuyệt vời! Cậu không làm thám tử lừng danh như Conan quả thực là rất, rất đáng tiếc, có điều..."

Vương Nguyên mặc kệ Lưu Chí Hoành, ngắt lời:

"Có điều cái đầu anh ấy!"

Nói xong, cậu đứng dậy, túm lấy Tiểu Long ngốc nghếch, nói:

"Vương Tuấn Khải, lên trên kiểm tra cùng tôi, được không?"

Hai mắt Tiểu Long ngốc nghếch sáng lên, anh lắc đầu, ngập ngừng nói:

"Đi cũng được, có điều... Nguyên Nguyên..."

Vương Tuấn Khải còn chưa nói xong, mọi người đã nghe thấy một giọng nữ chắc nịch truyền xuống:

"Các người đứng đấy làm gì thế?"

Vương Nguyên quay đầu lại nhìn, trong nháy mặt chợt ngây ngốc, thẫn thờ. "Thi thể" Tương Ảnh với mái tóc uốn xinh đẹp đang đứng chắp tay sau lưng, chăm chú nhìn mọi người.

Quả nhiên, làm Thám tử Conan không dễ dàng đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro