CHƯƠNG 58: MỒI NHỬ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong màn đêm tối tăm và hoang vắng, những cơn gió lạnh ùa tới, thổi đám lá khô bay xào xạc. Ánh trăng ma quái, lạnh lẽo soi sáng cả một vùng trời, những đám mây âm u phiêu du dường như đang nheo mắt, cười trước nỗi đau khổ của người khác. Dưới một gốc cây khô, Vương Nguyên ngây ngốc đứng lặng hồi lâu, nín thở nhìn con quái vật to lớn trước mặt, lúc này cậu thậm chí không thể run rẩy được nữa.

Con mèo béo mập trước mặt to hơn gấp nhiều lần so với tưởng tượng của Vương Nguyên, cho dù lúc này nó cuộn tròn cái đuôi, ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng thân hình nó cũng chẳng thua kém một con sư tử trưởng thành là bao. Nó như vừa phát hiện ra một quả cầu len thú vị, ve vẩy cái đuôi ra chiều thích thú, đôi mắt to tròn, màu xanh long lanh nhìn cậu chăm chú, tựa hồ đang tính toán xem nên xử lý món đồ chơi mới này thế nào.

Vương Nguyên cắn chặt răng sợ hãi, mồ hôi không ngừng túa ra. Không biết vì sao, lúc này đầu óc cậu có vẻ minh mẫn hẳn lên. Trong lúc con mèo béo kia còn đang suy nghĩ nên xử lý mình thế nào, mình cần phải chạy thật nhanh nhưng cho dù đôi chân có nhanh nhẹn đến đâu cũng không thể chạy thoát được, mình vốn không thể chạy đua với nó, phải làm cách nào bây giờ?

Vương Nguyên đang suy nghĩ, con mèo béo đột nhiên đứng lên, hếch cái mũi ướt sũng, tiến lại gần cậu ngửi hít. Vương Nguyên như pho tượng, sống lưng không biết từ bao giờ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Con mèo béo này đang… chuẩn bị ăn thịt cậu rồi sao?

Mèo béo dò xét Vương Nguyên một hồi rồi áp cái mặt ụ thịt đến trước mặt cậu, bất giác nhếch miệng cười lớn. Nhìn mèo béo nhe hàm răng trắng ởn, Vương Nguyên sợ điếng hồn, nó đang cười sao? Đúng vậy, chính xác là nó đang cười, bởi ngay sau đó, Vương Nguyên liền nghe thấy nó đột nhiên lập cập hai hàm răng, rồi nói hai từ:

“Nguyên Nguyên.”

Không có âm thanh, mèo béo vẫn chỉ dùng khẩu hình như trước, nhưng Vương Nguyên tin chắc là mình không hoa mắt, nó quả thực đã gọi tên cậu. Vương Nguyên cụp mắt suy nghĩ, trầm mặc giây lát rồi lên tiếng:

“Ngươi… biết ta sao?”

Có lẽ, mèo béo vốn không định ăn thịt cậu, vì nó có thể gọi tên cậu, lại biết cả Thiên Tỉ, liệu nó có thể là sủng vật của Thiên Tỉ không nhỉ?

Nghĩ vậy, Vương Nguyên ôm một tia hy vọng cuối cùng nói:

“Dịch Dương Thiên Tỉ đang ở đâu? Ngươi có biết không?”

Mèo béo nghe thấy vậy, chớp chớp mắt nhìn Vương Nguyên chằm chằm, dường như hiểu được lời nói của cậu, nó nhìn trời suy nghĩ.

“Ngươi không định ăn thịt ta đúng không? Thả cho ta đi nhé? Mèo béo ngoan, đợi ta tìm được Thiên Tỉ rồi, ta sẽ mời ngươi ăn một bữa thật ngon!”

Nghe thấy mấy từ “ăn một bữa thật ngon”, ánh mắt mèo béo chợt sáng lên, đứng phắt dậy. Vương Nguyên thấy thế, đang định nhếch miệng cười nhưng nụ cười còn chưa kịp nở trên môi đã tắt lịm. Có thứ gì đó ướt sũng đang cọ sát khắp người cậu, thậm chí còn nhẹ nhàng kéo áo cậu lên, sau đó, ngay lập tức biến mất, không để lại dấu vết. Nhưng Vương Nguyên vẫn nhìn rõ, đó chính là đầu lưỡi của mèo béo…

Nghĩ đến cảnh tượng nó săn cá chân người, trái tim Vương Nguyên như ngừng đập. Thì ra, vừa rồi nó lao tâm khổ trí suy nghĩ, không phải là làm thế nào để câu thông với mình, mà nó đang nghĩ bắt đầu ăn thịt mình như thế nào.

Nhất thời, đầu óc Vương Nguyên trở nên trống rỗng, vẻ bình tĩnh hoàn toàn biến mất, mọi suy nghĩ hỗn loạn bỗng nhiên ùa đến. Xong rồi, xong thật rồi! Không biết mình chết có được bảo toàn hồn phách không, không biết mình còn có thể quay về gặp Vương Tuấn Khải lần cuối không…

Vương Nguyên tuyệt vọng nhắm chặt hay mắt, trong đầu tràn ngập hình ảnh khuôn mặt trẻ trung, anh tuấn của Vương Tuấn Khải. Nếu sớm biết phải vĩnh biệt thế này thì trước đó không nên chiến tranh lạnh làm gì… Xin lỗi, Vương Tuấn Khải, tôi không còn cơ hội trở về nữa rồi…

“Meo!!!”

Lúc Vương Nguyên đang chờ đợi giờ phút cơ thể mình bị xé nát thành trăm mảnh, bỗng nghe tiếng mèo kêu thảm thiết. Cậu nhanh chóng mở mắt, chỉ thấy mèo béo ngoe nguẩy cái đuôi, chạy biến vào rừng cây. Cùng lúc đó, đôi chân không ngừng run rẩy của cậu rốt cuộc cũng có thể cử động lại được.

Đại nạn không chết, Vương Nguyên vỗ ngực trấn an, thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó mới quay đầu nhìn lại. Một người con trai tay giương cung đang đứng sau lưng cậu, anh ta cũng nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lẹm. Chàng trai đó tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, ngũ quan cân đối, mặc áo sơ mi, quần bò thông thường, cây cung trên tay anh ta vẫn giương lên như thể đang ngắm bắn. Vương Nguyên không dám khinh suất, bước lùi lại, giữ khoảng cách vừa đủ.

“Cậu là ai?”

Chàng trai lên tiếng, giọng trầm thấp.

“Vì sao lại đến đây?”

Vương Nguyên cắn răng, nửa thật nửa đùa nói:

“Tôi tên Vương Nguyên, tôi đến công ty thiết kế trò chơi điện tử để phỏng vấn, không biết tại sao lại ở đây.”

Chàng trai nghe thấy vậy thì hạ cây cung xuống, nhưng đôi mắt tinh anh vẫn không ngừng dò xét từ đầu đến chân Vương Nguyên, sau đó mới thấp giọng nói:

“Lại là một con mồi nữa…”

Vương Nguyên kinh ngạc.

“Ý anh là gì?”

Chàng trai liếc nhìn Vương Nguyên rồi đột nhiên cười lạnh, nói:

“Hắn ta lại nhàm chán, cố ý tìm mồi cho Tiểu Hắc sao?”

Vương Nguyên trợn tròn mắt, chăm chú nhìn chàng trai trước mặt, nếu đoán không nhầm thì Tiểu Hắc chính là con mèo béo vừa rồi, vậy “mồi” ở đây là…

“Đi theo tôi!”

Vương Nguyên đang cảm thấy khiếp đảm, chợt nghe thấy người con trai đó nói như ra lệnh. Vừa nhìn lên, đã thấy anh ta đã quay người, đi về phía rừng cây âm u, hoang vắng kia. Vương Nguyên thấy thế cũng lững thững bước theo. Anh ta định đưa cậu đi đâu? Ai có thể bảo đảm chàng trai này không giống một “tên thợ săn” nào đó?

Dường như đọc được suy nghĩ của Vương Nguyên, chàng trai hơi quay đầu, lạnh lùng giải đáp những hoài nghi trong lòng cậu:

“Cậu không có sự lựa chọn nào khác. Hoặc là đi với tôi, hoặc là ở lại đây đợi đến khi bị chúng ăn thịt.”

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách con mồi_ _ _ _ _

Vương Nguyên lững thững bám theo chàng trai đó nhưng vẫn cẩn thận duy trì một khoảng cách vừa phải giữa hai người. Nếu anh ta đột nhiên thay đổi tâm ý thì cậu vẫn còn chỗ để chạy thoát thân, chỉ là trong hoàn cảnh này, nếu chạy trốn có khi còn gặp phải những thứ kinh khủng hơn.

Cả khu rừng phủ một lớp sương trắng mỏng, cây cối ở đây đều có chung vẻ đơn độc, bí hiểm và mang mùi chết chóc, điểm khác biệt duy nhất giữa chúng chính là tư thế kỳ quặc. Nếu không có người dẫn đường, chắc hẳn Vương Nguyên cũng chẳng biết làm cách nào để rời khỏi khu rừng cây này, càng không thể biết được ngã rẽ để thoát khỏi rừng cây quái quỷ không ngừng nhe nanh, múa vuốt như muốn nuốt chửng người ta.

Chàng trai dẫn cậu đi vòng tới vòng lui một hồi mới đến được chỗ ở của anh ta. Cảnh vật xung quanh nơi này mặc dù không tốt đẹp lắm nhưng so với cảnh tượng trong khu rừng kia còn cảm thấy dễ thở hơn nhiều. Vương Nguyên ngước nhìn bốn phía, chỉ thấy khắp nơi đều là nước, ở giữa hồ có một gian nhà nhỏ nhưng không có cây cầu nào bắc qua, xung quanh căn nhà có những bụi gai quây thành hàng rào, chỉ chừa một lối nhỏ phía bên phải làm chỗ đi lại.

“Không có cầu thì qua bên đó thế nào được?”

Chàng trai không trả lời, tháo giày, xắn cao ống quần, lội xuống nước đi về phía căn nhà. Vương Nguyên đang bàng hoàng, đứng yên tại chỗ, bỗng nghe thấy một giọng nam trầm thấp:

“Chúng sợ nước, chỉ làm như vậy mới có thể ngủ yên được thôi.”

Nghe thấy vậy, Vương Nguyên liền hiểu ra vì sao anh ta lại treo một túi nước lên cây cung, xem ra ban nãy con mèo béo bỏ chạy không phải vì sợ mũi tên lợi hại mà là sợ túi nước được gài trên đó. Nghĩ vậy, Vương Nguyên chậm rãi cởi giày, từ từ lội xuống nước, bất ngờ là, nước hồ rất ấm, khiến người ta có cảm giác khoan khoái, dễ chịu.

Hít một hơi thật sâu, Vương Nguyên cầm giày, lội hẳn xuống, bước đi sau chàng trai đó. Nước hồ trong vắt, gợn lên những đợt sóng lăn tăn, dường như có cái gì đó đang lắc lư, lay động, Vương Nguyên bất chợt kinh sợ, đứng yên tại chỗ, không dám động đậy. Cô cẩn thận nhìn xuống làn nước, đột nhiên nhìn thấy một đôi chân người đang đong đưa.

“A!!!”

Toàn thân Vương Nguyên lạnh ngắt, cậu hoảng sợ hét lên một tiếng. Chàng trai nghe thấy thế thì có chút khó chịu, quay đầu nhìn lại, đá đôi chân đó lên, một cái đầu cá ngoi lên mặt nước rồi lại bì bõm lặn xuống hồ sâu. Vương Nguyên thấy rõ dáng vẻ của đối phương, giật mình run sợ, đây chẳng phải là cá chân người mà cậu nhìn thấy trước đó hay sao?

“Đây chính là loài yêu quái duy nhất không sợ nước ở nơi này, có điều, nó không gây hại tới người khác, hơn nữa…”

Chàng trai dừng lại giây lát, đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn xuống chân Vương Nguyên rồi mới nói tiếp:

“Cậu không phát hiện ra chúng không dám tới gần cậu sao?”

Nghe thấy thế, Vương Nguyên cúi xuống nhìn, quả nhiên đám cá chân người đó chỉ tò mò quây xung quanh chân cậu, sợ sệt không dám lại gần. Chàng trai cười lạnh.

“Ban nãy Tiểu Hắc chưa ăn thịt cậu ngay vì dường như nó còn do dự điều gì đó, cậu chính là con mồi thứ hai sống sót mà tôi gặp được.”

“Thứ hai là sao?”

Vương Nguyên chớp mắt.

“Vậy người thứ nhất là ai? Anh có biết không?”

Chàng trai cười nhạt.

“Chúng đang sợ hãi điều gì ở cậu?”

Vương Nguyên im lặng, bàn tay phải vô thức nắm chặt lại, mặc dù rất căm giận vì chuyện này liên quan đến Lưu đại họa, vô duyên vô cớ cậu trở thành phu nhân của một tên gấu mèo, nhưng lúc này xem ra, điều đó cũng không hẳn là không tốt. Thậm chí, nhờ có sức mạnh của anh ta mà những loài tiểu yêu, tiểu quái bình thường ít nhiều cũng biết nể sợ.

Thấy Vương Nguyên không nói, chàng trai cũng không gặng hỏi, lặng lẽ bước lên phía trước. Sau khi đến được ngôi nhà gỗ, cậu mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ trong ngôi nhà được bài trí hết sức đơn giảm, ngoài giường ngủ và một bộ bàn ghế gọn nhẹ ra thì không có bất kỳ thứ gì khác. Vương Nguyên hỏi:

“Rốt cuộc đây là đâu? Tại sao anh lại lưu lạc đến đây?”

Chàng trai lặng lẽ bước đến bên chậu nước, sau khi rửa sạch chân tay mới nhìn ra cửa, trầm mặc nói:

“Đây là thành phố tù nhân. Nhưng tù nhân ở đây không phải người, mà là quỷ.”

Nghe thấy những lời này, Vương Nguyên chỉ cảm thấy tất cả dây thần kinh trong cơ thể mình căng lên. Lát sau lại thấy đối phương quệt miệng, nhìn thẳng vào cậu dõng dạc nói:

“Cậu và tôi là hai con người duy nhất, cũng là con mồi của chúng, chúng nhất định sẽ nghĩ mọi cách để tìm được chúng ta.”

Nghe thấy vậy, chút hy vọng cuối cùng trong đầu Vương Nguyên hoàn toàn sụp đổ, cậu lắc đầu, nói:

“Làm sao có thể như vậy được. Vì sao chúng ta lại ở đây?”

“Những con mồi khác cũng sẽ đến đây, nguyên nhân thì có rất nhiều, nhưng tôi…”

Chàng trai ngập ngừng giây lát, hơi nheo mắt lại, nói:

“Tôi bị vứt vào đây, là do chính tôi tạo ra chúng. Người thiết kế, kỹ sư mà cũng bị nhốt vào chính lồng giam mà mình chế tạo ra, hừ, cậu thấy có đáng cười không?”

Vương Nguyên nhìn thẳng vào mắt anh ta, đột nhiên cảm thấy anh chàng này rất quen, nghĩ một lúc cậu hỏi:

“Tôi vẫn chưa biết tên anh…”

Chàng trai nhếch mép vẻ kiêu ngạo, nói:

“Tôi là Tương Thành.”

“Tương…”

Vương Nguyên líu lưỡi. Trên thực tế, họ Tương rất hiếm, lần đầu tiên nghe thấy, cậu đã nhớ rất lâu, hơn nữa cậu cũng quen biết với một người họ Tương.

“Tương Ảnh có quan hệ thế nào với anh?”

Tương Thành bất giác giật mình, tựa hồ cũng có chút ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên Tương Ảnh đó, nhưng giây lát sau, anh đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:

“Tương Ảnh là con trai của anh trai tôi. Cậu ta có thể chế tạo ra ảo cảnh, còn cái tôi chế tạo, chính là… trò chơi.”

“Trò chơi?”

Vương Nguyên trợn mắt kinh ngạc, nói:

“Tôi đang ở trong trò chơi sao?”

“Nói một cách chính xác hơn thì cậu đang ẩn thân thành yêu quái.”

Tương Thành chuyển gáo nước sang tay kia, mỉm cười, nói:

“Chào mừng cậu đến với thành phố vĩnh hằng, con mồi xinh đẹp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro