Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư huynh... sư huynh..."

"Lại sao nữa?" Buông bút lông trong tay xuống, thiếu nam mười hai tuổi nhìn sư đệ gục đầu tiu nghỉu đi đến trước mặt mình.

"Sư phụ mắng đệ." Mặt mày rầu rĩ, cậu có vẻ khó chịu.

"Mắng đệ chuyện gì?" Gương mặt trầm tĩnh của thiếu nam lộ vẻ kinh ngạc, nhịn không được tò mò hỏi.

Kì lạ! Tính nương dịu dàng hiền hòa, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, đối với ba đứa nhỏ bọn họ xưa nay luôn thương yêu chiều chuộng, mấy khi nghiêm mặt nặng lời, sao hôm nay nó lại bị mắng?

"Sư phụ mắng đệ không chuyên tâm luyện công, chỉ biết dẫn sư đệ đi quậy phá." Cúi đầu, bất an di di mũi chân trên đất, cậu chột dạ lắp bắp.

"Đệ đã nhận lỗi với nương chưa?" Nghe xong, thiếu nam nghiêm mặt chất vấn.

"Nhận... nhận rồi..." Đầu nhỏ rũ xuống càng lúc càng thấp, bị sư phụ trách mắng, trong lòng cậu rất khó chịu.

"Sư huynh, sư phụ giận đệ rồi sao? Có phải sư phụ ghét Khải nhi rồi không..."

"Không đâu!" Khẽ cười xoa xoa mái tóc mềm của cậu, thiếu nam an ủi:
"Đã nhận lỗi rồi, nương sẽ không giận đệ nữa. Cho dù nương còn giận thật đi nữa, sư huynh cũng sẽ nói giúp Khải nhi, đừng lo."

"Thật chứ?" Khuôn mặt lo âu tức thì sáng hẳn lên.

"Thật!" Cẩn trọng gật đầu, thiếu nam lần nữa cam đoan.

"Đệ biết sư huynh tốt với Khải nhi nhất mà!"

Nhận được cam đoan của sư huynh đáng tin cậy nhất, bé trai vui vẻ toét miệng cười nhào lên ôm, quên béng cơn đau nơi vết thương đã đông lại, hoan hô rầm rĩ:
"Vừa nãy đệ bắt được một con ve sầu rất lớn, chắc chắn sư đệ rất thích. Đệ đem cho sư đệ xem."

Nói chưa dứt, người đã cao hứng soải chân chạy mất, vội vội vàng vàng đi khoe vật báu. Mới giây trước còn khó chịu vì bị mắng, giây sau đó chỉ cần mấy câu của nàng đã vui vẻ như vậy, quên mất tiêu tâm trạng buồn bã tiếp tục chơi đùa rồi, tính tình này thật đúng là rạng rỡ, có thể sống vô tư!

Nhìn bóng lưng nhảy nhót, chạy càng lúc càng xa, thiếu nam lắc đầu cười một hồi mới cầm bút lên tiếp tục luyện chữ.

"Sư huynh... sư huynh..." Trong cơn mơ màng, dường như nàng nghe thấy có người đang gọi mình, tỉnh táo lại, nhìn thấy mình đang ở trong một chiếc xe ngựa cổ kính, đơn giản mà thoải mái.

Lúc này mới nghĩ ra, bản thân đã rời khỏi nơi sinh sống từ nhỏ đến lớn, khiến Thiên Tỉ lưu luyến không rời kia.

Không nén được tiếng thở dài, ánh mắt chuyển tới gương mặt xinh xắn tươi rói vừa thò đầu vào sau khi rèm xe vén lên.

"Sư đệ, sao thế?" Giọng nói nhỏ nhẹ thoát ra từ cánh môi có hơi tái nhợt, thân hình gầy yếu, ngũ quan không thể coi là anh tuấn, chỉ có thể nói là thanh tú.

Dịch Dương Thiê Tỉ đè nén nỗi phiền muộn mơ hồ trong lóng, vẻ mặt nhất mực ôn hòa hỏi khẽ.

"Sư huynh,huynh đang nghĩ gì vậy?"

Trưng ra dung nhan diễm lệ còn sáng lạn hơn cả trăm hoa đua nở, Vương Nguyên hồn nhiên cười nói:

"Xe ngựa dừng lại đã một lúc rồi mà vẫn không thấy huynh xuống. Hóa ra là đang ngẩn người nha!"

Nghe xong, Dịch Dương Thiên Tỉ mới phát hiện trong lúc mình thất thần, xe ngựa đã dừng lại rồi.

Chàng liền vén rèm xe đi xuống, nhìn một đôi nam nhân trẻ tuổi bên ngoài xe, một tuấn lãng, một xinh đẹp đang cười với mình, không nén được đáp lại một nụ cười mỉm.

"Sao lại dừng ở đây?" Nhẹ nhàng hỏi, Thiên Tỉ chăm chú quan sát chung quanh, phát hiện xe ngựa đang đậu bên đường, trước một cánh rừng hoang vu.

"Sư huynh, tới gần trưa rồi, huynh không đói à?" Vương Tuấn Khải mày kiếm mắt sao, phong thần tuấn lãng, toàn thân khí vũ hiên ngang bước đến trước mặt sư huynb nhà mình, gương mặt trẻ trung phấn khởi, đầy vẻ nịnh nọt.

"Đúng đó!" Gật đầu như giã tỏi, Vương Nguyên khoa trương vỗ vỗ bụng, rầu rĩ kêu la:
"Sư huynh , nghe bụng đệ kêu rột rột không? Cho dù huynh không đói, người ta cũng đói lắm rồi đó!"

"Thôi đi! Suốt dọc đường đệ ăn không nghỉ, hai ngày trước chúng ta mua bánh ngọt ở trên trấn, toàn bộ điểm tâm đều chui hết vô bụng đệ, đệ còn không biết xấu hổ mà kêu đói?" Làm cái mặt quỷ cố tình chế giễu, Vương Tuấn Khải bỡn cợt.

"Sư huynh, huynh xem! Khải ca bắt nạt đệ".Giẫm chân hờn dỗi, Vương Nguyên thở phì phò cáo trạng.

"Được rồi! Các ngươi ngày nào cũng ầm ĩ, không chán sao?" Nhếch môi cười khẽ, Dịch Dương Thiên Tỉ biết tính tình cả hai giống nhau, từ nhỏ đã đùa nghịch, đấu võ mồm đến lớn, sớm đã thành thói quen.

"Không chán!" Trăm miệng một lời, hai sư đệ ngược lại đặc biệt ăn ý.

Bất lực lắc đầu, Dịch Dương Thiên Tỉ định quay lại xe ngựa lấy lương khô thì bị cản lại.

"Sư huynh, mấy ngày nay chúng ta đều ăn lương khô, sắp ngán đến chết rồi. Hôm nay đổi khẩu vị đi!"

Hấp tấp giữ sư huynh nhà mình, Vương Tuấn Khải cười hì hì đề xuất,

"Không bằng đệ chạy vô rừng tìm xem có chim thú gì không để chúng ta có bữa ngon."

Bọn họ lớn lên nơi núi rừng, săn bắt chim muông thú rừng làm thức ăn dễ như trở bàn tay.

Nghe xong, Vương Nguyên vốn đã ngán ngẩm lương khô gật đầu như bửa củi, phụ họa,
"Đúng đúng đúng, làm một bữa ngon! Khải ca , đệ cùng đi với ca!"

"Nhưng..." Vương Tuấn Khải nhìn sư huynh trầm tĩnh như cũ, vẻ mặt có chút băn khoăn, sợ chàng ngồi một mình ở đây không an toàn.

Phảng phất đoán được nỗi lo lắng của hắn, thần sắc Dịch Dương Thiên Tỉ không thay đổi, mỉm cười:

"Đừng lo cho huynh , hai người cứ đi đi!"

Nghe vậy, Vương Nguyên lập tức vỗ tay, vui vẻ hoan hô, mà Vương Tuấn Khải chần chừ một hồi cuối cùng cũng gật gật đầu.

"Sư huynh, huynh chờ nha, bọn đệ sẽ quay lại rất nhanh!" Nói xong, dưới sự lôi kéo gấp gáp của sư đệ, hai người vừa cười vừa cãi biến mất trong rừng hoang đi tìm thú săn.

Đưa mắt nhìn bóng hai người dần dần đi xa, cuối cùng biến mất trong rừng, Dịch Dương Thiên Tỉ gượng gạo cười.

Nói cho cùng chỉ có bản thân mình vô dụng thôi... Hơn một năm trước, sau khi mẫu thân qua đời, đầu óc nàng trở nên trống rỗng, cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Bề ngoài tuy có vẻ như đã lành vết thương lòng, thực ra từ đầu đến cuối cứ sầu não không vui.

Trái ngược với sư đệ, ...nghĩ đến hai vị sư đệ cùng mình lớn lên từ nhỏ, thân như ruột thịt, chảng không kềm được hoảng hốt.

Hai sư đệ là cô nhi bị bỏ rơi, được nương chàng nhặt về nuôi dưỡng, vì không biết thân thế nên lấy họ của nương là họ Vương.

Hai người từ nhỏ đã ưa cười, ưa rầm rĩ, tính nết giống nhau. Ngoài nương ra, cả hai là người thân nhất trên đời này của chàng. Lúc nương qua đời, Thiên Tỉ thấy sư đệ, hai người vừa kêu la vừa gào khóc sướt mướt.

Trong lòng hiểu rõ bản thân cũng đau đớn không kém gì cả hai nhưng Thiên Tỉ lại không cách nào bộc lộ tâm tình chân thật ra ngoài như bọn họ, chỉ biết ngây ngốc ngồi giữ bên cạnh thi thể lạnh giá của nương, lẳng lặng rơi lệ một đêm.

Thẳng đến bình minh, trong lúc cả hai còn chìm trong nước mắt đau khổ, Thiên Tỉ gắng gượng lấy lại tinh thần, xử lý tang sự của nương. Mấy tháng sau tang lễ, rốt cuộc hai sư đệ, cũng dần dần thoát khỏi bi ai đau buồn, khôi phục lại tính cách vui vẻ trước đây.

Ngược lại chàng nhìn thì bình tĩnh, trong lòng lại có một nỗi sầu muộn tích tụ, dây dưa không thoát. Nói thật lòng, Thiên Tỉ rất hâm mộ bọn họ.

Hai sư đệ xưa nay luôn cởi mở thẳng thắn, thích thì cười lớn, đau buồn thì khóc rống lên, không hề giấu diếm bộc lộ tình cảm, thành ra mọi nỗi vui buồn của cả hai đến rất mãnh liệt mà tan biến cũng cực nhanh. Nhìn lại bản thân, cũng do cá tính của mình, bất luận là vui vẻ hay đau lòng đều rất khó biểu lộ ra ngoài.

Cho dù có thích đến thế nào đi nữa, Thiên Tỉ cũng chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Mà có đau lòng khổ sở đến đâu cũng chỉ biết lặng lẽ rơi lệ. Có lẽ là tính tình kềm chế đã thành thói quen, thế nên Thiên Tỉ thích giống như mây mù lượn lờ không đi trên đỉnh núi, lúc nào cũng có thể giữ thật lâu trong tim, bi thương cũng vậy.

Bởi thế mới thành ra vô dụng như vậy, đến hôm nay vẫn khó mà dứt khỏi nỗi buồn tang ma. Nghĩ đến đây, Dịch Dương Thiên Tỉ âm thầm thở dài. Đã mấy ngày rôi, sư đệ vẫn không nhận ra nàng phiền muộn.

Lại thêm bọn họ từ nhỏ lớn lên trên Hoa Quả Sơn vắng vẻ bóng người, ra khỏi cửa xa nhất đa phần là cùng nương đi xuống thôn nhỏ dưới chân núi chọn mua vật dụng hàng ngày, đối với thế giới bên ngoài tràn đầy hiếu kỳ, mong đợi; không ngừng yêu cầu muốn thực hành câu danh ngôn "Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường".

Tuy Thiên Tỉ chẳng hứng thú gì với thế giới bên ngoài, cũng không muốn rời khỏi nơi sinh ra và lớn lên nhưng nương lại nói bọn họ đều còn trẻ, tương lai có rất nhiều thứ tốt đẹp muốn theo đuổi, không thể lãng phí cả đời trên Hoa Quả Sơn ; thậm chí trước khi qua đời nương còn ép chàng hứa dẫn sư đệ rời đi, ra bên ngoài du ngoạn, mở mang kiến thức một chuyến.

Nếu như có cơ duyên thì đó là tốt nhất. Nếu thật sự trải qua phong sương, nếm trải đủ mọi cay đắng ngọt bùi của thế gian, không quyến luyến hồng trần thế tục, muốn trở về thì lại về. Vì đáp ứng nương, thế nên khi hai sư đệ đề xuất thỉnh cầu như vậy, cho dù không nguyện ý thế nào, nàng cũng chỉ biết thở dài gật đầu ưng thuận.

Nghĩ đến đây, Dịch Dương Thiên Tỉ lắc dầu cười khổ. Nghĩ bụng hai sư đệ,đã đi săn thú, chàng cũng không thể nhàn tản ngồi không, bèn nhanh chóng kiếm củi khô ở gần đó, tìm một bóng cây râm mát nhóm lửa. Không lâu sau, tiếng cười đùa cùng với tiếng bước chân nhanh nhẹn từ trong rừng vọng tới.

"Sư huynh, bọn đệ về rồi! Xem bọn đệ săn được thứ gì nè..."

"Khải ca bắt được một con chim trĩ, đệ săn được một con thỏ hoang nha..." Nghe tiếng, Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu nhìn, thấy hai người giơ lên đồ ăn đã lột da, làm lông sạch sẽ, mặt mày hớn hở chạy tới, vẻ mặt hưng phấn giơ cao hai tay rõ ràng là muốn được khen.

"Nhanh như vậy đã săn được rồi, các đệ thật lợi hại!" Không phụ kỳ vọng, Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười khen ngợi.

Lấy cành cây xuyên vào thú săn gác lên đống lửa nướng xong, Thiên Tỉ mới mở miệng hỏi:
"Không ngờ các ngươi đã xử lý sạch sẽ rồi, gần đây có nước à?"

"Phía bên phải trong rừng có một đầm nước nhỏ, hai đệ săn xong thì trực tiếp đem lại đó giết thịt rửa sạch luôn." Cười hì hì gật đầu, Vương Tuấn Khải hết sức hài lòng trước thu hoạch phong phú.

"Đáng tiếc đầm nước này vừa nông vừa nhỏ, nếu không đệ và sư huynh có thể lại đó tắm rửa sạch sẽ, thuận tiện nghịch nước luôn, để Khải ca đứng ở ngoài canh cho chúng ta..." Lúc lắc cái đầu nhỏ, Vương Nguyên không ngừng tiếc nuối.

"Nghĩ hay nhỉ! Canh chừng cho sư huynh ta không nói, còn như đệ..." Không khách sáo hừ mũi, Vương Tuấn Khải trợn mắt la lên:
"Sao không phải là Khải ca ta đi tắm, đệ canh chừng cho ta hả?"

Cũng không phải hắn không nguyện ý canh cho Vương Nguyên , chẳng qua là thói quen muốn đấu khẩu mà thôi.

" Khải ca già rồi, cho dù bị người ta nhìn cũng không thiệt thòi, còn canh làm gì?"

Trưng cái mặt quỷ, Vương Tuấn Khải lanh mồm lanh miệng phản bác.

"Thân thể của lão nam nhân thì không quý à? Khải ca ta thân thể ngàn vàng, ai cũng không xứng nhìn..."

"Thân thể ngàn vàng? Khải ca tự cho mình là hoàng đế á..."

"Là hoàng đế lão nhân cũng không quý giá bằng ta..."

Mỉm cười nhàn nhạt, Dịch Dương Thiên Tỉ lẳng lặng nghe hai người ta một câu, ngươi một câu, cũng không ngăn cản, chỉ chuyên tâm lật trở thịt nướng. Mãi một lát sau, hai món ăn đã nướng đến vàng ruộm giòn tan, không khí tản ra mùi thơm nức, mới làm hai người nguyên bản còn đang ầm ĩ huyên náo, ta đi ngươi đến ngừng lại cuộc đấu võ mồm vô nghĩa, bụng đói cồn cào nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực.

"Được rồi, ăn thôi!" Nhìn đồ ăn đã nướng xong xuôi, Dịch Dương Thiên Tỉ hạ lệnh khởi động.

Tức khắc, hai tiếng hoan hô vang dội, Vương Tuấn Khải tay chân lanh lẹ trước tiên xé một cái chân trĩ mập ù đưa cho sư đệ đang nhìn đỏ mắt, kế đó lại xé cái chân còn lại đưa cho sư huynh, lúc này mới cầm lấy phần bụng của mình, vui vẻ ăn.

Trong chốc lát, ba người vừa ăn vừa tán gẫu. Phần lớn là Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên hai người mở miệng, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ phụ trách mỉm cười lắng nghe, thi thoảng lại nhỏ nhẹ phụ họa vài câu, không khí cực kỳ hòa thuận. Thật lâu sau, ba người nói nói cười cười cuối cùng cũng lấp đầy cái bụng, gói đồ ăn còn dư kỹ lưỡng xong, nhanh nhẹn dập tắt lửa.

Đang định quay lại xe ngựa tiếp tục hành trình thì, đột nhiên, từ trong rừng truyền đến một loạt tiếng động lạ thường, khiến bọn họ không hẹn mà cùng ngừng bước, kinh ngạc nhìn nhau.

"Có người đánh nhau!" Chớp đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ, Vương Tuấn Khải mở miệng nói ra sự thật rành rành.

"Đi xem xem!" Vương Nguyên nhảy nhót, hưng phấn kêu lên.

Từ nhỏ đến lớn sống ở Hoa quả Sơn , tiếp xúc với người ngoài đa phần là những thôn dân chân chất dưới chân núi, tuy nói sau khi rời khỏi nhà trên đường gặp qua không ít người nhưng phần lớn đều là bách tính bình thường, cũng chỉ là bình thủy tương phùng mà thôi; chưa từng gặp được chuyện gì thú vị, náo nhiệt bất ngờ, hôm nay cuối cùng cũng có chuyện mới mẻ đưa tới cửa, hai sư huynh đệ xưa nay luôn hoạt bát hướng ngoại, ham thích tò mò kia hoàn toàn không kềm chế được, cực kỳ ăn ý liếc mắt một cái, không nói hai lời phi vào trong rừng.

"Đừng..." Chữ đừng vừa ra tới miệng, bóng dáng cả hai đã biến mất trong rừng, Dịch Dương Thiên Tỉ đành cứng rắn nuốt mấy chữ sau vào bụng, vừa thở dài vừa hấp tấp bám gót theo sau.

Ôi... cái tính thích rước phiền phức vào thân của hai sư đệ, đến khi nào mới sửa được đây? Hấp ta hấp tấp tiến vào trong rừng, nương theo tiếng đánh nhau đuổi tới.

Không lâu, trước mắt không xa có một đám hắc y nhân lấy đông hiếp yếu vây đánh một nam tử trẻ tuổi toàn thân đầy máu, đôi bên đánh tới đánh lui hết sức kịch liệt, tiếng đao kiếm va chạm vang lên không ngớt.

Mà hai tên rắc rối bắt chàng phải đuổi theo thì... Dịch Dương Thiên Tỉ đảo mắt một vòng, quả nhiên thấy cả hai đang nấp sau một gốc cây quan sát tình hình chiến đấu, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, im lặng đi đến sau lưng cả hai, mấy tiếng ríu ra ríu rít nhỏ xíu mà sôi nổi cũng theo đó lọt vào tai Thiên Tỉ.

"Khải ca, ca nói bên nào mới là người tốt? Chúng ta nên giúp ai..." Vương Nguyên hỏi nhỏ.

"Ỷ đông hiếp yếu, đám người mặc đồ đen quá nhục..." Bĩu bĩu môi, Vương Tuấn Khải có vẻ khinh bỉ, chỉ dựa vào điểm này, ấn tượng đối với đám hắc y nhân đã quá kém rồi, trực giác nhận định bọn chúng chả phải tốt lành gì.

"Đúng rồi! Đúng rồi!" Gật đầu như giã tỏi phụ họa, Vương Nguyên không quên bổ sung quan sát của mình,

"Đám hắc y nhân này tên nào tên nấy trợn mắt trừng trừng, bộ dạng hung thần ác sát, vừa nhìn là biết không phải người tốt. Ngược lại vị công tử kia nhếch nhác thì nhếch nhác nhưng nhìn có vẻ thuận mắt."

Cổ nhân có nói "tướng do tâm sinh (1)", Vương Nguyên nghĩ chắc là không sai đâu.

(1) Tướng do tâm sanh, tướng tùy tâm diệt: Trong cuộc sống của một người, mặc dù vận mệnh của cả một đời đã được định trước, nhưng người ấy vẫn được vận tốt nếu anh ta làm điều tốt và tốt bụng, ngược lại sẽ gặp vận xấu nếu anh ta làm những điều xấu. Vận mệnh của một người có thể thay đổi bất cứ lúc nào, phụ thuộc vào tâm tính của người ấy tốt hay xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro