Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha ha ha..."

Đột nhiên, Lưu Chí Hoành cười lớn, nhướng mày nhìn người nào đó hấp tấp chạy tới sau lưng hắn, không dè lại nghe được một đoạn đối thoại ngoài dự đoán, nháy mắt sợ tới mức toàn thân cứng đờ không cục cựa.

"Tiểu tử, nghe rõ rồi chứ?"

Câu nói châm chọc này của hắn vừa ra khỏi miệng, Dịch Dương Thiên Tỉ giống như ý thức được cái gì, toàn thân run rẩy, yếu ớt cơ hồ muốn xụi lơ...

Không... Sẽ không... sẽ không như nàng nghĩ... không đâu...

Đáy lòng không ngừng phủ nhận, Thiên Tỉ trắng bệch như tờ giấy từ từ quay đầu. Khi gương mặt quen thuộc mang theo bối rối đập vào mắt, tức thì trước mắt như tối đen, thân thể lắc lư không kềm chế được, thiếu điều muốn ngất đi, nhờ có ý chí kiên cường mà miễn cưỡng chống đỡ, cánh môi mấp máy nhưng thủy chung không phát ra tiếng.

"Ôi... có một sư huynh có tình có nghĩa, thâm tình không hối tiếc như thế, thực sự là may mắn lớn!"

Mắt thấy mục đích đã đạt, Lưu Chí Hoành đắc ý cong môi lên, lắc đầu, chậc chậc cảm thán, kế tiếp hào phóng quăng một đĩnh bạc cho trung niên thư sinh.

"Tranh này, ta mua!"

Trong tiếng cảm tạ mừng rỡ của trung niên thư sinh, hắn nhấc tay ném bức tranh, sau khi "tiểu tử non" nào đó bị kinh ngạc quá mức theo bản năng ngoan ngoãn bắt lấy xong, nhướng mày cười gian:

"Tiểu tử, tranh này cho ngươi! Nói không chừng ngày sau sẽ thành vật định tình của các ngươi cũng nên!"

Nói xong, lại cười to một trận, môi nhếch lên, vui sướng dị thường buông tay chạy lấy người. Chậc... quả nhiên bắt nạt người khác thì tâm tình sẽ thay đổi, đúng là phương pháp hay, thực sự là thống khoái!

Để mặc tên "đầu sỏ tội lỗi" gây ra tất cả mọi chuyện trước mắt đi mất, đôi sư huynh đệ nào đó thần sắc cứng đờ vừa hoảng loạn vừa lúng túng, căn bản không rảnh quản hắn, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ biết ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nhau. Hắn nghe lầm đúng không?

Sư huynh... sư huynh đối với hắn tuyệt đối không phải... không phải...

Vô thức, trong lòng Vương Tuấn Khải không ngừng muốn lắc đầu phủ nhận nhưng lúc gương mặt trắng bệch lạ thường của sư huynh đập vào mắt hắn, sự thật không cho phép hắn phủ nhận giống như sấm sét cứng rắn đánh vào đầu hắn.

Là thật! Sư huynh không đơn thuần chỉ có tình sư huynh đệ với hắn. Nếu không hôm nay mặt sư huynh sẽ không tái như thế, đáy mắt sẽ không hoảng sợ như thế, hai tay sẽ không siết chặt như thế, phảng phất như muốn đem bí mật nắm chặt trong lòng bàn tay, không để người khác đoạt đi.

Đúng thế! Hắn hiểu rõ Thiên Tỉ, giống như chàng hiểu hắn vậy. Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần sư huynh bị nói trúng tâm sự không muốn người ta biết, huynh sẽ siết tay chặt như vậy, nửa ngày cũng không nói một câu, như hôm nay.

Ý thức được tất cả đều là sự thật, Vương Tuấn Khải càng choáng váng, đầu óc vô tri vô giác, không biết cách nào phá vỡ sự trầm mặc này.

Hắn kinh ngạc, bất an, lúng túng, toàn bộ rơi vào mắt Dịch Dương Thiên Tỉ làm đáy lòng chàng lạnh đi. Cảm giác kinh hoảng vì bị biết tâm ý nháy mắt thoát đi, chỉ còn lại sự nguội lạnh và nỗi khổ tâm lặng lẽ lan tràn...

Ôi... nói gì mà không muốn làm hắn khó xử, cuối cùng vẫn cứ làm hắn phiền não. Chua chát cười một tiếng, Thiên Tỉ ngước mắt nặng nề nhìn hắn, có muôn ngàn lời muốn nói, cuối cùng toàn bộ biến thành một tiếng

"Xin lỗi..."

Xin lỗi? Vì sao sư huynh muốn xin lỗi hắn?

Vương Tuấn Khải càng kinh hoảng, "Sư huynh, đệ..."

"Sư huynh, huynh có sao không? Tên xấu xa kia có bắt nạt huynh không? Nếu có, đệ và Khải ca đi đánh hắn một trận..."

Vương Nguyên vừa chạy vừa la hét, hồn nhiên không biết mình đã ngắt ngang lời Vương Tuấn Khải.

Hứ! Khải ca tự nhiên vất diều chạy đi, y còn đang khó hiểu, theo bản năng nhìn hướng ca chạy. Ai biết lại thấy tên xấu xa đang chặn sư huynh, không biết là nói cái gì, lúc này mới hiểu nguyên nhân sư huynh hành động bất ngờ như vậy.

Thế là cũng quăng diều chạy qua, nào ngờ vừa chạy được nửa đường thì thấy tên xấu xa bỏ đi, mà Khải ca thì đứng đờ ra như thằng ngốc, không rõ là làm cái gì?

"Đúng đó! Dịch huynh đệ, thiếu chủ Thiên Vũ Bảo kia có gây rắc rối gì với huynh không?"

Cũng nhìn thấy tình huống không đúng, bám gót theo sau, La Đình tính ân cần hỏi.

"Không, không sao!"

Ráng gượng cười, tuy mặt Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn còn nhợt nhạt nhưng đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt hờ hững.

"Chỉ là vừa vặn chạm trán, trò chuyện vài câu thôi!"

"Hóa ra là thế à?" Không nghi ngờ, Vương Nguyên cười ngọt ngào, "Đệ còn cho là tên xấu xa đó lại muốn tìm cách bắt nạt huynh, còn căng thẳng nãy giờ đây!"

Thiên Tỉ có nên bội phục sư đệ có trực giác của dã thú không? Trong lòng cười khổ, Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa kịp đáp lại nghe nàng rầm rĩ:

"Khải ca, tay ca cầm gì thế? Cho đệ xem với!"

Đôi mắt tròn xoe đột nhiên phát hiện tay ca có thêm một cuộn giấy hình như là tranh gì đó, Vương Nguyên trực giác muốn lấy xem.

"Không được!"

Không có lý do, cũng không nể nang gì, Vương Tuấn Khải to tiếng cự tuyệt, bức tranh trong tay bị hắn nhét bừa vào ngực, bản năng không muốn để y thấy.

Tự dưng bị la, Vương Nguyên ngớ người, phẫn nộ nói dỗi:

"Không xem thì không xem, Khải ca, ca hung dữ gì chứ?"

Không ngờ bản thân phản ứng kịch liệt như thế, Vương Tuấn Khải cũng ngây ngẩn, lại bị sư đệ tức tối lên án, hắn cảm thấy chột dạ, ấp úng:

"Sư đệ, xin lỗi, ta... ta..."

Ta cả nửa ngày vẫn nói không ra được cái cớ nào hay ho.

"Hứ!"

Lườm hắn một cái, nàng níu áo sư huynh kêu:

"Sư huynh, đệ đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm, đừng để ý đến Khải ca nữa!"

Nói xong lôi kéo người đi đến tửu lâu cách đó không xa. Dịch Dương Thiên Tỉ đưa ánh mắt phức tạp liếc Vương Tuấn Khải một cái, không nói nhiều lời mặc Vương Nguyên lôi đi.

Ài... sư đệ không biết gì cả, mà sư huynh... hắn nên đối mặt với Thiên Tỉ như thế nào đây?

Đối với tâm tư của sư huynh dành cho hắn, từ trước tới nay chưa từng biết đến tư tình nam nữ Vượng Tuấn Khải chỉ cảm thấy hoang mang mờ mịt, không nhận rõ là vui hay mừng, lo hay buồn?

Chỉ biết ngơ ngác nhìn bóng lưng mảnh mai của hai người đằng trước, lòng phiền não vô cùng...

"Vương công tử, sao vậy?"

Thấy hắn ngơ ngẩn đứng nguyên chỗ cũ không nhúc nhích, La Đình Tín không nhịn được mở miệng hỏi han.

"Không, không có gì!"

Thình lình hoàn hồn, Vương Tuấn Khải vội vã lắc đầu, không ừ hử gì đuổi theo hai người kia, có điều luôn cách sau lưng các nàng ba bước, không giống dĩ vãng luôn kè kè một bên cười nói.

Thật không sao chứ? Nhớ lại vẻ mặt có phần cổ quái của Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ lúc nãy, La Đình Tín cứ lờ mờ cảm thấy trước đó chắc chắn có chuyện gì mà y và Vương Nguyên không biết nhưng đương sự đã không muốn nói, y cũng không tiện tìm hiểu nên không nghĩ nhiều nữa.

Ban đêm, trăng sáng cao cao, gió se se lạnh, một bóng người mảnh mai cô độc chậm rãi dạo bước dưới trăng, không có mục đích đi dọc theo lối đi quanh co khúc khuỷu trong sân vườn của Vũ gia trang.

Từ trong miệng bóng người phát ra tiếng thở dài như có như không, loáng thoáng trong gió...

Trách ai được đây? Mình nên biết sớm Lưu Chí Hoành chẳng phải nhân vật đơn giản, còn làm theo lời hắn.

Có trách thì trách nàng lúc đó đang rối rắm, mất bình tĩnh mới dễ dàng bị hắn thiết kế!

Nếu như chàng có thể bình ổn tâm thầm, kiên quyết không thừa nhận trước sự uy hiếp của hắn; hoặc là lúc bị sư đệ nghe thấy, bản thân đừng có hoảng loạn luống cuống, lập tức bình thản sửa miệng nói rõ mấy câu vừa rồi chỉ là lừa gạt Của Lưu Chí Hoành, thật ra đó không phải sự thật; có lẽ hôm nay sẽ không ngại ngùng khó xử thế này.

Có điều nghĩ thì nghĩ, muốn chính miệng phủ nhận tình cảm của mình, Thiên Tỉ làm được sao?

Không, Thiên Tỉ làm không được! Thiên Tỉ có thể giấu diếm tình cảm của mình nhưng không thể phủ nhân, bằng không chàng làm sao đối diện với bản thân?

Không sai! Không thể phủ nhận, bởi vì tình cảm của mình không phải là tội ác nhơ bẩn gì, phủ nhận phần tâm ý đó cũng tức là phủ nhận bản thân chàng.

Nghĩ đến điều này, Dịch Dương Thiên Tỉ âm thầm than thở, nhớ lại lúc ban ngày, một đoàn người đi vào tửu lâu dùng cơm.

Mới đầu sư đệ hình như không phát hiện không khí kỳ cục giữa bọn họ, rít rít như thường ngày. Thiên Tỉ miễn cưỡng cười cười, trong lòng nhấp nhổm ngẫu nhiên chêm vào vài tiếng.

Cả bữa ăn sư đệ gần như im lặng, thậm chí ánh mắt cũng dao động, né tránh cái nhìn của Thiên Tỉ. Biểu hiện lạ thường đó làm sư đệ xưa nay luôn chậm chạp cũng không khỏi hoài nghi, cười nói hắn hồn phách bay đi đâu mất, chắc chắn trúng tà rồi.

La Đình Tín thì sao... khẳng định là y đã phát giác bất thường giữa họ, bất quá không hổ là thiếu chủ Tùng Nguyệt sơn trang, trên giang hồ cũng xem như có chút lịch duyệt, biết rõ chừng mực, từ đầu chí cuối đều không hỏi câu nào; ngược lại rất cố gắng tìm đề tài trò chuyện với sư đệ, tạo không khí thân thiện.

Địch Dương Thiên Tỉ nghĩ đến đó không nhịn được cười khổ, ngẩng đầu nao nao nhìn trăng sáng trong vắt, không biết là đang nghĩ gì.

Đến một hồi lâu sau, Thiên Tỉ định quay về phòng thì lại nghe tiếng cành khô gãy rất nhỏ vang lên đột ngột, làm chàng không khỏi kinh hãi quát khẽ, "Ai?"

"Sư huynh, là... là đệ..."

Đột nhiên, một giọng nói ấp úng nhỏ như muoix kêu phát ra từ sau gốc tùng. Kế đó, một bóng người từ trong bóng tối đi ra, ánh trăng bàng bạc chiếu sáng khuôn mặt hắn, cũng rọi tỏ thần sắc áy náy xấu hổ của hắn.

"Sư đệ!"

Kinh ngạc hô khẽ, Dịch Dương Thiên Tỉ không ngờ lại là hắn.

Gãi đầu bất an, Vương Tuấn Khải cúi đầu, vẫn không biết nên dùng vẻ mặt nào đối diện với Thiên Tỉ.

Sau cuộc đối thoại làm hắn thất kinh tới giờ còn chưa hoàn hồn, hắn vẫn ở trong trạng thái hoang mang lúng túng. Đến lúc đêm khuya vắng lặng hắn vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, trằn trọc mất ngủ. Sau cùng dứt khoát đứng dậy đi ra khỏi phòng, giống như ruồi nhặng mất đầu đi loạn lên, mong có thể thoát khỏi cảm giác phiền muộn trong lòng.

Ai ngờ đi rồi đi, lại thấy bóng sư huynh từ đằng xa. Hắn hơi giật mình, không dám đối diện với Thiên Tỉ lại sợ chàng đêm khuya một mình lang thang gặp phải nguy hiểm, vậy là hốt hoảng bám theo, sơ ý đạp trúng nhánh cây khô mới bị chàng phát hiện.

Vẫn... tránh né không dám nhìn thẳng chàng sao?

Thấy hắn cúi đầu, lòng Dịch Dương Thiên Tỉ thắt lại song gương mặt vẫn như trước khiến người ta khó nhận thấy tâm tình chân thật, mỉm cười ôn hòa:

"Sư đệ, quên chuyện ban ngày đi!"

"Hả?" Vương Tuấn Khải ngạc nhiên, vô thức ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Thiên Tỉ.

"Sư huynh không hề muốn làm ngươi khó xử, cho nên... quên đi!"

Nhẹ nhàng, nàn thở dài nói.

"Đệ..."

Vương Tuấn Khải muốn nói hắn không hề khó xử, chỉ là không hiểu rõ tâm tình của bản thân nhưng không sao nói nên lời. Bởi vì hắn không sao xác định có thật là mình không cảm thấy khó xử hay không. Dù sao, nếu thật sự không cảm thấy như vậy, hôm nay sao lại không dám đối diện Thiên Tỉ.

Quả nhiên... mình thật sự làm khó hắn rồi.

Dịch Dương Thiên Tỉ hiểu hắn nhất, tức thời trong lòng chua xót, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Thiên Tỉ nhắm chặt hai mắt, ép nước mắt đang chực trào ra trở về.

Lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, cất giọng khàn khàn:

"Quên đi! Quên hết đi! Ngày mai chúng ta vẫn là sư huynh đệ như cũ..."

Hôm nay, hi vọng xa vời của Thiên Tỉ cũng chỉ vẻn vẹn thế mà thôi. Nghe giọng Thiên Tỉ khàn khàn, không biết vì sao Vương Tuấn Khãi cảm giác mình lại làm sư huynh thương tâm, tay chân không khỏi luống cuống.

Ngay lúc đó

"Trễ rồi! Về ngủ thôi!"

Dịu dàng nói nhỏ, thấy cổ áo hắn hơi lộn xộn, Dịch Dương Thiên Tỉ theo bản năng vươn tay, giống như trước đây chiếu cố hắn, muốn giúp hắn sửa sang lại.

Nào biết Vương Tuấn Khải giống như bị kinh sợ đột ngột né ra. Đợi khi ý thức được động tác tránh đi của mình, nháy mắt hắn cứng đờ, lòng đầy áy náy hoảng hốt nhìn sư huynh.

Quả nhiên thấy nụ cười nơi khóe miệng Thiên Tỉ trong tích tắc đông cứng.

"Sư huynh, đệ không... không..."

Hắn lắp ba lắp bắp, khó mà giải thích hành động vừa rồi. Rốt cuộc, bọn họ ngay cả sư huynh đệ cũng không làm được nữa sao?

Gương mặt thoáng nét ảm đạm, Dịch Dương Thiên Tỉ cứng nhắc rụt tay về, đôi mắt thăm thẳm nhìn hắn thật lâu, thật lâu. Lâu đến nỗi hắn lo sợ không yên đưa mắt đi chỗ khác, Thiên Tỉ mới cười chua chát, hình như quyết tâm điều gì, nhỏ giọng thì thầm

"Sư đệ, làm cho ta một con diều đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro