Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái lại hiếm khi thấy Vương Tuấn Khải không tham gia náo nhiệt, ngược lại đến ngồi cạnh sư huynh nhà mình.

"Sao vậy? Hiếm khi thấy hôm nay đệ không cùng sư đệ nghịch nước bắt cá."

Không thẹn là cùng lớn lên từ nhỏ, Dịch Dương Thiên Tỉ hiểu biết hắn hết sức sâu sắc, vừa nhìn mặt hắn liền hiểu hắn chắc chắn khó chịu gì đó với sư đệ.

"Không đi đâu!" Bất mãn trợn mắt, Vương Tuấn Khải bĩu môi hừ hừ:

"Sư đệ chỉ gọi La công tử, không có kêu đệ, đệ đi làm gì?" Nghe xong, Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ giật mình, kế đó bật cười

"Đệ ghen tị sao?" Ừ... nói thật, vị La công tử này tướng mạo đường đường, làm người lại khiêm tốn nhã nhặn, nói năng tao nhã.

Suốt dọc đường đến Hàng Châu, y đối đãi với ba người bọn họ rất chân thành, lại có lòng muốn kết giao với họ. Thế nên hai sư đệ liền quen thuộc với y, ba người tán gẫu thường xuyên, cực kỳ hòa hợp. Nhất là sư đệ, tính hiếu kỳ rất nặng, luôn thích truy hỏi những chuyện giang hồ, cộng thêm y cũng vui lòng cho biết, toàn đem những chuyện thú vị ra kể, chọc sư đệ cười ha ha, ấn tượng với y càng tốt.

Vì vậy mấy ngày nay bất kể là làm chuyện gì cũng kêu y đầu tiên, ai ngờ lại làm sư đệ vì thế mà bất mãn.

"Ai, ai ghen tị chứ? Không có!" Tức tối phủ nhận, Vương Tuấn Khải giận dỗi:

"Đệ chỉ... chỉ..."

"Chỉ làm sao?" Nhướng mày.

"Chỉ cảm thấy sư đệ không biết nghĩ! Mấy ngày nay đệ ấy chơi cái gì vui cũng gọi La công tử trước tiên." Rầu rĩ trề môi, tuy Vương Tuấn Khải cũng rất thích La Đình Tín nhưng còn có chút bất mãn vì bị cướp mất bạn chơi.

"Còn nói là không ghen nữa!" Dịch Dương Thiên Tỉ vô lực lắc đầu.

"Đã nói là không có mà! Sư huynh, huynh đừng nói bậy." Thở phì phò phủ nhận, Vương Tuấn Khải nhất quyết không nhận bản thân đang ghen tị.

Thấy hắn giận dỗi, Dịch Dương Thiên Tỉ cười khẽ, đang định lên tiếng an ủi, một giọng nói ngọt ngào trong trẻo từ bờ suối cất lên.

"Khải ca, ca gian trá quá, lại núp dưới bóng cây? Người ta với La công tử bắt được mấy con rồi, ca còn không lại giúp thì đừng trách muội lát nữa không chia phần cho ca nha."

"Coi, sư đệ kêu đệ rồi, còn không mau đi!" Nhìn bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp đang đứng trên tảng đá cười tươi tắn, Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười thúc giục.

Sau cùng sư đệ cũng không có quên Khải ca hắn. Bị giọng nói hờn dỗi kia réo gọi, Vương Tuấn Khải hài lòng gật đầu, mới nãy còn không vui, oán giận giờ đã quăng sạch sẽ, cao hứng nhổm mông đứng dậy, vui vẻ nhảy qua bắt cá kiêm nghịch nước.

Dưới bóng râm, khóe môi Dịch Dương Thiên Tỉ ẩn hiện nụ cười nhạt, đáy mắt mang theo chút chua xót rất khó phát hiện nhìn ba người vừa đùa giỡn vừa bắt cá. Một lúc sau, La Đình Tín cầm mấy con cá đã xử lý xong đi đến chỗ Thiên Tỉ thì chàng mới thu lại vẻ mặt nao nao, khôi phục lại vẻ trầm tĩnh đạm mạc.

"Dịch huynh đệ, trưa nay chúng ta nướng cá ăn đi!" Đến dưới gốc cây, mặt La Đình Tín tươi cười đưa cá trong tay cho Thiên Tỉ, lại nói:

"Ta đi chung quanh kiếm củi đốt lửa trước, mấy con cá này làm phiền huynh."

"Ừ!" Đều đều không gợn sóng đáp lại một tiếng, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn y đi rồi lấy mấy nhánh cây xâu cá lại.

Rất nhanh, La Đình Tín đã ôm một đống củi khô về, đồng thời nhóm lửa bắt đầu nướng cá. Hai người không ai nói chuyện, bên khe suối loáng thoáng tiếng cười đùa, bọn họ ở bên này lại ngượng ngùng, trầm mặc. Sở dĩ như vậy chủ yếu là do tính cách trầm tĩnh, nội liễm của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Đối với người ngoài, không thân quen, Thiên Tỉ hoàn toàn không thích chuyện trò. La Đình Tín lại càng minh bạch chàng không giống với hai sư đệ nhiệt tình hào sảng, cư xử với chàng luôn khách khí lễ độ lại xa cách, thế nên trong nhất thời chẳng biết nên nói gì mới phải.

Một hồi lâu sau, trong ánh lửa nhảy múa, y đột nhiên thốt lên, "Dịch huynh đệ, cô rất ghét ta thì phải?"

Tựa hồ không ngờ y đột ngột hỏi vấn đề như vậy, Dịvh Dương Thiên Tỉ ngơ ngẩn, ánh mắt ngạc nhiên đối diện với một đôi mắt chân thành thản nhiên

"Vì sao lại hỏi vậy?"

"Ta cũng không phải kẻ ngốc!" Lễ độ cười, La Đình Tín khéo léo đáp.

Suốt dọc đường, Thiên Tỉ luôn lạnh nhạt với y. Mấy lần y thử tìm cách bắt chuyện, bộc lộ thiện ý nhưng đều bị chàng dùng giọng điệu lành lạnh, năm câu ba chữ là chấm dứt đề tài, làm hắn đành bất lực thu giáo về. Nghe thế, Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ mỉm cười, trầm ngâm một lát mới chậm rãi cất lời

"Cũng không thể nói là chán ghét..."

"Vậy là..." Há miệng hấp tấp hỏi nguyên nhân.

"Chỉ là cảm thấy phiền toái!" Lạnh nhạt cắt ngang, Dịch Dương thiên Tỉ bình tĩnh nhìn y, vẻ mặt nghiêm túc,

"Vì ngươi, ba người chúng ta chọc phái bang phái mà người khác tránh né còn không kịp. Cái này đúng là tai bay vạ gió, không phải sao?"

Vốn dĩ Thiên Tỉ còn hy vọng chuyến hạ sơn du ngoạn này có thể bình bình an an, không có nguy hiểm gì. Ai biết nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, vì cái tên ngoại lai y, bọn họ vô duyên vô cớ kết thù với Thiên Vũ Bảo, thật sự không đáng!

"Dịch huynh đệ, xin cô cứ yên tâm! Ta nhất định thỉnh cầu thế bá hòa giải vụ này, quyết không để Thiên Vũ Bảo làm khó các vị!"

Lời lẽ đanh thép cam đoan với Dịch Dương Thiên Tỉ, La Đình Tín cảm thấy ra cớ sự này quả thật là do bản thân liên lụy bọn họ, trong lòng không khỏi áy náy. Thấy y nghiêm túc, vẻ mặt lại hổ thẹn, Dịch Dương Thiên Tỉ ngược lại bật cười
"La công tử, huynh thật sự là chính nhân quân tử!" "

Hả" Ngây ngốc giương mắt, không rõ ý Thiên Tỉ.

"Nói thật. huynh không hề cầu chúng ta ra tay giúp đỡ, là chúng ta chủ động. Nếu thật sự kết oán với Thiên Vũ Bảo thì cũng không trách được ai nhưng mấy ngày nay ta vì thế mà tức giận huynh. Huynh không những không để bụng, còn áy náy tự trạc, cam đoan nghĩ biện pháp nhờ người giúp chúng ta hòa giải, để Thiên Vũ Bảo không làm khó chúng ta..."

Hơi ngừng lại, chàng mím môi cười nói tiếp, "La công tử quả nhiên là chính nhân quân tử, so với huynh, ta hẹp hòi rồi."

Không ngờ Thiên Tỉ lại thẳng thắn khen ngợi mình như vậy, La Đình Tín đỏ mặt, liên tục lắc đầu:

"Dịch huynh đệ ngàn vạn lần đừng nói như vậy! Nếu không vì cứu ta, sao các vị đắc tội với Thiên Vũ Bảo được? Có dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng không diễn tả hết được cảm kích trong lòng tại hạ. Vả lại, ân oán của La gia và Thiên Vũ Bảo do hai bên chúng ta tự giải quyết, đương nhiên không thể liên quan đến người bên cạnh, bằng không ta làm sao an tâm cho được?"

Nói xong, y ngượng nghịu cười, ánh mắt kiên định, quả nhiên có chính khí. Dịch Dương Thiên Tỉ nghe xong, cho dù nguyên bản trong lòng có chút tức giận, cuối cùng cũng đành thở dài. Ôi... người ta đã nói thế rồi, nếu chàng tiếp tục tức giận thì thật sự là bụng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen quá. Nghĩ vậy, Thiên Tỉ vô lực lắc đầu, chậm rãi ngước mắt lên, lại đối diện với ánh mắt chân thành, chính trực của y.

Nhất thời hai người nhìn nhau không chớp mắt thật lâu, cuối cùng không hẹn mà cùng nở nụ cười. Nụ cười này có mấy phần ăn ý không cần nói rõ của hữu hảo. Nhờ có cuộc chuyện trò này, Dịch Dương Thiên Tỉ buông bỏ thành kiến, cũng không cư xử lạnh nhạt nữa. Lại thêm La Đình Tín ôn hòa lễ độ, nói năng tao nhã, nói đến những chuyện mắt thấy tai nghe về phong tục một số nơi có phần hấp dẫn, ngược lại khơi gợi hứng thú của Thiên Tỉ, không nhịn được lại hỏi thêm nhiều câu.

Càng tán gẫu càng lâu, hai người cá tính trầm ổn, nội liễm thế này mới bất ngờ phát hiện đôi bên nói chuyện khá ăn ý, nói nói cười cười không còn xa lạ như mấy ngày vừa rồi nữa. Bên này, hai người nói cười vui vẻ. Bên kia, Vương Nguyên dường như phát hiện bí mật gì đó, đột nhiên cười trộm,

"Khải ca... Khải ca..." Lén lút chọc chọc khuỷu tay ca nhà mình.

"Sao vậy?" Lơ đãng đáp lại, Vương Tuấn Khải đang lùng cá trong khe.

"Ca mau nhìn bên kia kìa!" Nhỏ giọng nhắc nhở, kêu hắn mau nhìn. Nghe giọng nói của Vương Nguyên có chút hưng phấn, Vương Tuấn Khải dõi mắt theo ngón tay Vương Nguyên chỉ, kết quả lại kinh ngạc phát hiện sư huynh vốn dĩ một mực lạnh lùng với La Đình Tín không biết từ khi nào lại bắt đầu nói cười với y, trông rất vui vẻ!

Hơ... trong lúc hắn đi nghịch nước bắt cá đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết? Rõ ràng mới trước đó sư huynh còn rất lạnh nhạt với La Đình Tín, sao bây giờ lại tán gẫu có vẻ rất vui? Đột nhiên, không hiểu sao Vương Tuấn Khải có cảm giác không vui lắm. Không phát giác tâm trạng vui vẻ của hắn đột nhiên tan biến, hai mắt Vương Nguyên phát sáng, vui hớn hở nói:

"Vốn cứ tưởng sư huynh ghét La công tử, kết quả hoàn toàn không có chuyện này nha! Xem, sư huynh với La công tử trò chuyện vui vẻ hòa hợp như vậy, xem ra rất xứng đôi!"

Xứng đôi? Sao sư huynh lại xứng đôi với người khác được? "Nói bậy bạ gì đó? Sư đệ, đệ tư xuân hả? Trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện này thôi!"

Hừ mũi bác bỏ, Vương Tuấn Khải không nhịn được trợn mắt khinh bỉ.

"Ai, ai tư xuân chứ? Ca mới tư xuân!" Vương Nguyên đỏ mặt bẻ lại, lại không nén được tâm tư hoài xuân của thiếu nam đương tuổi dậy thì, thần thần bí bí nói:

"Khải ca, ca xem! Trước giờ sư huynh chưa bao giờ tử tế với người ngoài như vậy, nói không chừng bọn họ rất hợp nhau!"

"Hợp nhau?" Vương Tuấn Khải tức khắc bĩu môi, cau mày la lên: "Hôm trước, sư huynh còn không để ý gì đến La công tử, không nói chuyện với y quá một câu, vậy cũng gọi là hợp?"

"Nói vậy cũng đúng, nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết!" Thẳng thừng cắt lời Vương Nguyên,Vương Tuấn Khải không biết tức giận chuyện gì, thở phì phò: "Sư huynh là sư huynh, là sư huynh của chúng ta, không có chuyện xứng hay không xứng, hợp hay không hợp gì đó với người ngoài."

Tuy mấy ngày nay ấn tượng của hắn dành cho La Đình Tín rất tốt, tán gẫu cũng vui vẻ. Mấy hôm trước vì sư huynh lạnh nhạt, xa lạ với y mà còn lo lắng, sợ lúc nào đó sư huynh đột nhiên đổi ý, quyết định đôi bên mỗi người đi một ngả sẽ làm hắn mất đi bằng hữu mới kết giao. Không ngờ, sư huynh lại dỡ bỏ thành kiến, không bực bội nữa. Thấy bộ dạng bọn họ cười nói, ngược lại hắn không vui, mơ hồ có cảm giác buồn rầu vì sư huynh sắp bị giành mất.

Kì quái liếc hắn một cái, Vương Nguyên hùng hồn nói: "Ai nói? Lúc trước sư phụ thường nói nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng. Không chừng lần này hạ sơn, sư huynh tình cờ gặp được nam nhân thích hợp, tìm được nơi chung thân suốt đời." Nghe y nhắc tới lời sư phụ, Vương Tuấn Khải tự nhiên cảm thấy ngột ngạt, cố ý lườm y giễu cợt,

"Sư huynh có thể tìm được nơi chung thân hay không ta không biết, có điều cả đầu đệ chỉ nghĩ tới chuyện gả cho người ta, không biết xấu hổ à?"

"Đệ nào có? Khải ca, ca nói bậy!" Mặt mày đỏ bừng, Vương Nguyên giận dỗi kêu lên.

"Còn nói không có?" Giả làm mặt quỷ, hắn vạch rõ ràng "Vừa rồi có người nói rõ rành rành, nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, lần này hạ sơn có thể tìm được nơi chung thân thôi!"

"Đệ không có nói đệ..." Thẹn quá hóa giận, tức tối đuổi đánh. "Ha ha ha... bị nói trúng rồi... bị nói trúng rồi..." Cười lớn chạy trốn.

Nhất thời, chỉ thấy hai người đuổi đuổi đánh đánh, tiếng la hét giận dỗi cùng tiếng cười chọc ghẹo theo gió bay đi, hết sức ầm ĩ, làm hai người ngồi dưới bóng cây cũng không tự chủ được chăm chú dõi theo.

Kế đó, giọng nói nhẹ nhàng nhã nhặn mang theo ý cười cất lên "Sư đệ, trời nóng đừng đùa nữa. Cá nướng chín rồi, mau lại đây ăn đi!"

Nghe thấy thế, hai sư huynh đệ đang đuổi đánh ồn ào mới vứt bỏ "ân oán", cầm lấy cá bắt được đi vào dưới bóng cây. Mà Vương Tuấn Khải thì chui ngay vào ngồi giữa Dịch Dương Thiên Tỉ và La Đình Tín, ý đồ tách hai người ra. Hứ! Sư huynh là sư huynh của hắn, còn lâu mới để người khác lại gần!

Nhớ đến mấy câu ban nãy của sư đệ, Vương Tuấn Khải không vui, len lén bĩu môi, âm thầm quyết định cách ly bọn họ không để lại dấu vết. "Xem hai ngươi kìa, chơi đến đầu đầy mồ hôi!"

Không chú ý đến tâm tư của hắn, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn mặt hai người đẫm mồ hôi, bất đắc dĩ mắng nhỏ: "Nắng chói chang như vậy, mệt hai người các ngươi còn có hứng thú rượt đuổi ngoài trời, chẳng khác gì đứa nhỏ chưa lớn hết!"

"Sư huynh nói đúng, Khải ca trẻ con ghê!" Ôm giận báo thù, Vương Nguyên nũng nịu chỉ trích.

"Chỉ nói ra? Sư đệ không phải cũng vậy?" Vương Tuấn Khải không chịu kém thế phản bác. Lần này, hai người lại trợn tròn mắt trừng nhau, chuẩn bị bão táp lần nữa.
Dịch Dương Thiên Tỉ thấy thế, không nói câu nào lập tức cầm hai con cá đã nướng vàng ươm thơm nức đưa cho mỗi người một con,

"Đừng ồn, mau ăn đi!" Nhàn nhạt ra lệnh, thần sắc tuy hòa nhã nhưng lờ mờ có mấy phần uy nghiêm. Thấy vẻ mặt Thiên Tỉ như vậy, Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hai người biết không thể tiếp tục ầm ỹ, liền ngoan ngoãn gục đầu ăn cá nướng, không dám nói thêm.

"La công tử, để huynh chê cười rồi!" Thấy hai người an phận rồi, lúc này Dịch Dương Thiên Tỉ mới nhìn La Đình Tín, mỉm cười nhã nhặn xin lỗi.

"Đâu có!" Liên tục lắc đầu, La Đình Tín cười nói: "Sư huynh đệ nhà huynh tình nghĩa sâu nặng, cảm tình hòa hợp, tại hạ hâm mộ còn không hết nữa!"
Dịch Dương Thiên Tỉ nghe thế mỉm cười, ngược lại Vương Tuấn Khải thấy chàng cười với "người khác", trong lòng khó chịu buồn bực, cá nướng vốn thơm ngon ăn vào miệng chẳng còn thấy mùi vị gì nữa. Hứ... vì sao sư huynh lại xứng đôi với nam nhân không rõ ở đâu ra chứ? Sư huynh, sư đệ và hắn ba người vĩnh viễn ở chung cả đời không tốt sao? Ô... cảm giác rất chán ghét nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro