Chap 1 : Nỗi đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tuấn Khải .....có thể nào đừng im lặng như thế được không? Có lẽ Hạ Mỹ Kỳ chỉ đi đâu đó một thời gian vì có việc. Vào một ngày nào đó cô ấy sẽ lại về bên anh thôi mà!"

Thiên Tỉ không thể tin được rằng cậu lại chấp nhận bản thân mình nói dối như vậy. Rõ rang là cậ đã tận mắt trong thấy người con gái đó đã dững dưng bỏ rơi Tuấn Khải , bỏ rơi người cô yêu, để anh lại với cậu - người mà anh chỉ coi là em trai , người mà anh không cần đến.

"Sao em vẫn ở đây vậy Thiên Thiên ! Em không có việc gì làm ngoài ngồi ngắm nhìn một thằng mù như anh sao?" Tuấn Khải nhếch môi cười, nụ cười đặc trưng của một kẻ mất đi tất cả.

"Đúng vậy! Em chẳng có việc gì làm ngoài việc này. Cho nên hãy cứ mặc kệ, đừng đếm xỉa đến việc em làm. ANh chỉ cần cho em biết, em nên làm gì và làm như thế nào để khiến anh trở lại như xưa, ít ra anh sẽ lại là người A-N-H .T-R-A-I vui tính của em"

Cổ họng Thiên Tỉ cay gắt khi cố phát âm ra hai tiếng "anh trai". Nhưng với cậu , điều này không quan trọng. Thứ quan trọng nhất với cậu vẫn là nụ cười của Tuấn Khải , anh mắt rạng rỡ ngày ấy của anh.

"Chẳng phải anh đang rất bình thường hay sao? Em hãy thôi ngay cái việc xem anh như người bệnh sắp chết đi" Tuấn Khải đột nhiên cáu gắt và gạt phăng cánh tay đang cố đỡ Tuấn Khải về giường.

Lại thêm một vết bầm vì va chạm vài cạnh bàn. Kể từ ngày Thiên Tỉ gặp tay nạn, trên người cậu đã vấy đầy những vết tím chi chit. Lúc thì thâm tím ở tay, lúc thì trầy trụa đầu gối chỉ cố ngăn lại trận cuồng phong thịnh nộ vô cớ của Tuấn Khải . Cậu vẫn im lặng và hứng chịu mọi thứ. Vẫn căn ngăn nhóm trách cứ vì hành động của Tuấn Khải . Vì cậu biết, vốn dĩ Tuấn Khải cũng không thế thấy và hay biết được những việc mình gây ra. Chỉ là nhỏ nhặt, với cậu những vết thương ấy chỉ là nhỏ nhặt.

"Anh cũng hãy thôi ngay cái ý nghĩ lúc nào bản thân anh cũng nghĩ đúng đi. Không một ai thương hại anh cả. Nhóm Vương Nguyên , và kể cả em đây, chẳng một ai thương hại anh . Em ở đây, mọi người ở đây là vì yêu anh. Hơn ai hết anh phải hiểu điều đó. Tại sao anh lại không thể vui vẻ đón nhận thành ý của mọi người. Em biết, anh rất khó chịu vì đột nhiên bị quăng vào bong tối như thế này. Nhưng mọi người cũng không sung sướng gì hơn đâu. Họ cũng đau, em cũng đau. Nếu có thể, chỉ cần bác sĩ gật đầu thì không một ai trong chúng em chấp nhận lấy đôi mắt mình trao cho anh. Nhưng điều đó là không thể, họ đã nói không thể. vậy anh bắt em phải làm sao, phải làm sao ngoài việc ở bên cạnh và chăm sóc anh. EM PHẢI LÀM SAO ĐÂY!!!!!!!"

Thiên Tỉ thét lên và quỳ sụp xuống sàn với hai hang nước mắt dàn dụa. Một cảm giác thật nhẹ nhõm khi nói ra một phần suy nghĩ. Ít ra trong những giọt nước mắt ấy vẫn lấp lánh ánh cười. Ánh cười ngây ngô của một cậu bé tin rằng mình đã gián tiếp tỏ tỉnh với người con trai mình yêu nhất.

"Thiên Thiên !" Tuấn Khải bất giác nhận ra mình đã quá đáng khi nổi giận vô cớ với cậu . Tiếng nấc của Thiên Tỉ khiến Tuấn Khải xót xa. Tại sao anh lại có thể đối xử với cậu như thế sau bao nhiêu chuyện cậu làm cho anh. Cậu là người duy nhất ở lại bên anh trong khi người anh cho là cần nhất là rời bỏ anh mà đi không lời giải thích.
" Tuấn Khải ...." ThiênTỉ ôm chầm lấy Tuấn Khải khóc òa khi anh đang lần mò tìm vị trí của cậu .

"Anh xin lỗi vì đã trút giận vào em - người hoàn toàn không đáng phải chịu đựng nó. Xin lỗi em, cậu em trai khờ của anh" Tuấn Khải xoa đầu cậu vỗ về như ngày bé mỗi khi khóc nhè vì không được chìu theo ý muốn. "Tuấn Khải ....anh không cần phải dỗ dành em, không cần phải cố mỉm cười khi anh cảm thấy đau. Hãy cứ sống thật với lòng minh. Hãy cứ khóc nếu anh muốn khóc. Dám khóc mới là dũng cảm. Đừng cố chịu đựng tất cả anh à!"

Thiên Tỉ hiểu những lời cậu đang nói với Tuấn Khải cũng là những lời cậu đang muốn nói với chính mình. Dẫu biết bao nhiêu lần nghe hai từ "em trai " thoát ra từ miệng anh nhưng sao tim cô vẫn cứ đau nhói hệt như lần đầu tiên phải chịu đựng.

"Thiên Thiên ....anh....thực sự đau lắm...đau lắm Thiên Thiên ạ! Cô ấy đã bỏ anh. Người con gái anh hết mực yêu thương và trân quý đã rời bỏ anh chỉ vì anh là một thằng vô dụng. Em có hiểu được cảm giác của anh không Thiên Thiên...thật sự anh đau lắm em ạ."

Còn gì đau đớn hơn khi đang trong vòng tay của người con trai mình yêu mà lại phải nghe những lời yêu thương của anh ta với người con gái khác. Nhưng Thiên Tỉ là Thiên Tỉ . Không thể bị quật ngã bởi nỗi đau của bản thân. Bởi với cậu , nỗi đau của người con trai trước mặt mình mới là quan trọng nhất. Bằng mọi giá cậu sẽ lấy lại nụ cười của anh kể cả có bắt cậu đánh đối cả sự tồn tại của chính cậu.

"Tuấn Khải , em hiểu, dù khác nhau như thế nào nó vẫn có một cái tên chung, người ta đều gọi nó là nỗi đau"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro