Chap 2: Tận tụy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" A .. Tuấn Khải...đoán xem bọn tớ đem gì đến cho cậu nè!" tiếng vọng lại đằng xa nhưng Tuấn Khải vẫn đoán ra được đó là giọng nói độc nhất vô nhị của Vương Nguyên

"Nguyên Nguyên ...anh gây ồn nhỡ đâu Tuấn Khải đang ngủ thì sao?" Chí Hoành lo lắng lên tiếng, bên cạnh cậu là Đình Tín vẫn đang choàng tay qua vai Nhất Lân
"Đừng lo Hoành Hoành , Tuấn Khải anh đang hóng gió ngoài vườn, anh ấy đã thức dậy cách đây nữa tiếng rồi!" Thiên Tỉ từ bếp bước ra mỉm cười với mọi người

"A . Tiểu Thiên, sau lần nào anh đến đây cũng thấy em vây? Em không phải đi học sao? Lần nào qua lớp định rủ em đi ăn, bọn lớp em cứ bảo em đã về trước. Không phải chỉ mình Tuấn Khải là anh trai của em đâu đấy nhé!" Vương Nguyên vẫn là Vương Nguyên . Vẫn luôn càu nhàu.

"Anh không thể thôi cáu gắt được hả . Anh lúc nào cũng cằn nhằn cẵn nhẵn. Anh tưởng mình còn trẻ lắm sao mà không mau đi tìm cho mình một người nào đó để sửa đổi cái tính khí thất thường của mình đi." Thiên Tỉ lè lưỡi trêu chọc Vương Nguyên rồi tiếp tục bê tô cháo nóng đi về phía cửa dẫn ra vườn. đâu đấy nhé!" Vương Nguyên vẫn là Vương . Vẫn luôn càu nhàu.
"Ya....cái...cái thằng nhóc này...vừa...vừa nói...YA...DÁM NÓI VỚI ANH NHƯ THẾ HẢ?!!!" Tóc Vương Nguyên bỗng chốc thẳng đứng một cách bất thường

"Ý cậu nhóc nói là cậu già rồi đó Vương Nguyên !" Đình Tín kéo tay Nhất Lân ra vườn sau khi chốt câu cuối. C Chí Hoành cũng mau chóng chạy theo bỏ lại một Vương Nguyên đang cực kì...cực kì tức giận đuổi theo.
"Tuấn Khải . Anh ăn một chút cháo đi rồi con vào thay thuốc! Bác sĩ dặn phải đúng giờ mới được!" Thiên Tỉ thổi nguội muỗng cháo và đút Tuấn Khải "Tuấn Khải...mùi vị thế nào" Thiên Tỉ háo hức chờ đợi phản ứng của Tuấn Khải . Bởi đây là lần đầu tiên cậu vào bếp. Không có gì khó hiểu khi cậu không biết nấu ăn. Cho dù dọn ra ngoài thì các bữa ăn cậu vẫn thường dùng chung với nhóm nên chưa bao giờ đụng bếp.
"Uhm.......có chút......" Tuấn Khải gượng cười, nói đúng hơn là đang cố gắng để không phun ngụm cháo trong miệng mình ra.

"Cái gì mà cậu ậm ự mãi thế! Để tớ thứ cho, đâu phải ai cũng có diễm phúc nếm thử thức ăn của cục bông nhỏ này" Vương Nguyên xí xớn giành lấy cái muỗng như một đứa trẻ đang ghen tị và nhất nhất giành lấy thứ mình muốn "ÔI CHÚA ƠI!" Muỗng cháo vừa chạm tới lưỡi Vương Nguyên đã vội nhổ ra tại chỗ. " Em nấu cái gì mà mặn thế này hả Tiểu Thiên ! Em đổ hết muối trong bếp vào à!" Vương Nguyên cứ tiếp tục ca thán về muỗng cháo mà không để ý ánh mắt ra hiệu của Đình Tín . Nét mặt Thiên Tỉ đã sa sầm xuống từ nảy giờ

"Thật sự là tệ vậy sao oppa?" Thiên Tỉ ái ngại nhìn vào Tuấn Khải và Vương Nguyên
"ờ thì...nó...chỉ là..." Vương Nguyên ậm ự chẳng lựa được từ thích hợp. Anh cảm thấy có lỗi khi nhìn vào biểu cảm trên gương mặt của Tiểu Thiên . Dù gì đây cũng là lần đầu tiên em trai của anh vào bếp. Vương Nguyênthật sự muốn bứt hết tóc của mình để trừng phạt cho cái mồm ngu xuẩn vừa rồi.

"nó cũng không tồi đâu Thiên Thiên . Chỉ là em thêm nhiều muối hơn bình thường một chút. Lần đầu tiên đã được như vậy thì tốt lắm rồi." Tuấn Khải cố gắng an ủi khi anh có thể tưởng tượng ra khuôn mặt thất vọng của Thiên Thiên lúc này.

"Em xin lỗi. Anh đợi một chút đi, em đi đổi thức ăn khác cho anh liền. Đảm bảo lần này không phải do em làm" Chẳng đợi hồi đáp, Thiên Tỉ đã bê lấy chén cháo chạy vù vào bếp bỏ lại mọi người đang ngơ ngác nhìn theo cậu và Tuấn Khải chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

"Lần sau hãy phủi phui cái miệng của cậu đi Vương Nguyên . Nhìn vào ánh mắt ấy, chẳng lẽ cậu không thấy sự hy vọng của Tiểu Thiên to lớn như thế nào?" Đình Tín trách móc

"Tớ...thì lỡ miệng thôi chứ ai muốn gì? Mà này, nếu muốn trách thì phải trách Tuấn Khải . Chính nó đã bắt cục bông nhỏ của chúng ta phải làm những việc mà từ trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro