Chương 26: Bị chơi xỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ khinh thường trừng mắt liếc anh một cái, người đàn ông ngông cuồng, cậu sẽ cho anh biết khinh thường cậu hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.

Vương Tuấn Khải, thay quần áo đi, chúng ta xuống dưới!

Vương Tuấn Khải nhếch môi cười nhạt, nhìn xuống thân thể mình, chính xác là nên thay quần áo, mình chỉ quấn khăn tắm, thật sự không thuận tiện.

Thiên Tỉ, tôi hỏi lại cậu lần nữa, cậu thật sự muốn đánh nhau với tôi sao, tôi sẽ không xuống tay lưu tình đâu!

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt hỏi, Thiên Tỉ lập tức ném cho anh một cái nhìn xem thường.

Vương Tuấn Khải, hãy bớt nói nhảm đi, tôi cho anh biết, tôi mới là người sẽ không xuống tay lưu tình với anh, chính anh nên cẩn thận đi!

Mẹ nó, con bà nó, cư nhiên như thế khi dễ mình, lần này cậu tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình.

Thiên Tỉ giận dữ nhìn chằm chằm
Vương Tuấn Khải đi tới tủ treo quần áo, lấy ra một bộ đồ thể thao đứng trước mặt cậu mặc vào.

Này, Vương Tuấn Khải, anh không thể vào phòng tắm thay quần áo sao? Tôi là người chưa kết hôn đấy!

Thiên Tỉ bất mãn kháng nghị, nhưng Vương Tuấn Khải không thèm để ý, cởi khăn tắm ra, lộ ra cơ thể trần trụi rất khỏe mạnh, Thiên Tỉ tức giận vội vàng quay lưng lại.

Này choáng nha, càng ngày càng không có liêm sỉ, kể từ ngày cậu lau rửa cơ thể cho anh, anh thường đứng trước mặt cậu làm như vậy, nếu không phải là quấn khăn tắm, thì cũng mặc áo ba lỗ, tức chết cậu!

Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ quay lưng lại, bộ dáng vừa tức vừa xấu hổ, nhếch môi cười nhẹ.

Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu đã nhìn nhiều lần như vậy, cậu còn xấu hổ cái gì!

Câu nói của Vương Tuấn Khải khiến Thiên Tỉ nổi trận lôi đình, tại sao anh có thể nói giống như giữa bọn họ quen thuộc đến như vậy, hơn nữa còn mập mờ nữa!

Nếu ông nội nghe thấy câu này, thì trong sạch của cậu coi như xong rồi!

Vương Tuấn Khải, tôi cảnh cáo anh, chỉ khi nào tôi chăm sóc anh mới cởi quần áo của anh, từ giờ về sau không cho anh ở trước mặt người khác nhắc tới, nhất là trước mặt ông nội tôi, biết không!

Thiên Tỉ lạnh mặt cảnh cáo, Vương Tuấn Khải suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

OK. Tôi hiểu ý của cậu rồi, cậu muốn tôi nói trước mặt ông nội tôi!

Vương Tuấn Khải!

Vương Tuấn Khải vừa nói dứt, giọng nói tức giận của Thiên Tỉ như sấm dội vào tai vang lên trong biệt thự, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải , hận không thể dùng ánh mắt mà xé nát cái miệng anh.

Làm cho Vương Tuấn Khải cười mãi không ngừng.

Anh còn dám nói lung tung, tôi vả nát miệng anh!

Thiên Tỉ uy hiếp trắng trợn, Vương Tuấn Khải khinh thường cười một tiếng.

Uy hiếp anh, chỉ bằng cậu, có khả năng sao?

Thiên Tỉ hừ lạnh một tiếng, nhìn Vương Tuấn Khải  nói.

Đi, chúng ta đi tranh tài!

Hiện tại tức giận đang dâng lên bừng bừng, cậu nhất định phải dạy dỗ anh thật tốt, để cho anh phải thay đổi cái nhìn đối với người như cậu.

Đi thôi!

Vương Tuấn Khải vừa định đi, nhưng nhìn thấy Thiên Tỉ mặc quần jean cùng áo thun, không khỏi cau mày.

Cậu không cần phải thay quần áo?

Thiên Tỉ cúi đầu liếc mắt nhìn qua quần áo của mình!

Không cần!

Trước kia không phải cậu hay mặc dạng này sao, mặc dù cậu mặc quần jean, nhưng đánh nhau lại vô cùng đã nghiền .

Được rồi, tùy cậu, xuống hoa viên tầng trệt!

Vương Tuấn Khải đi xuống lầu, khi tới cửa trước nhẹ nhàng nhấn một cái, liền mở ra lớp bảo vệ, đi ra ngoài.

Thiên Tỉ trừng to mắt nhìn Vương Tuấn Khải  đi tới hoa viên sau biệt thự, tức giận đến mặt cũng xanh mét.

Không phải ông nội nói nơi này hoàn toàn không ra được sao? Tại sao Vương Tuấn Khải ngay lập tức có thể mở ra được!

Vương Tuấn Khải, anh nói đi, sao anh có thể đi ra ngoài! Sao anh không nói cho tôi biết!

Vương Tuấn Khải cậu tội nhún nhún vai: Cậu không hỏi tôi, tôi việc gì phải nói cho cậu!

Một câu nói liền chặn họng khiến Thiên Tỉ chỉ biết dậm chân đứng nhìn.

Vương Tuấn Khải!

Thiên Tỉ hét lớn một tiếng, tung một cú đá vào anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jh