Chương 29: Vương Tuấn Khải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải cười nhạt, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cậu, không khỏi bốc lên mồ hôi lạnh!

Chàng trai ngu ngốc này, nếu biết anh bị huấn luyện như thế nào, đoán chừng cũng sẽ không nói như vậy đi!

Vương Tuấn Khải, sao anh không nói?

Thiên Tỉ thấy anh trầm mặc không nói, không khỏi cả giận, Vương Tuấn Khải nhìn cậu, điểm vào trán cậu một cái, rồi xoay người rời đi.

Này, Vương Tuấn Khải, anh còn chưa nói cho tôi biết!

Thiên Tỉ vội vàng đuổi theo, miệng liến thoắng không ngừng, đuổi theo anh lên lầu!

Vương Tuấn Khải không để ý tới cậu, đi tới máy tính ngồi xuống,bây giờ anh phải xử lý tốt một số chuyện!

Vương Tuấn Khải!

Thiên Tỉ thấy anh không thèm để ý chọc cậu nổi trận lôi đình, chết tiệt, mẹ kiếp người đàn ông xấu xa, có cần phải chảnh như vậy không?

Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu: Cho cậu hai lựa chọn, một là nói cho cậu biết đáp án, cậu phải rời đi, hai là, không nói cho cậu biết đáp án!

Anh không cần nói, tôi muốn ở lại!

Thiên Tỉ trừng mắt nhìn anh, có gì đặc biệt hơn người, không phải là tài nghệ chính xác hơn cậu một chút thôi sao?

Không nói, không nói thì thôi!

Đi làm cơm đi, tôi đói rồi!

Vương Tuấn Khải nói xong, ánh mắt liền chuyển sang máy vi tính, hoàn toàn không thèm liếc nhìn cậu!

Thiên Tỉ tức giận đùng đùng trừng mắt liếc anh, đột nhiên trong bụng truyền ra một âm thanh.

“Ùng ục! Ùng ục!

Vương Tuấn Khải không thèm quay đầu lại, Thiên Tỉ cắn răng đi xuống cầu thang.

Nhìn Thiên Tỉ đi xuống lầu, Vương Tuấn Khải nhấn xuống một cái nút, nhìn xuống phía dưới kêu lên.

Dịch Dương Thiên Tỉ, hàng rào bảo vệ đã mở, cậu có thể rời đi!

Bước chân Thiên Tỉ vừa đi xuống lầu dưới đột nhiên ngừng lại, hướng về phía Vương Tuấn Khải hét lớn.

Vương Tuấn Khải, anh thật là khốn kiếp, anh càng không muốn tôi ở lại, tôi càng phải ở lại!

Tức chết cậu, người đàn ông này lại cứ coi rẻ năng lực của cậu, bây giờ thương thế đã lành, lại muốn đuổi người, con bà nó, cậu còn chưa đồng ý!

Suy nghĩ một chút, liền cảm thấy tức tối, tại sao người đàn ông này lại phách lối như vậy chứ.

Sau khi rống to, biệt thự lại khôi phục sự yên tĩnh như cũ, Vương Tuấn Khải căn bản không để ý tới cậu, giờ phút này cặp mắt anh nhìn chằm chằm máy vi tính trước mặt, nhìn hệ thống theo dõi không ngừng di động theo bóng dáng của Hắc Lang, không khỏi cau mày.

Đây là đâu? Hắn ta ở nơi đó làm gì?

Vương Tuấn Khải nhìn máy vi tính, không ngờ mình không thể theo dõi được vị trí của Hắc Lang ở nơi nào!

Nhưng cũng may mắn là đã xác định được một chuyện, đó chính là hắn ta ở tương đối gần nước Mĩ.

Lấy điện thoại di động ra, Vương Tuấn Khải  bấm một mã số, nhắn nhủ vài câu liền cúp!

Đi xuống lầu, lập tức ngửi thấy mùi cơm chín bên trong phòng bếp bay khắp bốn phía.

Không thể không thừa nhận, tài nấu ăn của Dịch Dương Thiên Tỉ quả thật là thiên phú, lúc mới bắt đầu nấu ăn chỉ có bỏ đi, đến bây giờ nấu toàn cao lương mỹ vị, bụng anh đột nhiên cảm thấy rất đói!

Thơm quá!

Vương Tuấn Khải đi vào phòng bếp, nhìn cậu đang nấu bò sốt vang,đang rắc thêm tiêu bắc, thơm lừng nhức cả mũi!

Thiên Tỉ vừa nhìn thấy anh, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, nhìn thấy anh thuần thục mở tủ chén ra, lấy bát đũa, bộ dáng kia, cảm giác bọn họ thật sự rất giống một cặp vợ chồng đang cùng nấu cơm.

Vương Tuấn Khải, đây là cơm của tôi, không phải nấu cho anh ăn!

Thiên Tỉ rất không vui đề cao âm lượng, Vương Tuấn Khải cười nhạt nói.

Không sao, cậu mà không cho tôi ăn, buổi tối tôi sẽ ăn cậu!

Trên gương mặt đẹp trai đột nhiên tràn ngập tà ác, Thiên Tỉ bị câu nói của anh làm cho thiếu chút nữa bị sặc, cầm lên cái sạn chiên thức ăn đánh anh.

Vương Tuấn Khải, anh đi chết đi!

Người đàn ông này quả thật thật là háo sắc, hạ lưu, càng chung đụng, cậu càng cảm thấy anh không biết xấu hổ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jh