Chương 87: Anh muốn kết hôn với em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải đi vào trong nhà, ánh mắt bình tĩnh rơi vào người Thiên Tỉ , nhìn đến nỗi Thiên Tỉ cảm thấy rất không thoải mái.

Thiên Tỉ nhìn anh, cũng không biết nên nói cái gì, muốn đuổi anh đi, nhưng trong lòng lại không nỡ, nhưng hiện tại hai người không còn quan hệ gìrồi, nhìn hay không nhìn có sao!

Dịch Kỳ Lân không nói một lời ngồi ở trên ghế sa lon, Vương Tuấn Khải rất tự nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Thiên Tỉ,  Thiên Tỉ mất tự nhiên dời vị trí khác

Vương Tuấn Khải khổ sở cười thầm một tiếng, ánh mắt tự nhiên rơi vào tờ giấy trong tay Thiên Tỉ .

"Em mang thai!"

Không phải hỏi, mà là khẳng định.

Trong lòng Thiên Tỉ căng thẳng, làm sao anh biết, liền tranh thủ cất tờ giấy trong tay, che dấu vẻ mặt hốt hoảng của mình.

"Vương Tuấn Khải, chúng ta đã không còn hôn ước, ông nội anh cũng nói, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Anh còn tới đây làm gì!"

Thiên Tỉ cố ý chuyển đề tài, cậu không muốn bàn luận chuyện mình có thai, trong lòng rất sợ anh sẽ cướp đi con của mình.

Mặc dù nói đứa bé có một phần máu thịt của anh, nhưng dù sao hiện tại đứa bé đang ở trong bụng cậu .

Vương Tuấn Khải nhìn cậu .

“Em cũng biết, anh yêu em!"

Vương Tuấn Khải nói rất nghiêm túc, Thiên Tỉ nghe thấy anh nói những lời này không khỏi cười lạnh thành tiếng.

"Yêu tôi? Yêu tôi mà ở trước mặt tôi triền miên với người phụ nữ khác cả đêm, yêu tôi mà bỏ đi cả một tháng nay, chẳng thèm quan tâm tới tôi, đây chính tình yêu của anh sao, Thượng tướng Vương?"

Âm thanh rất lạnh, trong lòng cũng rất khó chịu, cậu biết mình không phải hoàn toàn không có cảm giác với anh, nhưng cho dù anh có quỳ xuống cầu xin cậu, cậu cũng không thể tha thứ cho anh, huống chi hiện tại người phụ nữ kia còn mang thai, nghi ngờ là con của anh!

Anh có thể có rất nhiều con, nhưng cậu hiện chỉ có đứa con trong bụng!

Nhìn Vương Tuấn Khải , cậu càng thêm kiên định, đứa bé này tuyệt đối sẽ không giao cho anh!

"Anh thừa nhận anh cùng người phụ nữ kia lên giường là không đúng, nhưng em thì sao? Khi anh ở trong phòng phẫu thuật, em lại cùng người đàn ông khác ôm nhau, thậm chí trong lúc anh nằm viện, em không hề tới liếc nhìn anh lấy một cái! Em xem Vương Tuấn Khải anh là cái gì!"

Trong lòng Vương Tuấn Khải rất đau, cậu có biết hay không, nếu như đêm đó cậu chỉ cần gõ cửa hoặc tạo ra một âm thanh gì đó, thì anh không sẽ cùng người phụ nữ kia dây dưa, nhưng cả đêm, cậu cũng chẳng quan tâm, lòng anh thấy lạnh lẽo, buồn bực mới có thể ôm Lina!

"Chỉ cho phép anh và người phụ nữ khác lên giường, còn không cho tôi ôm người đàn ông khác, Vương Tuấn Khải , Diệp Thần Băng là bạn trai của tôi, ngay cả chuyện tôi có cũng anh ta lên giường thì cũng hợp tình hợp lý!"

Thiên Tỉ không hề nóng giận, nhưng trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, thì ra là anh cũng nói tới chuyện cậu không tới thăm anh, vậy anh thì sao?

Khi cùng người phụ nữ kia lên giường sao lại không suy nghĩ một chút, cậu có thể cảm thấy khó chịu hay không!

Chỉ cho phép quan lớn phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn sao?

Ha ha. . . . . . Cậu không làm được!

"Được, chúng ta không nói chuyện trước kia, hãy nói chuyện bây giờ một chút!"

Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, anh và người phụ nữ khác lên giường, cậu và người đàn ông khác ôm, dù sao cũng xảy ra rồi, hai người đều không nên so đo.

Thiên Tỉ nhìn anh, âm thanh vững vàng.

"Hiện tại có chuyện gì để nói!"

Cậu không có chuyện gì để nói, nhưng cậu nhớ rất rõ ràng, ông nội anh nói mình thế nào đấy!

Người phụ nữ hạ tiện!

Cậu hạ tiện, còn cháu trai của ông ta cùng người phụ nữ khác lên giường thì có bản lĩnh!

Trong lòng Thiên Tỉ hừ lạnh, mặc kệ như thế nào, cậu đều không thể đem con giao cho anh!

"Em tính xử trí con như thế nào? Đứa bé không thể ra đời trong một gia đình không thuộc về gia đình của anh!"

Giọng nói của Vương Tuấn Khải rất gấp, anh muốn cùng cậu và bé con tạo thành một gia đình!

Thiên Tỉ nghe anh nói, cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ của anh, đứa bé không thuộc gia đình anh, là sợ cậu mang theo bé con gả cho Diệp Thần Băng!

"Vương Tuấn Khải, anh đừng nghĩ tới đứa con trong bụng tôi, người phụ nữ cùng anh cùng anh triền miên cả đêm cũng mang thai, anh không phải nên cùng cô ta xây dựng một gia đình, cho đứa con của anh và cô ta một gia đình ấm áp sao?"

Sắc mặt Vương Tuấn Khải đột nhiên biến sắc: "Làm sao em biết?"

Cậu làm sao sẽ biết cô ta mang thai? Chẳng lẽ Lina đã tới tìm cậu ?

Thiên Tỉ châm chọc nhìn anh, nhìn sắc mặt anh hơi biến: "Nếu muốn không có người biết, trừ phi mình đừng làm!"

"Vương Tuấn Khải , hãy sống một cuộc sống của anh, với con anh và người phụ nữ kia đi, đừng ở đây quấy rầy tôi!"

Cho dù quấn vào nhau thì thế nào, giữa bọn họ chắc sẽ không có kết quả, cậu không thể tha thứ cho anh, chưa kết hôn mà đã như thế, kết hôn chẳng phải là càng thêm tệ hại hơn sao, hơn nữa còn ông nội anh. . . . . .

Vương Tuấn Khải nhìn vẻ kiên định trên mặt cậu , nói rất nghiêm túc.

"Anh sẽ xử lý cô ta và đứa bé, em chờ anh sẽ cùng em kết hôn, anh chỉ hi vọng đứa con của anh và em có thể trưởng thành trong một hoàn cảnh thật tốt!"

Anh sẽ xử lý tốt!

Trong lòng Vương Tuấn Khải ở âm thầm thề, có lẽ là từ nhỏ đã cho rằng Thiên Tỉ chính là cô dâu của anh, cho nên trong suy nghĩ của anh, cậu chính là vợ của anh!

Anh cũng chỉ muốn kết hôn với cậu , sau khi chung đụng một thời gian anh cảm giác mình thích Thiên Tỉ , thậm chí là yêu.

"Anh về đi, Dịch gia ta không muốn cùng Vương gia anh có dính líu gì! Hôm đó ông nội anh nói rất rõ ràng, Thiên Tỉ là người con trai hạ tiện, không xứng làm cháu dâu nhà anh, cho nên anh đi tìm người khác đi, đừng tới tìm Thiên Tỉ !"

Dịch Kỳ Lân lạnh lùng nói, Vương Tuấn Khải nghe câu nói của ông, nhíu mày.

"Ông nội nói Thiên Tỉ như vậy?"

Vương Tuấn Khải giật mình, sao lại như thế, ông nội thật sự đã nói Thiên Tỉ như vậy sao?

Thiên Tỉ cúi đầu, quay lưng lại: "Anh đi đi, tôi và anh không thích hợp!"

"Có phải hay không thì về mà hỏi ông nội anh!"

Dịch Kỳ Lân có chút tức giận, tính tình nóng nảy lại bộc phát, chạy ra mởcửa, không ngờ lại nhìn thấy Diệp Thần Băng xách theo một túi đồ gì đó đứng ở cửa.

"Thần Băng, sao cháu tới đây?"

Dịch Kỳ Lân nhức đầu nhìn anh, Diệp Thần Băng liếc nhìn bên trong, ánh mắt có một tia không vui, ngay sau đó liền biến mất.

"Ông nội, cháu suy nghĩ thông suốt rồi rồi, cháu muốn cưới Thiên Tỉ, không quan tâm trong bụng cậu ấy có con của người khác!"

Cho dù có vậy thì thế nào, về sau Thiên Tỉ còn có thể sinh, mình không phải cũng có con sao?

Dịch Kỳ Lân nghe anh nói như thế, để cho anh đi tới, Vương Tuấn Khải nhìn Diệp Thần Băng xách theo một tíu đồ rất lớn, cũng là một người đàn ông anh tuấn, chỉ là Diệp Thần băng so Vương Tuấn Khải  ít hơn một chút khí phách, toàn thân xem ra ôn hòa hơn rất nhiều.

Vương Tuấn Khải híp mắt, dò xét anh cẩn thận, khí phách tuyên bố.

"Diệp Thần Băng, người con trai của tôi, con của tôi, không cần anh tới chăm sóc!"

Lại muốn cưới Thiên Tỉ, còn muốn cướp đi đứa con của anh, anh làm sao có thể đồng ý.

Diệp Thần băng đứng ở trước mặt Vương Tuấn Khải, hai người cùng cao lớn rắn rỏi, khí phách bất phàm.

"Người con trai của anh? Con của anh?" Diệp Thần Băng bình tĩnh cười nói, khiến Vương Tuấn Khải nhíu mày.

"Nếu như anh thật sự thích Thiên Tỉ, sao lại ở chung một chỗ cùng người phụ nữ khác, anh căn bản không xứng với Thiên Tỉ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jh