Chương 88: Hai người đàn ông tranh chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thần Băng lạnhlùng chất vấn,Vương Tuấn Khải siết chặt quả đấm, căm tức nhìn anh:"Chuyện của tôi và cậu ấy không cần người ngoài để ý tới!"

Anh làm sai là anh có lỗi, nhưng bây giờ không phải anh đã nói xin lỗi sao?

Mà anh ta, tại sao muốn tiếp quản vị trí của anh, tại sao lại muốn cướp đi người con trai và đứa con của anh!

Lửa giận trong lòng nhất thời vọt lên, hận không thể đem anh đánh cho nhừ tử!

"Thật xin lỗi, hiện tại cậu ấy là bạn gái của tôi, cũng là vợ tương lai của tôi, anh mới là người ngoài!"

Diệp Thần băng nhàn nhạt nói xong, bình tĩnh khiến Vương Tuấn Khải càng thêm phát điên!

Anh là người ngoài, người con trai là của anh, đứa con cũng là của anh đấy! Anh ta lại nói anh là người ngoài!

"Mặc kệ anh bây giờ là bạn trai hay không phải bạn trai của cậu ấy, nhưng sự thật không thể thay đổi, Thiên Tỉ là người con trai của tôi, đứa con cũng là của tôi! Vương Tuấn Khải nâng lên một nụ cười nhạt, tưởng tượng nhưvậy, tâm trạng hình như tốt hơn nhiều!

"Vậy thì có ý nghĩa gì, ít nhất hiện tại Thiên Tỉ là bạn gái của tôi, anh căn bản không có cơ hội, đã từng là người đàn ông của Thiên Tỉ thì như thế nào, còn không phải bị ném bỏ rồi sao!"

Diệp Thần Băng phản bác, giọng nói ê ẩm, giọng của Vương Tuấn Khải cũng giống như vậy, chua chát, sắp làm không khí bên trong biệt thự bị ô nhiễm, Dịch Kỳ Lân nghe thấy cũng cau mày.

Thiên Tỉ càng thêm khó chịu, bọn họ một nói mình là người con trai của anh ta, một nói là bạn gái của anh ta, vợ tương lai, bọn họ có hỏi qua ý kiến của cậu sao?

Thiệt là, xem cậu là cái gì, hàng hóa để thảo luận sao?

"Vương Tuấn Khải, tôi quyết định cầu hôn Thiên Tỉ! Mong cậu ấy sẽ kết hôn với tôi, anh trở về cưới người phụ nữ kia của anh đi!"

"Diệp Thần Băng, anh không cảm thấy rất mất mặt sao? Anh cưới Thiên Tỉ anh không sợ cha mẹ anh phản đối sao? Cậu ấy đang mang thai đứa con của tôi,cha mẹ anh chẳng lẽ nguyện ý nhìn thấy anh cưới người con trai mang thai con của người đàn ông khác làm vợ sao?"

Vương Tuấn Khải không chút khách khí phản bác, hai người anh một câu tôit câu phản bác, Thiên Tỉ nghe mà bốc hỏa!

"Hai người các anh đủ rồi!"

Thiên Tỉ nổi giận quát, âm thanh tranh luận lập tức dừng lại, hai người đàn ông này bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra bốn phía!

Thiên Tỉ nhìn dáng vẻ bọn họ vẫn còn mắt lớn trừng mắt nhỏ, không nhịn được mắng to.

"Các anh náo đủ chưa?"

Ánh mắt sắc bén nhìn Vương Tuấn Khải , "Anh trở về mà cùng người phụ nữ của anh nói chuyện, không nên tới phiền tôi, đứa con này là của tôi, không có phần của anh!"

Diệp Thần Băng nghe Thiên Tỉ nói thế hả hê nhìn anh chằm chằm, Vương Tuấn Khải còn tính giải thích, nhưng khi nghĩ tới mình còn chưa xử lý tốt chuyện của Lina, cho nên không thể làm gì khác hơn là im lặng, chờ lần sau anh trở lại, nhất định sẽ đoạt lại Thiên Tỉ.

"Thiên Tỉ, em chờ đấy, anh sẽ quay lại, anh sẽ không để em và con gả cho người đàn ông này đâu!"

Nói xong rất khí phách cho Diệp Thần Băng một ánh mắt cảnh cáo, rồi xoay người rời đi.

Diệp Thần Băng nhìn Vương Tuấn Khải rời đi, vội vàng lấy lòng đi tới trước mặt của Thiên Tỉ, nét mặt áy náy.

Thiên Tỉ nhìn vẻ mặt áy náy của anh, nhàn nhạt nói.

"Anh cũng về đi, hôm nay em có chút mệt mỏi!"

Cậu không muốn nói gì với anh, giống như Vương Tuấn Khải nói, cho dù Diệp Thần Băng thật sự đồng ý cưới mình, mình cũng không thể nào gả cho anh,anh có cha mẹ, cha mẹ anh sao có thể để con trai cưới một người con trai mang thai con của người đàn ông khác làm vợ.

Diệp Thần Băng nhìn nụ cười của Thiên Tỉ có chút mệt mỏi, rất nghiêm túc nói:

"Thiên Tỉ, thật xin lỗi, tối qua anh đã suy nghĩ cả đêm, anh cảm thấy người anh yêu chính là em, cho nên anh sẽ tiếp nhận tất cả những gì thuộc về em, bao gồm cả đứa con, anh hi vọng em suy nghĩ lại một chút, anh muốn cưới em!"

Thiên Tỉ nghe anh nói, kinh ngạc mở to hai mắt, bị lời nói của anh làm cho kinh hãi.

Một lát sau, phục hồi tinh thần, Thiên Tỉ nói.

"Thần Băng, thật xin lỗi, em sẽ không gả cho anh!"

"Tại sao?"

Nét mặt Thần Băng đau đớn, gương mặt đẹp trai tràn đầy ưu thương, nắm cánh tay Thiên Tỉ, không thể tin được cậu cứ vậy mà cự tuyệt mình!

Thiên Tỉ đẩy tay anh ra, ánh mắt ảm đạm, nhìn sự đau xót trên mặt anh, trong lòng cũng rất khổ sở, nhưng cậu phải làm như vậy.

"Thần Băng, giống như Vương Tuấn Khải nói, cho dù anh đồng ý, cha mẹ của anh cũng không thể tiếp nhận em! Hơn nữa điều kiện của anh tốt như vậy, hoàn toàn có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn so với em, em không muốn sau này anh sẽ hối hận!"

Quan trọng nhất là, cậu cảm thấy mình không có cảm giác tình yêu nam nữ với anh, nói ra, lại sợ tổn thương anh,không nói, lại sợ anh tiếp tục dây dưa.

"Sẽ không, Thiên Tỉ, em phải tin tưởng anh, cha mẹ của anh không phải loại người như vậy, anh có thể thuyết phục ba mẹ anh, để họ tiếp nhận em!" Diệp Thần Băng nói rất tự tin, tròng mắt màu đen chăm chú nhìn Thiên Tỉ chằm chằm, hi vọng cậu sẽ suy nghĩ lại.

Thiên Tỉ đẩy cánh tay anh ra, nhìn anh vẻ xin lỗi.

"Thần Băng, tỉnh táo một chút, chúng ta không thể nào!"

Có lẽ trước đây cậu quá ích kỷ, tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng bây giờ,cậu không muốn, cậu không muốn anh giúp mình nuôi dưỡng đứa bé.

Mặc kệ là mẹ ghẻ, hay là cha ghẻ, tuyệt đối không thể nào xem đứa con của người khác như con ruột của mình được.

"Tại sao em không tin tưởng anh, có phải vì Vương Tuấn Khải hay không, em yêu anh ta đúng hay không, có phải em muốn quay lại với anh ta không?"

Diệp Thần Băng cười, ánh mắt nhìn Thiên Tỉ trở nên lạnh lẽo, Thiên Tỉ lắc đầu, không nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt anh.

"Không phải, Thần Băng, tin tưởng em, em vì muốn tốt cho anh!"

Cậu không muốn nói gì nữa, chỉ hy vọng anh sẽ rời đi, cậu nghĩ kỹ tốt hơn nên yên lặng!

"Vì muốn tốt cho anh?"

Diệp Thần băng lẩm bẩm nói, gương mặt đẹp trai trở nên lạnh lùng, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo: "Vì muốn tốt cho anh, vậy tại sao em không đồng ý gả cho anh! Em có biết anh đã yêu em nhiều năm như vậy, thật vất vả mớiđược em đồng ý để anh lui tới, giờ em lại nói chia tay! Em quá tànnhẫn!"

Lời nói của Diệp Thần Băng khiến Thiên Tỉ có chút tức giận, cậu và anh lui tới đúng là bởi vì Vương Tuấn Khải, nhưng khi bọn họ lui tới cũng không nói nhất định sẽ bàn hôn luận cưới, anh lại còn nói mình tàn nhẫn, chẳng lẽ nếu người nói những lời này là anh, như vậy mới không coi là tàn nhẫn sao?

Thiên Tỉ nhắm hai mắt, đứng dậy chuẩn bị lên lầu.

"Ông nội, giúp cháu tiễn khách!"

Nói xong cũng không quay đầu lại lên lầu, Diệp Thần Băng nhìn bóng lưng của cậu, trái tim như bị kim đâm, có lẽ do mình đã quá gấp gáp!

Không đợi Dịch Kỳ Lân mở miệng, anh liền đi ra khỏi biệt thự Dịch gia, lái xe rời đi.

Thiên Tỉ trở về phòng, nhìn tời giấy siêu âm trong tay, không khỏi cười khổ.

Có lẽ cô chỉ thích hợp sống một mình!

Vương Tuấn Khải trở lại biệt thự đã nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đứng ở cửa biệt thự, sắc mặt trầm xuống, còn chưa mở lời, liền nhìn thấy côđứng dậy chạy về phía mình.

"Tuấn Khải, anh đã trở lại!"

Sắc mặt Lina sắc mặt tái nhợt, mới vừa bỏ đứa bé, thân thể rất suy yếu,nhưng vì cô muốn cho Tuấn Khải thấy quyết tâm của mình, nên đã quay lại đây, đợi anh hết ba tiếng đồng hồ.

"Lên xe, tôi đưa cô về!"

Âm thanh Vương Tuấn Khải rất lạnh, không liếc nhìn cô dù chỉ một cái!

Anh biết, cô đã đi phá thai rồi, cho nên là một người đàn ông, anh sẽ đưa cô về nhà!

Lina tiến lên ôm sau lưng của anh, khóc:

"Vương Tuấn Khải, anh có thể đừng tuyệt tình như vậy hay không, em vì anh mà phá hủy đứa con của mình, anh đã nói nếu em phá bỏ đứa bé thì có thể chứng minh là em thật lòng yêu anh mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jh