Chap 3: Không muốn có con với anh..!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     

     Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu bỏ đi mà không nói bất kỳ tiếng nào. Nếu hỏi lí do tại sao cậu lại làm vậy thì vốn là nửa năm trước, Vương Tuấn Khải không cho cậu uống thuốc tránh thai nữa, thay vào đó là anh sẽ dùng bao cao su. Nhưng hơn mười ngày qua, anh đột nhiên không sử dụng nữa.

  Anh không nói gì nhưng cậu biết ý định của anh, anh muốn có con. Cậu không hiểu vì sao đột nhiên anh lại có ý tưởng đó. Và việc làm của anh đã khiến cậu hoảng sợ, cậu không muốn có con, không nghĩ là phải có con với anh.

Cậu biết, một khi Vương Tuấn Khải đã quyết định điều gì thì cho dù là ai cũng không có cách nào thay đổi được. Một khi ra quyết định, anh sẽ tìm đủ mọi cách để đạt được mục đích của mình. Quá lo lắng, cậu nhịn không được muốn rời đi, thế nên cậu lại một lần nữa trốn khỏi anh. Thế nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ dù có trốn tới bất kỳ nơi đâu đi chăng nữa thì cũng vẫn nằm trong lòng bàn tay của Vương Tuấn Khải. Cậu lại nhớ tới cái nhà tù tráng lệ này mà sầu não.

Sau khi trở về, cậu luôn trông có vẻ ù lỳ, mỗi lần Vương Tuấn Khải ở bên cạnh, phần lớn đều là hoạt động trên giường. Vương Tuấn Khải dường như không hiểu con người cậu hoặc là không nhận ra cậu không đã còn như trước nữa. Cậu thật sự muốn thanh thản, muốn ở một mình trong một căn phòng nhỏ. Như thế cậu mới có cảm giác an toàn, sẽ không thấy khó chịu, hoảng sợ, giống như là trở về lại căn nhà cậu ngày trước, nằm căn phòng ngủ nho nhỏ, cái phòng khách đơn sơ, có ba lại có cả mẹ nữa…

Thật ra hai người cũng có rất nhiều chuyện có thể cùng nhau làm như chơi thể thao, tập thể dục, bơi lội, hoặc là không làm gì hết, có điều Vương Tuấn Khải lại dành hầu hết thời gian ở trên giường cùng với cậu, đúng lúc cậu bị ham muốn tình dục tước đi lí trí thì anh luôn hỏi cậu có yêu anh không. Nếu cậu không nói, anh sẽ làm những chuyện thật xấu xa để buộc cậu nói là cậu yêu anh. Những lần như vậy rất nhiều mà không hiểu vì sao anh vẫn cứ thích hỏi.

Cậu vẫn chưa nghĩ tới chuyện có con, thật sự không dám nghĩ đến. Chính là Vương Tuấn Khải hàng ngày đều rất chăm chỉ, hơn nữa lại không dùng bao cao su, cậu sớm muộn gì cũng sẽ hoài thai. Nếu thật như thế thì cô cùng Vương Tuấn Khải sẽ vĩnh viễn không thể nào rời khỏi nhau, cứ mãi dây dưa. Giá như anh vẫn còn là Tiểu Khải của cậu thì cậu nguyện ý vì anh mà sinh con. Thế nhưng anh đã không còn là Tiểu Khải ngày xưa của cậu nữa rồi, anh là một con quỷ đội lốt thiên thần.

Vương Tuấn Khải một đêm ân ái vô độ khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ toàn thân rã rời. Sáng hôm sau, lúc Vương Tuấn Khải rời giường, Thiên Tỉ vẫn còn đang say sưa ngủ. Nhìn mỹ nhân ngủ say, anh nhịn không được liền cúi xuống hôn lên môi cậu, không ngờ cậu lại chống cự, nhíu mày, hai mắt xinh xinh đang nhắm nghiền ảo não mở ra.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu như vậy, Vương Tuấn Khải lại càng muốn đặt cậu bên dưới thân mình ham muốn thêm lần nữa. Chỉ là nghĩ đến đêm qua cậu chắc chắn rất mệt, hơn nữa sáng nay anh còn bận chút công việc ở công ty cho nên chỉ nhẹ nhàng hôn cậu rồi quyến luyến rời đi, để lại cho cậu ngủ một giấc thật ngon.

Vương Tuấn Khải sau khi cạo râu sạch sẽ, tóc tai được chải lại gọn gàng, mặc áo sơ mi trắng cùng với quần Tây hợp màu, trông rất lịch lãm sang trọng. Dù cho có đứng giữa đám đông đi chăng nữa thì anh vẫn luôn toả sáng và toát ra quyền lực giống như một vị vua.

Anh đến công ty khi Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn còn đang ngủ. Lúc mười giờ sáng, anh đang chủ trì một cuộc họp thì nhận được điện thoại của quản gia nói là Thiên Thiên không chịu ăn cơm, hình như có hơi sốt, lại cự tuyệt để bác sĩ khám cho, cũng kháng cự việc uống thuốc.

Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành đang ở trong cuộc họp vô cùng quan trọng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Vương Tuấn Khải thì nhịn không được liền hỏi “Tuấn Khải, có việc gì ư?”

Vương Tuấn Khải nhíu mày, cả gương mặt đều lộ thần sắc lo lắng, vừa gấp gáp đi vừa nói “Vợ tôi không chịu ăn cơm, hôm nay hai người không cần đi theo tôi, vụ thu mua tập đoàn Khôi Hằng thay tôi làm cho xong, phải làm gì thì cứ thế mà làm, giải quyết mọi chuyện nhanh chóng gọn ”

"Ukm...cậu về đi , việc ở công ty cứ giao cho tớ"

Vương Tuấn Khải vội vội vàng vàng về tới nhà, nhìn thấy Tiêu Hữu đang ngồi trên ghế có vẻ mất tập trung, vẻ mặt cô đơn, tinh thần quả thật có hơi kém, anh liền tiến tới ôm chầm lấy cậu trong lồng ngực “Sao thế, quản gia nói em không chịu ăn cơm, cảm thấy khó chịu à?”



“Không phải là khó chịu, chỉ là không muốn ăn thôi” Thiên Tỉ đẩy anh ra dự định trở về phòng. Vương Tuấn Khải ngay ở phía sau ôm lấy cậu. Anh rất cao, tận 1m85. Cậu chỉ có 1m67 thôi, nên anh dễ dàng đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, giọng nói trầm trầm có vẻ không thoải mái hỏi “Sao thế, có phải tại đêm hôm qua mệt quá không?”


Lời nói của Vương Tuấn Khải thật sự có hiệu quả, khiến cho Thiên Tỉ ngẩng mặt lên nhìn anh đầy khổ sở “Vương Tuấn Khải, anh có tin là nửa đêm tôi sẽ khâu miệng anh lại cho anh khỏi nói linh tinh không?”



Vương Tuấn Khải không những không buồn bực mà ngược lại còn cười cười, hai tay nâng mặt Thiên Tỉ lên, đôi môi gợi cảm chiếm lấy miệng cậu trong một nụ hôn kéo dài. Thiên Tỉ vặn vẹo để thoát ra, anh lại dùng đôi chân thon dài mà rắn chắc kẹp chặt lấy cậu.




Thiên Tỉ không thể không thừa nhận, kỹ sảo hôn của Vương Tuấn Khải quả thật rất cao siêu. Ngay đến bản thân cậu, được anh dạy dỗ sáu năm mà vẫn không thể kháng cự lại nụ hôn cuồng nhiệt đó, luôn trầm mê trong anh, nụ hôn vô cùng chậm rãi nhưng lại khiến cậu không thể phản kháng, chỉ có thể xụi lơ trong lồng ngực anh, mặc anh tùy ý mà hôn.


Một hồi lâu sau anh mới buông ra, đôi mắt đen chăm chú nhìn cậu, ngón cái chà nhẹ lên bờ môi mỏng sưng tấy do bị anh hôn đến, thì thầm nói nhỏ “Thiên Tỉ, em mà khâu miệng anh lại thì làm sao có được cảm giác thú vị như thế… Chỗ này… cũng sẽ không thể nào đáp ứng lại được, em nói xem có đúng không nào?” Anh vừa nói xong, bàn tay liền rời môi chuẩn xác đi xuống bộ ngực mềm mại của cậu.


Người này là một kẻ không biết xấu hổ là gì, lại rất lưu manh, mặt Thiên Tỉ đỏ lựng lên, hung hăng đẩy anh ra, xoay người chạy vội về phòng. Vương Tuấn Khải đứng ở đó cười nhạt, anh thích nhìn thấy cậu đỏ mặt vì bị trêu chọc. Cùng anh ân ái rất nhiều lần, đã ở bên cạnh anh tới sáu năm mà vẫn còn có thể đỏ mặt được thì chỉ có mỗi độc nhất vô nhị là Thiên Tỉ mà thôi.


Dịch Dương Thiên Tỉ bị Vương Tuấn Khải bắt ăn cơm trưa. Anh uy hiếp cậu, nếu cậu không ăn anh sẽ bón bằng miệng cho cậu. Anh cũng bắt cậu uống thuốc bằng cách như thế. Cậu không nghi ngờ gì là nếu cậu mà không ăn cơm thì chắc chắn anh sẽ bón ngay cho cậu không do dự.


Thật là một người đáng khinh tởm,Thiên Tỉ rủa thầm trong lòng.


Sau khi đã miễn cưỡng ăn cơm, Thiên Tỉ không dám đi ngủ trưa. Thế nhưng Vương Tuấn Khải chính xác là một con sói, cậu sợ anh sẽ lại cùng nằm với cậu trên giường mày mò hoạt động nên đành phải ngồi trên ghế sô pha xem phim, Vương Tuấn Khải lại ngồi một bên ngắm nhìn cậu.



Ánh mắt chăm chú đó làm cho Thiên Tỉ không thể trấn định tâm tư, không biết con người phức tạp thâm trầm này rốt cục đang nghĩ cái gì ,muốn làm cái gì, có ý định gì với cậu. Ánh mắt cứ thay đổi liên tục, Thiên Tỉ thật phiền lòng. Vương Tuấn Khải rốt cục dựa vào người cậu, bàn tay dừng trên bụng, thấp giọng hỏi sát bên tai: “Thiên Tỉ, em có chắc là em không mang thai không?”




Cái điều khiển đang nằm trong tay Thiên Tỉ ngay lập tức rơi xuống đất, ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Vương Tuấn Khải. Vẻ mặt của anh kích động còn của cậu cứ nhợt nhạt dần, thân thể cũng nháy mắt trở nên lạnh lẽo, mất đi hơi ấm.


Có ai đọc đk bộ nài của Min chưa....?
Đọc rồi thỳ giơ tay Min coi vs....lại cho Min cái ngôi sao nhá.....*chià tay xin*.......Min đói....:3 :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro