Chap 4 : Tức Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

  Phản ứng của Thiên Tỉ có thể xem là sợ hãi cũng có thể xem là choáng váng, Vương Tuấn Khải tự mình suy nghĩ cũng biết được rằng Thiên Tỉ không muốn có con, nhưng lại không biết lí do vì sao, lại càng không biết cậu lần trước bỏ trốn là vì sợ phải mang thai.

Chỉ là trước đến giờ cậu chạy trốn cũng nhiều lần rồi, bởi vậy anh cũng không suy nghĩ nhiều, còn xem đó như là một trò chơi trốn tìm, Thiên Tỉ luôn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh, cho cậu tự do vài ngày cũng coi như là sự yêu chiều, sủng nịnh của anh vậy.

Từ lúc mang Thiên Tỉ trở về đến nay đã tròn hai tháng, mấy ngày nay anh luôn rất cố gắng khiến cậu mang thai, lâu như thế mà Thiên Tỉ vẫn không một chút dấu hiệu nào, anh nhất định phải đưa cậu đi bệnh viện phụ sản thôi.



Có con của anh đáng sợ đến vậy sao, lòng Vương Tuấn Khải thật ra cảm thấy rất mâu thuẫn, chỉ là anh không biểu hiện ra ngoài. Nhìn thấy khuôn mặt Thiên Tỉ tái nhợt không chút huyết sắc, Vương Tuấn Khải không kìm được liền hôn lấy hai má của cậu “Chúng ta đi bệnh viện”.




   Thiên Tỉ cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh, cô nhíu mày “Sẽ không có nhanh như vậy đâu, nghỉ ngơi một lát là bình thường trở lại thôi”

  Trên khuôn mặt tuấn tú của Vương Tuấn Khải xuất hiện tức giận, giọng anh cứng rắn “Mặc kệ có hay không em cũng phải đi bệnh viện kiểm tra, anh không muốn nói một chuyện đến ba lần đâu”.


    Thiên Tỉ coi như không thấy anh tức giận, nhưng cậu biết mình cũng không nên chọc giận anh thêm, cậu chỉ nhỏ giọng tỏ vẻ nũng nịu đáng thương nói “Em không đi đâu, em ghét bệnh viện, muốn đi tự anh đi đi”


   “Nếu anh mà sinh con được thì anh cũng tự đi luôn. Đừng có dùng ánh mắt như thế nhìn anh, lần này không có tác dụng đâu. Đi thôi, đừng kéo dài thời gian nữa” Vương Tuấn Khải nói xong đưa tay khẽ véo chiếc mũi cao của Thiên Tỉ, trong lời nói đều là sự yêu chiều, nhưng cậu vẫn nhận ra anh có chút không vui, anh không thích cậu bướng bỉnh, hơn nữa cậu không có quyền phản đối anh, nhiều lúc cậu rất muốn bộc phát đập phá hết tất cả, nhưng Vương Tuấn Khải luôn có phương pháp đối phó với cậu, cậu cao một thước, anh sẽ cao một trượng.



Dù thế nào thì việc đi bệnh viện cũng là chuyện tất yếu không thể tránh khỏi, Thiên Tỉ cũng biết chờ đón cô sắp tới chính là cơn giận dữ của Vương Tuấn Khải. Trên đường đi, Thiên Tỉ luôn tỏ vẻ khó chịu, còn Vương Tuấn Khải vẫn nắm lấy tay cậu, thỉnh thoảng lại đưa lên hôn, có đôi khi khẽ day day một chút, nhìn thấy cậu nhíu mày thì anh lại cười xấu xa.



Anh không thích cậu dửng dưng với mình, anh muốn cậu đáp lại, cho dù là phản ứng của cậu có làm anh đau.


  

  Bệnh viện là của Vương gia, vì vậy sự tiếp đãi thận trọng không hề bình thường. Trước khi siêu âm, Thiên Tỉ phải nhịn đi vệ sinh, ngoài ra cậu còn phải uống thật nhiều nước, trong phòng dành cho khách quý, Vương Tuấn Khải giúp Thiên Tỉ uống nước, có điều cậu bướng bỉnh không chịu uống.



  Vương Tuấn Khải nhíu mày, ánh mắt nghiêm khắc, sắc mặt lạnh đi:

 

  “Dịch Dương Thiên Tỉ, anh không phiền khi mớm cho em đâu.”


Gọi cả tên lẫn họ cậu ra chứng tỏ Vương Tuấn Khải thật sự tức giận, lời nói nghẹn lại trong cổ họng Thiên Tỉ bấy lâu không chịu được nữa đành phải nói ra “Vương Tuấn Khải, em không mang thai đâu”


Hiện tại không nói, lát nữa cũng sẽ bị phát hiện, đằng nào hậu quả nếu anh biết được từ miệng bác sĩ còn kinh khủng hơn là nghe chính miệng cậu nói ra, cho dù là có thông đồng với bác sĩ thì cũng chả người nào dám, bởi vậy đường duy nhất cậu có thể đi là tự thú.


Cậu biết sớm hay muộn thì cũng có ngày này, nhưng không ngờ chính là đến nhanh như vậy, cậu chỉ ăn không ngon mà anh cũng nghĩ là cậu đã mang thai.


Khuôn mặt anh tuấn của Vương Tuấn Khải lập tức đông cứng lại, đôi mắt đen mang theo tia sáng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thiên Tỉ, tay anh nắm lấy tay cậu, lạnh lùng nói “Nói rõ cho anh”


Tia sáng lạnh trong mắt anh làm Thiên Tỉ rùng mình, lúc anh ôn hòa hoàn toàn là vô hại, cậu có thể chống đối anh, có thể không nghe lời, anh đều kiên nhẫn dỗ dành cưng chiều, hoặc là bá đạo quyết định thay cậu. Nhưng mỗi lúc mắt anh phát ra tia lạnh như vậy, cậu luôn thấy sợ hãi, không phải sợ anh sẽ làm tổn hại đến mình, mà chỉ đơn thuần sợ hãi đôi mắt lạnh như dã thú đó.

Đây mới là thực sự là anh.

” Em…!” Thiên Tỉ có chút khó khăn nói “Em làm thủ thuật tránh thai”.

Sắc mặt Vương Tuấn Khải trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, cái lạnh trong mắt anh từ từ chuyển thành cơn tức giận cuồn cuộn tuôn trào, tay anh buông mạnh tay cậu ra, thân hình cao lớn lùi về sau hai bước. Anh xoay người lại, đôi tay buồn bực nắm, cào, cấu mái tóc ngắn, cuối cùng tức giận hất đổ cả hai cái cốc xuống mặt đất “Người đâu?” Anh tức giận hét lên.


Thiên Tỉ sợ tới mức cả người run rẩy, cơ thể đông cứng ngồi yên lặng trên sô pha, chỉ thấy thuộc hạ của Vương Tuấn Khảicùng hai người bác sĩ vội vàng chạy vào, người bác sĩ đi trước hỏi “Vương  tiên sinh, có chuyện gì sao?”

Vương Tuấn Khải nhìn người kia, gằn từng tiếng nói “Cậu ấy làm thủ thuật tránh thai, bỏ thứ đó đi ngay cho tôi!”

” Vâng ạ!” Bác sĩ nhìn thấy Vương Tuấn Khải tức giận liền vội vội vàng vàng tuân mệnh “Dịch thiếu gia, mời đi theo tôi”


Tất cả những người quen biết Vương Tuấn Khải đều hiểu rõ, có mặt Thiên Tỉ thì phải gọi là Dịch thiếu gia, còn lúc không có cậu thì phải gọi là Vương phu nhân, vì nguyên nhân gì thì không ai rõ, cũng không kẻ nào có gan đi hỏi, có điều việc này đã thành thông lệ.


Thiên Tỉ bị đưa vào phòng bệnh, thuộc hạ của Vương Tuấn Khải đi theo cậu rồi đứng canh bên ngoài trong khi cậu phải ở bên trong để bác sĩ bỏ dụng cụ tránh thai ra theo lời của Vương Tuấn Khải.


Anh đứng im trước cửa sổ, vẻ mặt tái mét, lần trước cậu lén bỏ trốn là để làm thủ thuật tránh thai sao? Là bởi vì không muốn mang thai con của anh, mấy ngày nay cậu không ngại ân ái với anh, hóa ra là đã có chuẩn bị, cậu bé hư hỏng dám đùa cợt anh. Anh đặc biệt không thích Thiên Tỉ lừa dối chuyện gì sau lưng anh, anh không biết nên làm thế nào với cậu, đánh không được, mắng cũng không xong, quát cậu một trận thì cõi lòng lại thấy tội lỗi, nhưng cậu bé này quả thật làm cho người ta phi thường tức giận.


Một lúc lâu sau Thiên Tỉ đã làm xong thủ thuật tháo vòng, còn Vương Tuấn Khải cũng bình tĩnh trở lại, có điều sắc mặt lạnh lẽo vẫn khiến người khác thấy run sợ, Thiên Tỉ lúc bị đưa về phòng dành cho khách quý cũng rất tức giận, cúi đầu không nói cũng chẳng thèm nhìn Vương Tuấn Khải một lần.


Người bác sĩ làm thủ thuật tháo vòng cho Thiên Tỉ nói với Vương Tuấn Khải “Vương tiên sinh xin cứ an tâm, Dịch thiếu gia chỉ làm thủ thuật đơn giản thôi, miệng vết thương rất nhỏ cũng không cần khâu lại, không có tác dụng phụ, hơn nữa lúc nào cũng có thể mang thai, có điều phải trãi qua 24 tiếng sau mới có thể sinh hoạt vợ chồng được. Dịch thiếu  có thể do bị áp lực quá lớn nên kinh nguyệt có chút không đều đặn, cần chăm sóc tốt hơn”.


Thiên Tỉ cắn chặt môi, ngẩng đầu lên đối diện với Vương Tuấn Khải, anh cũng chỉ lạnh lùng nhìn cậu. Lúc này đây, anh giận không phải nhỏ, bực bội phất tay nói “Đưa cậu ấy về, đừng để tôi phiền lòng”



“Chúng ta như nhau cả thôi, Vương tổng tài!” Thiên Tỉ nói xong xoay người rời đi.





Thưởng Min cái gì ik m.n........Min chăm như vậy mờ.......

Min định chuyển một bộ nữa tên là    "[Khải - Thiên] Yêu Em Được Không?"         k pt m.n nghỹ sao......?Có nên chuyển k.......?Mà khi nào thỳ chuyển bây giờ.......?

Căm mừn ý kiến cụa m.n cho Min pt nhớ.........Mờ Min bỵ Sốt gòy nài..........thấy Min chăm hơm........bỵ SốT mờ vẫn up Chap cho m.n đọc đấy.......thương Min không....?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro