Cháp 1: Về Trễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            2 giờ A.M

   

          Ánh đèn đường vẫn phát sáng. Những tòa nhà cao tầng giữa thành phố muôn màu vẫn còn mờ mịt chìm trong bóng tối tĩnh lặng.
   
     *Cạch...*

      Tiếng mở cửa rồi lại nhẹ nhàng khép lại.

       " Đứng lại"

           Một âm thanh trầm bổng không kém lạnh lùng sát khí mà vang lên.
   
        Thiếu niên giật mình ngưng lại mọi hoạt động trả lời.

       "Vâng" .

          Ánh sáng lúc này tràn ngập khắp ngôi nhà làm cậu càng hốt hoảng.

           " Đi đâu đến giờ "

      Người con trai với khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng đang ngồi hai chân bắt chéo trên ghế sofa lạnh nhạt đó không ai khác ngoài Nguyễn Bảo Khánh. 《Moon: Thôi toi》

    " Ơ... Em..." Cậu lúc này có phần ấm úng.

    " Phương Tuấn...lại đây"

       " Ơ...vâng..."

       " Nói"

      " Em đi làm"

        " Đi làm"

       " Dạ vâng"

        " Làm gì"

          "..."

         " Tôi hỏi em làm gì"

          "..."

          Đợi thật lâu không thấy cậu trả lời anh lại nói tiếp.

       " Có phải em lại đến nơi đó làm không?"

       Moon: Nơi đó? Là nơi nào z anh?

        Khánh: lát sẽ biết. Giờ viết tiếp. Cấm nói nhiều

        Moon: Ơ》
         

            " Không có"

          " Là thật"

           " V...vâng"

         " Lên phòng"

        
         Nói rồi Bảo Khánh bước lên lầu vẻ mặt khi trước có vẻ so với bây giờ lạnh càng lạnh hơn. Cậu thấy vậy không khỏi hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng bước theo sau, đôi chân run dần theo từng bậc thang.


        Lên tới phòng vẫn ánh mắt đó vẫn gương mặt đó vẫn tư thế đó hầu như anh chưa bao giờ thay đổi được nét vốn có nhưng vẫn rất là đẹp trai nha 😎.

       《Moon: Act cool đứng hình mất 5s》

     " Tại sao lại đến đó?"

       " Đ...đến đó là đến đâu anh"

         " Hình như em không sợ".

        "..."

        " Nếu đã vậy thì nằm xuống, cởi quần ra"

        " Đừng mà anh..."  Đôi mắt cậu rưng rưng sắp khóc

        " Tôi chưa làm gì, em khóc gì chứ".

        " Oa...oa..huhu...h...hic..hic"

      Thế là khóc rồi:> Hình như là ông công sắp chịu không nổi rồi thì phải a~:))))

   " Em..."

         Bảo Khánh lúc này như đờ người đi có lẽ bất cứ ai anh cũng không sợ nhưng điều anh sợ nhất chính là Tiểu miu nhỏ của mình khóc, mỗi lần Phương Tuấn khóc anh không thể kiềm lòng được ~~

     " Hiuhiu... Oa...oaaaa..."

       Cậu không chịu thua càng khóc lớn lên nữa. 《Moon: Ái chà chà. Ông Meo dùng chiêu này được nên tấn công liên tục để khỏi ăn đòn đây mà:>> Nhưng dù gì đây là điểm yếu của Bảo Khánh nên khóc lớn vô anh》

     " Thôi đừng khóc nữa mà, anh không đánh nữa không đánh nữa Tiểu mèo nhỏ của anh ngoan, nín nè anh thương thương nha"

         Thế là Bảo Khánh cũng chịu thua với tiếng khóc của cậu mà chạy lại dỗ dành Tiểu meo nhỏ của mình.  《Moon: Đã nói là không kìm được lâu đâu mà:>>》

        " Hic..hic...c..có thật hong?"

        Cậu nghe anh nói vậy nên nín hẳn chỉ còn vài tiếng nấc nhỏ

       " Là thật, anh có bao giờ gạt em chưa?"

      Giọng anh lúc này nhẹ hẳn đi, dịu dàng ôn nhu mà ôm lấy cậu đầy vẻ cưng chiều.

     " Chưa."

        " Vậy em ngoan nói cho anh biết sao em về trễ vậy?"

      " Em nói anh không được la em nữa biết hong?" (Moon: Lại làm nũng ai chịu cho nổi😏. Thế này bảo sao La Tổng lại chịu làm thê nô)

       " Được rồi em nói đi"

     " Thật ra em đến quán bar làm..."

      " Sao thế, em sợ anh không nuôi nổi em hay sao mà lén anh đến đó làm hửm"

      " Không phải, em chỉ muốn làm thêm thôi em không muốn phải dựa vào anh đâu, với lại nếu em cần mua món gì đó em khỏi phải làm phiền anh nữa".

       " Ui ui, bảo bối của anh suy nghĩ chu đáo ghê ha, nhưng mà đối với anh anh muốn em làm phiền anh cả đời kìa".

       Nói rồi kiss cậu một cái thật sâu vào má làm má cậu đỏ ửng lên ngại ngùng 😳

       《Moon: Theo mn thì kiss vs bobo là gì? Theo tui là kiss là ko dùng lưỡi còn bobo là dừng lưỡi. Chắc vậy. 😁》

       " Ai cho anh làm vậy hả 😳 ple...😜"

       Thế là cậu chạy đi vì mắc cỡ thôi nhưng chưa gì đã bị anh nắm lại rồi đưa đôi tay gắn rắn chắc của mình đẩy cậu xuống giường.

      " Tiểu miu nhỏ là em sai mà còn trách anh sao, đó là hình phạt cho em đó".
  
       Nói xong anh hư hỏng đưa đôi môi mình bắt đầu áp vào đôi môi anh đào của cậu.

      "..."

       " Từ nay, em không được giấu anh chuyện gì có biết không? Em về trễ vạy anh rất lo với lại chỗ đó đông người phức tạp".

      " Em biết rồi ạ,..."

        " Ngoan"

         Sáng hôm sau

       Tia nắng bắt đầu hé vào cửa sổ, trên chiếc giường có người con trai vẫn còn đang ngủ say.

     *Cạch...*

      " Hmmm, đúng là mèo nhỏ mà lười thế."

       Anh bước vào thấy cậu còn ngủ ngồi ngắm nhìn một lát rồi cũng đánh thức cậu vậy.

       " Bảo bối, mau thức dậy, anh đưa em đi ăn sáng nà, bộ muốn ngủ tới trưa hay sao hửm".

       " Ư...còn sớm mà anh em còn muốn ngủ" cậu tuy nói nhưng mắt vẫn còn nhắm giọng nói đầy nũng nịu.

      " Dậy dậy cho anh, con mèo nhà em này sao mà lười vậy không biết, em không đi anh đi mình đói gáng chịu nha".

         Nghe anh nói thế cậu theo phản xạ ngồi bật dậy chạy vào nhà vệ sinh vừa chạy vừa nói

     " Anh ra ngoài đợi em chút, không được đi trước đó".

        Anh thấy hành động của cậu vội bật cười đúng là đáng yêu chết đi a~~

      " Ok em nhanh lên không anh đi bỏ em đó"

      " Anh dám"

      Đúng là phải chịu thua với Tiểu mèo nhỏ nhà anh mà.

   ===============
       Mọi người ơi, ủng hộ truyện mới của tui nha...:v

    Link truyện gốc:
  https://my.w.tt/r1zaBqcXU8

     Hahaha chào mừng mn đến vs truyện của Team những Con Quỷ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro