Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh đang kêu tôi? - Tae Hyung ngơ người hỏi -

- Ừ.

- Hôm nay cậu không đi xe đạp à? - Anh đi tới gần -

- Không, xe đạp tôi hôm nay bị hư.

- Vậy, Jimin đâu?

- Tôi... tôi. À hình như tôi mới thấy cậu ấy ở đường bên kia. Anh cần tôi đưa anh đi không?

- Ừ. Cũng được.

Jungkook là một con người lạnh lùng và khó gần, nhưng chỉ là bề ngoài. Chỉ cần ai tốt với anh, thì anh sẽ tốt lại, và chỉ cần những người không lợi dụng anh thì anh có thể xem họ là bạn, chỉ là bạn mà thôi.

- Tôi thấy cậu có vẻ ít cười?

- Sao? Ít cười sao?

- Ừ, cậu không hay cười bằng Jimin.

- Tại anh không thấy đó thôi.

- Oh. Vậy à.

Anh nở một nụ cười kèm thèo cái lúm đồng tiền bên má. Tae Hyung như có dòng điện chạy qua khi thấy anh cười. Cậu thích anh? Cậu thích anh từ cái nhìn đầu tiên? Người con trai mà cậu tưởng chỉ có trong tiểu thuyết.

Hai người trên đường cười nói vui vẻ, anh đâu có biết rằng từ đằng xa có một người đã thấy. Cậu lặng im đứng nhìn bọn họ tươi cười, bỏ lại cậu lạc lõng giữa cái thành phố tấp nập người qua lại. Cậu chết lặng, nhìn Jungkook, thật sự anh không biết anh đã vô tình gây ra cho cậu những rắc rối gì sao?

- Ủa? Tôi không thấy Jimin đâu cả? - Tae Hyung ngu ngơ -

- Chắc cậu ấy về rồi, thôi dù sao cũng cảm ơn cậu. Tôi về trước đây.

- Jung.. Jungkook.

- Hả? - Anh quay lại -

- Tôi .. tôi có điều muốn hỏi?

 - Ừ. Cậu hỏi đi.

- Anh.. Anh và Jimin có .. có à không anh và Jimin là mối quan hệ gì vậy?

- Sao cậu hỏi vậy?

- Tôi tôi chỉ muốn biết. Vì trên trường giờ... - Cậu ngập ngừng -

- Sao? Có chuyện gì cậu nói đi.

- Trên trường giờ có tin đồn Jimin lợi dụng anh.

- Sao chứ?

- Thật sự thì.. thì bây giờ Jimin  bây giờ không ổn lắm.

- Sao cậu không nói sớm?

- Xin lỗi.

Anh bỏ đi, anh bỏ đi thật nhanh để tìm cậu. Anh biết bây giờ anh đang chịu tổn thương. Jimin là cậu bé mạnh mẽ nhưng bên trong cậu hoàn toàn khác, một cậu bé yếu đuối cần được che chở.

Anh đứng trước nhà cậu, bấm chuông. Sau khoảng 2 phút cậu đi xuống mở cửa với khuôn mặt không hồn. Thấy anh, cậu vội vàng đóng cửa. Anh lại một lần nữa phải giữ cánh cửa ấy lại, vẫn là nơi này, cánh cửa này cậu đã từ chối gặp anh hai lần.

- Đã có chuyện gì xảy ra?

- Anh còn hỏi tôi.

 - Hãy nói tôi nghe.

- Được, tôi nói anh nghe. Vì anh, một con người mà tôi không hề quen biết tự dưng xuất hiện, anh làm náo loạn cuộc sống của tôi. Người ta nói tôi lợi dụng anh, chỉ vì tiền, người ta nói làm quen anh chỉ vì vật chất.

Anh im lặng, anh nhìn cậu nói. Ngậm ngùi nuốt nước mắt cậu nói ra những lời nghẹn ngào.

- Xin lỗi.

- Tôi không cần anh xin lỗi. Tôi chỉ cần anh bây giờ hãy bước ra khỏi cuộc sống của tôi.

- Tôi làm phiền cậu?

- Đúng, anh đang làm phiền tôi. Rất là phiền.

- Tôi hiểu rồi.

Nghe những lời cậu nói, anh chậm rãi lại bước ra về. Đóng cửa lại, cậu òa khóc thật to. Khóc như một đứa trẻ, khóc vì một người con trai bỗng dưng làm náo loạn cuộc sống của cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro