Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phóng viên đã đến (2)
Thái Gia khống chế truyền thông nghiêm khắc đến mức khó có thể tin tưởng. Ngoại trừ các động thái bình thường của công ty thì những tin tức khác nếu không được Thái Gia xét duyệt thì tuyệt đối không được đăng lên. Nhất là tin tức đề cập tới người thừa kế đương nhiệm của Thái Gia, người bên ngoài chỉ biết tên của hắn là Thái Từ Khôn mà thôi, thâm chí chưa bao giờ thấy công khai một tấm ảnh chụp chính diện nào cả.
Từng có một toà soạn báo đăng một tấm ảnh chụp mặt nghiêng của Thái Từ Khôn, cùng tháng đó Thái Gia đã mua lại cả toà soạn báo đó.
Nếu bọn họ không muốn chết thì tuyệt đối không thể đăng bất kỳ một tấm ảnh nào đã chụp hôm nay!
Bạch Nhược Mai cũng sợ ngây người.
Cô ta nắm chặt ví xách tay, sắc mặt khó coi đến mức đáng sợ.
Tại sao lại như thế? Vốn tưởng rằng lần này chắc chắc có thể khiến Trần Lập Nông mất mặt, thậm chí có thể đuổi cậu ra khỏi showbiz, nhưng tại sao tự nhiên lại bị phá đám?
Cô đương nhiên là từng nghe thấy danh tiếng của Thái Gia. Ngay cả một nhân viên chủ quản cơ sở của Thái Gia mà cô còn phải nịnh bợ, chứ nói chi đếm người thừa kế đương nhiệm, chỉ bằng thân phận của cô thì hoàn toàn không có tư cách để gặp mặt họ.
Trầ Lập Nông sao có thể dính dáng đến người đàn ông có thân phận như thế được!
Đám phóng viên bị Nghiêm lão đuổi giờ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rút lui. Bạch Nhược Mai không cam lòng lấy di động ra gọi một cú điện thoại.
Vừa nối máy Bạch Nhược Mai đã hạ giọng hỏi một cách hùng hổ:
- Không phải mày bảo mọi chuyện đã xong rồi sao?! Thái Gia là chuyện gì đấy hả?
Bên đầu kia dường như hơi ngơ ngác:
-chị...chị Mai, em làm xong rồi mà. Chờ Trần Lập Nông say rượu rồi đưa đến phòng 3008 đấy, Thái Gia nào ở đây?
Bạch Nhược Mai sắp nổi điên:
-3008 nào? Là 308 đô ngu ngốc !
Tối qua cô bảo Tiểu Ngọc bỏ thuốc vào trong rượu của Trần Lập Nông, chờ cô ta uống say rồi đưa Trần Lập Nông vào trong phòng của đạo diễn Lý. Không ngờ cái thằng đần Tiểu Ngọc ấy, lại đưa lên nhầm phòng!
Tiểu Ngọc lắp bắp kinh hãi, còn muốn giải thích gì đó, nhưng Bạch Nhược Mai đã không còn lòng dạ nào mà muốn nghe tiếp nữa.
-Thằng Đĩ Trần Lập Nông kia lại bám vào được Thái Gia!
-Nhược Mai chúng ta đi thôi.
Một giọng nam ôn hoà truyền tới từ sau lưng, Bạch Nhược Mai run lên, cứ như mèo giẫm phải đuôi vậy, biểu cảm dữ tợn trên mặt lập tức trong nháy mặt biến thành bộ dáng dịu dàng động lòng người. Cô quay đầu cười nói:
-Đông Lục
Lâm Đông Lục bước lên ôm lấy cô:
-Tìm được cục sạc rồi, nó rớt dưới gầm giường. Chúng ta đi thôi.
Bạch Nhược Mai mỉm cười gật đầu, mềm mại như không xương dựa vào trong lòng Lâm Đông Lục, cùng ai đi ra khỏi khách sạn. Mi mắt hạ xuống, che đi tia sáng độc ác trong đó
Không sao! lần này bại nhưng lần sau cô sẽ không thất bại.
Chờ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro