15.-𝙫𝙖̂𝙣 𝙙𝙖̣𝙢 𝙥𝙝𝙤𝙣𝙜 𝙠𝙝𝙞𝙣𝙝

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đem vali cất vào trong phòng ký túc xá, anh ở chung với năm người khác, đa phần đều cùng khoa công nghệ thông tin còn lại thì thuộc khoa thanh nhạc nhưng may lần này anh vẫn còn có thằng Tân mới quen được chứ không anh cũng chả biết bắt chuyện với ai vì anh hiếm khi chủ động lắm. Vừa dọn đến, Tân đã vui mừng vẫy tay cười rồi vỗ vai anh để làm quen, anh cũng cười cười đáp lại qua loa, chủ yếu còn hơi e ngại trước sự nhiệt huyết của đối phương.

" Ầy, nghe nói năm ngoái mày cũng hot đấy nhưng sao giờ kín tiếng thế? Bình thường làm việc đăng Youtube năng nổ vãi mà? Nói Tân đẹp trai nghe xem rồi anh giải quyết cho " Hai người vừa đi xuống canteen vừa trò chuyện, Tân chơi chung với anh cũng mới gần đây nhưng thật lòng thì nó khá nhạy về tâm trạng của anh đấy, chỉ cần để ý chút là có thể phát hiện ra sự bất thường, quan trọng là anh có muốn nói cho nó nghe hay không

Anh lắc đầu từ chối : " Chả gì, năm nay stress vả lại tao muốn chú tâm bản thân trước rồi hẵn tính danh tiếng đồ sau! " Anh nói xong liền huých vào cánh tay đối phương, vừa hay hai người đã đến canteen, vội vàng chọn đại một bàn rồi mới gọi thức ăn.

" Ăn gì kêu đi, nay tao bao " Nó nói, dù sao nhìn anh như vậy nó không nỡ ngó lơ, đã là bạn bè với nhau là phải quan tâm chăm sóc nhau, triết lý của nó như thế đấy, vả lại nó cũng lớn hơn anh tận 4 tháng, nó xem anh như em trai nhỏ cũng có khi =))

Đối phương cười tít mắt : " Ai chà, nay tốt nhỉ? xem nào, có ý định gì nói lẹ để anh Duy đây thực hiện "

" Chả gì, muốn bao thôi, coi như làm phước để nguyên học kì may mắn nhé "

Anh chỉ cười khinh khỉnh mà không nói gì, thì nó nói sao anh đành nghe vậy.

hyperswag

ndcg555
@duyle_12 nghe nói anh nhập học rồi, dọn vào cả kí túc xá cơ à

gndtt_il
khó hiểu 

realduong404
sao đéo đứa nào ở chung với ổng đi

emberbender1
địt chứ chả phải anh ở chung với anh Duy à

realduong404
nhà cửa điện nước đầy đủ tự nhiên vào kí túc ở làm cái đéo gì

kongdz2202
giàu nói chuyện khác quá bác

duyle_12
cút đủ đấy cu @realduong404

realduong404
khó chịu riết quen ZỖI

entity17_offical
bác cất cái giọng đấy đi tôi buồn nôn quá bác ạ

...

kể từ sau khi mọi chuyện vỡ lẽ, cậu như rơi vào trạng thái trống rỗng xen lẫn cô đơn, nếu anh thật lòng có tình cảm với cậu thì tại sao lại chọn cái cách tiếp cận mạo hiểm đến như thế? đúng là từ trước đến giờ cậu chưa từng yêu con trai, nhưng không có nghĩa là cậu hoàn toàn thẳng đâu trời? biết đâu vì quá cô độc nên cậu sẽ đánh liều thì sao?

Cậu không phủ nhận quãng thời gian qua anh đã giúp cậu và cho cậu rất nhiều kỉ niệm, loại tình cảm cậu dành cho anh chỉ đơn giản là bạn bè hoặc dừng ở mức anh em thân thiết, cái hôm ở tiệc ngủ cậu còn nhận ra người anh ấy đáng yêu và ngây ngô đến nhường nào, ấy vậy mà ngay lúc tình cảm của cậu đang dâng trào thì anh lại nhẫn tâm phá vỡ nó, lúc nào nghĩ đến anh thì trong lòng cậu chỉ tồn tại thứ gọi là ác cảm. Cậu tự cười cợt bản thân, sắp bước sang tuổi hai mươi hay gì rồi mà vẫn dính vào bẫy của một người con trai khác. Ngẫm nghĩ lại chuyện yêu đương của cậu sao mà kém cỏi quá, tìm một người thật lòng ở bên cạnh đối với cậu là điều quá khó, hay do ông trời không muốn cậu có cuộc sống bình thường như bao người khác à?

Lúc nãy đám bạn cũ năm cấp ba có rủ cậu đi tiệc nhưng cậu từ chối, bây giờ thứ cần thiết nhất là sự yên tĩnh, chẳng ai có thể vượt qua được cú số người mình yêu lại nhẫn tâm lừa dối mình cả,  cậu nghĩ rằng mình cũng nên reset lại hết tất thảy trên mạng xa hội thôi.

Cậu  ấn vào phần messenger của ứng dụng instagram, account của Phương Duyên biến mất không dấu vết, giống như là cậu vừa trải qua một giấc mơ vậy, khi tỉnh mộng mới biết nó không tồn tại, không có thật trên đời này. Cậu cũng thôi ngừng nghĩ về việc đó, việc quan trọng nhất bây giờ là cậu phải kiếm tạm thêm một công việc để trang trải cho cuộc sống sau này trước đã, cứ cắm mặt vào công việc thì kiểu gì cũng mau chóng quên đi cậu.

...

duyle_12

kyue1vs3quade, JunnDisme và 2.379 người khác
duyle_12 we don't talk anymore xDD !!

người dùng đã tắt tính năng bình luận

Anh buông bút xuống, gập laptop lại rồi leo lên giường, cả ngày hôm nay anh đều cảm thấy bất ổn, cơ thể không được khỏe và đầu óc mất tập trung liên tục, anh đã lên phòng y tế xin thuốc cơ mà nó chẳng có tí khả quan nào. Nghĩ rằng anh nên khóc một trận hay không, ít nhất lúc khóc xong anh sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn, tâm trạng như đang được an ủi.

Vì không muốn đánh thức giấc ngủ của cả phòng nên anh chỉ biết khóc trong sự kìm nén, hết cắn vào mu bàn tay thì chuyển sang cắn góc chăn, cố gắng không để cho mình nấc lên. Cảm giác bí bách tồn đọng cả một ngày trời khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, bây giờ được xả ra hết nên cũng đỡ một phần

Bỗng từ đâu có bàn tay vỗ nhẹ ngay vai anh khiến anh giật mình quay người lại nhìn, phát hiện người đó là thằng Tân thì đột nhiên anh lại xấu hổ, trừ những lúc quá xúc động thì anh mới rơi nước mắt thôi, ấy vậy mà...

" Cần tao lấy khăn giấy không? nằm dưới nên tao nghe nấc nãy giờ rồi, cần tâm sự thì xuống đây kể cho tao "

Anh vẫn một mực cố chấp lắc đầu từ chối: " Khỏi..không cần, tao có tí chuyện..ức cứ ngủ tiếp đi "

" Ngu, khóc bù lu bù loa rồi bảo tí chuyện? Duy ơi tao chơi với mày không lâu nhưng tao đọc cảm xúc tốt lắm đó !! "

" Nói nhiều thế, tao bảo không có gì rồi " Anh không muốn ai phải lo lắng nên có hơi lỡ lời to tiếng quát to thằng Tân, nhưng may sao mọi người trong phòng đều say giấc nên chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Anh biết mình hơi quá lời nên đã điều khiển tâm trạng bình tĩnh lại, nói lời xin lỗi nó

Tân thấy anh không muốn thì nó cũng tránh làm phiền thêm: " Rồi, đéo nói cũng không sao, tao đi ngủ mày ngủ ngon nhé, cần gì cứ nói tao "

" ừ "

cái dằn vặt nhất là đến cuối cùng chúng ta chỉ sống trong kí ức của nhau.

suy cho cùng, ngoài danh kẻ thù thì ta chả còn lý do để biết nhau.

___

Giáng sinh vui vẻ, ấm áp bên gia đình nhé mọi người <333333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro