Chap 25+26+27+28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25
Nụ cười xán lạn lập tức vụt tắt không dấu tích, nhìn một thân hàng y cẩm bào, mái tóc dài được buộc bởi Ân quan hình đầu hổ, Gia Nhĩ thần thanh khí sảng đi đến trước mặt hắn, hướng hắn nhe răng cười, làm khuôn mặt xinh đẹp như Ân của hắn hóa từ trắng sang xanh mét.
"Ngươi. . . . . . Ngươi sao lại ở đây?!" Vừa sợ vừa giận.
"Nhìn thấy bổn vương vui như vậy sao, trong lòng Tiểu Ân Ân quả nhiên vẫn có bổn vương." Cầm đôi tay lạnh lẽo của hắn, Gia Nhĩ nhướng mày.
"Ngươi. . . . . ."
"Đừng lộn xộn, tất cả mọi người nhìn chúng ta." Trên tay âm thầm dùng sức, không cho hắn rút tay ra.
Nghi Ân nhìn theo hướng theo Gia Nhĩ nhìn bốn phía.
Hoàn hảo, phần đông tân khách cũng không chú ý tới bọn họ, mới nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá, hắn cũng không có hòa nhã gì với Gia Nhĩ, dù sao kẻ mấy ngày nay khiến hắn liên tục gặp ác mộng chính là y!
"Bổn vương là đại ca kết nghĩa của Lang Vương, đương nhiên phải đến uống rượu mừng rồi, nhưng thật ra bổn vương tìm cưng rất vất vả đó nha." Vô cùng thân thiết nhích lại gần, bàn tay to lợi dụng chỗ tối sờ sờ eo hắn.
Đã lâu không gặp, Tiểu Ân Ân hình như đẹp ra, mắt vàng rực sáng chói mắt, trên mặt ý cười dịu dàng, giống như hắn là tân lang.
Nghĩ vậy, y không khỏi bắt đầu ảo tưởng ngày y cùng Tiểu Ân Ân thành thân, nhất định phải tố chức long trọng hơn hôm nay!
"Đừng động ta." Bất chấp chung quanh còn có người, mặt Nghi Ân xanh mét, đi qua bên kia.
Oan gia ngõ hẹp, thật vất vả mới thoát khỏi y, không nghĩ tới gặp lại nhanh như vậy!
Cố gắng thuyết phục mình quên y đi, nhưng không thể nào quên được, đẩy cũng đẩy không được, đuổi lại đuổi không đi, hắn cảm thấy Gia Nhĩ thật sự là khắc tinh của hắn.
"Tiểu Ân Ân thực lãnh đạm, ăn xong không trả tiền, chẳng lẽ công phu bổn vương không tới nơi tới chốn?" Nhoáng một cái, bàn tay to đã khoát trên vai hắn, ai nhìn cũng thấy vô cùng thân thiết đó nga~
"Ngươi không phải đáp ứng buông tha ta, muốn nuốt lời." Tức giận vỗ tay thối trên vai mình, rồi lại không dám làm nháo chuyện lên.
Phụ vương đứng cách đó không xa đang hàn huyên uống rượu với Lang Vương, hắn thầm hy vọng cha đừng nhìn qua bên này. . . . . .
"Bổn vương đâu có nuốt lời, không phải thả cưng đi rồi sao, bổn vương đáp ứng thả cưng đi, nhưng không có nói là không đi tìm cưng à nha." Nhéo nhéo hai má vì tức giận mà phồng lên vô cùng đáng yêu, Gia Nhĩ cười ha ha.
Tiểu Ân Ân so với lúc ở bên y còn dễ nổi giận hơn, còn có thể đấu võ mồm với y, thú vị thú vị!
"Ngươi. . . . . . Nhỏ giọng chút." Cuống quít nhìn phụ vương bên kia, lại vừa lúc nhìn thấy phụ vương hướng mắt tìm kiếm về phía mình.
Trong lòng thầm kêu không xong, giật cùi chỏ vào bụng Gia Nhĩ, lại bị Gia Nhĩ nhân cơ hội ôm vào trong ngực, mặt đối mặt ôm ấp.
Nhìn phụ vương đi về phía mình, hắn lại bị ôm, không thể động đậy, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi.
"Hổ Vương, đã lâu không gặp."
"Hồ Vương, hữu lễ." Gia Nhĩ gật đầu một cái, cũng không có ý buông tay.
Thật vất vả mới quơ được tiểu hồ ly giảo hoạt này, chỉ cần buông tay, chỉ sợ hắn lại trốn rất xa.
"Hổ Vương, ngài cùng Ân nhi cảm tình thật không tồi a." Nhìn thần sắc bối rối của đứa con, Hồ Vương cảm thán nói.
Hồ Vương biết đứa con trưởng của mình lãnh tình lãnh tính, chỉ có Cát nhi là đặc biệt gần gũi, ngay cả phụ vương như hắn cũng không thân thiết như vậy, không nghĩ tới lại cùng Hổ Vương giao tình tốt như vậy, chẳng lẽ đây là duyên phận?
"Đương nhiên, hắn là ân nhân cứu mạng bổn vương mà, dĩ nhiên thâm tình rất tốt a." Gia Nhĩ tự hào vỗ ngực, cười lớn.
Nếu không phải sợ Tiểu Ân Ân sinh khí, y rất muốn hiện tại chiêu cáo mọi người rằng Tiểu Ân Ân là người của Gia Nhĩ!
"Thì ra là thế, Ân nhi thay cha hảo hảo chiêu đãi Hổ Vương, phụ vương còn có việc." Dùng ánh mắt hàm ý bảo Nghi Ân, ý đồ của Hồ Vương quá rõ ràng.
"Ân, phụ vương." Gian nan gật gật đầu, cười chua sót.
Làm sao không rõ ý phụ vương chứ, còn không phải bắt hắn khuyên Gia Nhĩ thú Nhị muội sao. . . . . .
Xem ra, Gia Nhĩ cũng không chịu thôi dây dưa hắn, hắn lo lắng tâm Gia Nhĩ không có Nhị muội, cho dù hắn đem chuyện họa kiếp kia nói cho y nghe, cũng không giải quyết được hiểm nguy của Hồ tộc.
"Vừa lúc, bổn vương cũng muốn cùng Nghi Ân hảo hảo tâm sự, Hồ Vương không cần bận tâm." Tay phải nhân cơ hội đặt tại hồng nhủ của Nghi Ân, trộm ăn đậu hủ.
Hồ Vương mỉm cười đi qua bên kia, Nghi Ân lập tức thay đổi sắc mặt, nắm bàn tay phải càn quấy của Gia Nhĩ, nổi giận đùng đùng tha y đi ra ngoài, thẳng đến bên cạnh dòng suối nhỏ tĩnh lặng, mới ngừng lại.
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng để ta thấy ngươi, nếu không ta giết ngươi." Múa may nắm tay, Nghi Ân uy hiếp nói.
"Kim Hỏa đồng hiện, Hồ tộc tất vong, Hổ Lang kết thân, hóa tai trình tường." Gia Nhĩ khí chất nhàn nhã ngồi trên tảng đá lớn.
Y phát hiện Nghi Ân chọn chỗ này thật tốt, trước mắt non xanh nước biếc, vừa lúc nói chuyện yêu đương thật là chỗ tốt mà, nói không chừng nói nói một hồi lại . . . . . .
"Ngươi. . . . . . Ngươi sao biết lời tiên đoán của Hồ tộc?" Kinh ngạc trừng lớn hai mắt.


26
"Cưng nói đi." Gia Nhĩ vẻ mặt trấn định.
Thì ra cảm giác chọc ghẹo cục cưng lại thích đến như vậy, xem ra sau này nên đùa đùa nhiều một chút.
Aish, tiểu hồ ly nhà y a, nhìn thì tưởng thông minh lanh lợi thế chứ thật sự rất là ngốc, ngốc đến mức y luôn muốn khi dễ hắn.
"Ngươi, ngươi nghe lén ta cùng phụ vương nói chuyện? !" Phẫn nộ chỉ mặt y, Nghi Ân bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách lúc đầu đáp ứng thả hắn đi, khó trách y dễ dàng tìm được mình, thì ra y sớm chỉ biết thân phận của mình...
Thật buồn cười, hắn còn tưởng hy sinh một lần, liền có thể hoàn toàn thoát khỏi y, mình thật sự rất ngu rất ngây thơ!
Mà lần này Gia Nhĩ xuất hiện căn bản là một âm mưu, chỉ là không biết mưu đồ gì...
"Bổn vương cần nghe lén cưng nói chuyện sao? Chính cưng nói với bổn vương cưng tên Nghi Ân, cưng mắt vàng, tóc dài màu vàng kim, tuấn mỹ như thiên tiên hạ phàm, trừ thái tử Hồ tộc, cưng còn có thể là ai."
Y là Hổ Vương, không phải kẻ ngu, ngày thứ hai sau khi yêu hắn, đã tra rõ thân phận của hắn -- không ngờ cục cưng của y lại là Hồ Vương tương lai!
Lúc ấy y cũng thất kinh, nhưng vì lưu lại hắn, y cố ý làm bộ cái gì cũng không biết, muốn cho hắn hiểu là y thích chính con người thật của hắn, không phải thân phận của hắn.
Nhưng không ngờ một mảnh thâm tình lại bị hắn giẫm nát, khi Hùng tộc đến tấn công, mới vừa đánh một lát, y liền lo lắng Hùng tộc đánh lén sau núi, sợ rằng sẽ làm hắn bị thương.
Vội vàng trở về tẩm cung, lại nhìn thấy hắn thần sắc vội vã chạy ra sau núi, y lập tức bỏ hết thảy đuổi theo, không nghĩ tới vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện kia.
Cũng vì thế, mới biết được Hồ tộc có lời tiên đoán, mà Hồ Vương làm y nảy sinh một kế, nếu Hồ tộc kiên quyết cầu thân với y, y dĩ nhiên sẽ lợi dụng cơ hội này để chiếm tâm Nghi Ân.
"Hảo, hảo, ngươi đã biết thân phận của ta, cũng biết lời tiên đoán của Hồ tộc, ta cũng không muốn tính toán gì với ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý lấy nhị muội, tất cả dĩ vãng xóa bỏ, ta sẽ coi như không chuyện gì xảy ra." Hai tay khoanh trước ngực, Nghi Ân ngẩng đầu lên, tỏ vẻ mình là con người đại lượng.
Vì tương lai Hồ tộc, chỉ cần Gia Nhĩ gật đầu đáp ứng lấy nhị muội, hắn quyết định sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Mí mắt hạ xuống, trong lòng nảy ra loại dự cảm khó tả, Gia Nhĩ không phải hạng người dễ giao dịch, điểm ấy hắn rất hiểu rõ.
"Muốn bổn vương lấy nhị muội của cưng, cũng không phải không thể, chỉ cần..."
Đột nhiên, Gia Nhĩ từ tảng đá lớn đứng lên, phủi phủi bụi trên người, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Chỉ cần cái gì?" Nghi Ân truy vấn.
"Rất đơn giản, chỉ cần một tháng tới cưng thư thư phục phục hầu hạ bổn vương, sau đó bổn vương xem cưng là anh vợ cũng không phải là không thể." Nhẹ nhàng câu dẫn nâng cằm hắn lên, bên tai hắn thổi một luồng nhiệt khí.
"Làm càn." Mặt đỏ ửng, đẩy y ra, Nghi Ân xấu hổ xoay qua.
Phải biết y chả tốt lành gì, dâm hổ đáng chết, trong đầu luôn loạn thất bát tao tầm bậy tầm bạ gì không hà!
"Nếu không đáp ứng điều kiện cũng không sao, dù sao bổn vương cũng không cấp bách nạp phi." Bộ dạng không liên quan đến ta vỗ vỗ tay, Gia Nhĩ đi về hướng yến tiệc.
Nghi Ân một lòng vì Hồ tộc, tình nguyện một mình chịu khổ, hoàn thành trách nhiệm, bây giờ có cơ hội thực hiện, y không tin Nghi Ân sẽ từ chối.
Y đã cho hắn một cơ hội đào tẩu, sẽ không cho hắn lần thứ hai, y cũng không nỡ thả hắn đi lần nữa.
Tương tư như tê dại, mỗi đêm trong lòng luôn trống rỗng, làm y trằn trọc không yên, bây giờ chỉ là nhìn Nghi Ân, y cũng đã cảm thấy mình là nam tử hạnh phúc nhất thiên hạ.
Dần dần tiến vào, Nghi Ân muốn chạy trốn, y không để cho hắn trốn, y sẽ làm Nghi Ân hiểu rõ, dù trốn thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay y!
"Chậm đã... Việc này không còn cách nào khác sao?" Cắn chặt răng, Nghi Ân nắm chặt tay.
"Cưng biết bổn vương muốn cái gì, quyền quyết định ở trong tay cưng."
"Ta... Ta..." Run rẩy, thủy chung không chịu gật đầu.
"Cưng từ từ suy nghĩ, bổn vương đi về trước." Gia Nhĩ lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Ngươi... Ngươi đừng đi..."
Yêu cầu này thật sự quá vô lý, nếu mình là nữ tử, đáp ứng y cũng được thôi, nhưng mình rõ ràng là nam tử, thật sự không rõ Gia Nhĩ rốt cuộc thích hắn ở điểm nào...
Mặc kệ như thế nào, Gia Nhĩ xem như đã nói ra điều kiện, nếu không đáp ứng, sợ rằng Hồ tộc thật sự vì hắn mà diệt vong!
Không thể tránh được, biết rõ vốn là kế, hắn cũng chỉ có thể bị Gia Nhĩ dắt mũi.
"Cưng đáp ứng bổn vương?" Nheo lại mắt hổ, Gia Nhĩ vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lòng cười trộm, ngày mình chờ mong cuối cùng đã tới rồi.
"Chỉ cần... Một tháng, ngươi sẽ lấy nhị muội?" Đỉnh đầu mình sắp bốc hơi đến nơi rồi, Nghi Ân xấu hổ vạn phần, nhưng lại không thể không nói ra.


27
Nếu mình hy sinh một tháng mà cứu được Hồ tộc, hắn làm sao có thể từ chối.
"Bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ còn xem biểu hiện của cưng thôi." Mắt hổ sắp bị lửa dục thiêu đốt, nếu không phải cố nén, y đã nhào tới ngay từ lúc nhìn thấy Nghi Ân, đặt hắn trên mặt đất hảo hảo yêu thương một phen.
"Việc này, ngươi không được cho phụ vương biết." Gian nan giật giật khóe môi, Nghi Ân có dự cảm mình sắp nhắm mắt xuôi tay.
"Tùy cưng, bổn vương cái gì cũng nghe lời cưng, cưng cũng nên cho bổn vương chút ngon ngọt chứ hả." Liếm liếm khóe miệng, Gia Nhĩ ngẩng đầu lên, chu môi ra, ý đồ rõ đến không thể rõ hơn.
"Không được, sẽ bị người khác nhìn thấy." Lắc đầu, Nghi Ân lui về phía sau.
"Sợ cái gì, chúng ta cũng không phải chưa làm qua ở sau núi sao, cưng còn thực nhiệt tình, xiết bổn vương thật. . . . . ."
"Câm mồm, đừng nhắc lại!" Đầu óc nổ tung, mặt Nghi Ân đỏ muốn xuất huyết.
Hắn sao có thể quên cái ngày càn quấy ấy chứ, lúc đó cũng giống như hôm nay, cả hai đều ở trong rừng cây tĩnh lặng, hắn cùng Gia Nhĩ lăn qua lăn lại trên nền cỏ . . . . . .
Hắn thấy mình không còn là Nghi Ân ngày xưa, hắn bây giờ đã bị Gia Nhĩ mang vào địa ngục. . . . . .
"Tiểu Ân Ân, có phải cưng rất nhớ lần hoan ái trong rừng không?"
Không biết khi nào, Gia Nhĩ đã ở sát bên hắn, nhẹ nhàng ôm hắn, bàn tay to vuốt ve lưng hắn.
"Ô. . . . . ." Chỉ bị khẽ vuốt chút chút, hắn đã không chịu nổi, xúc cảm quen thuộc làm hắn nhớ tới trong mộng.
Nhiệt lưu cuồn cuộn trào lên bụng dưới, vô thức kẹp chặt hai chân, nhưng bụng vẫn đau nhức như cũ.
"Tiểu Ân Ân, bộ dạng cưng khiến bổn vương nhịn không được." Liếm duyện vành tai mềm mại, bàn tay ấm nóng cách lớp vải khiêu khích Ân hành.
"A. . . . . ." Chưa từng nghĩ tới mình mẫn cảm như thế, chỉ mới bị sờ sờ chút xíu, thân thể đã phản ứng mãnh liệt như vậy.
Đũng quần đã ướt hết một mảng lớn, bàn tay to dùng tí sức, quần dài liền rớt trên mặt đất, lộ ra hạ thân xích lõa xinh đẹp, Ân hành ngẩng đầu thẳng tắp giữa hai chân thon dài.
"Bổn vương chờ không kịp, Tiểu Ân Ân." Thở hồn hển, dục hỏa thiêu đốt Gia Nhĩ, y cũng bất chấp ban ngày ban mặt ngồi xuống đất, lột hết quần áo hắn không chừa một mảnh.
"Ngươi muốn ta?" Đột nhiên, Nghi Ân thái độ khác thường, chủ động ôm lấy cổ y, mắt vàng nhướng lên.
Đối mặt với Nghi Ân như vậy, nhiệt huyết phọt thẳng xuyên đỉnh đầu, Gia Nhĩ thiếu chút nữa phụt máu mũi.
Y đến nằm mơ cũng không ngờ Nghi Ân có ngày tự động hiến thân, không nghĩ nhanh như vậy đã thành hiện thực!
"Phải, bổn vương chỉ muốn một mình cưng!" Rống giận, y nhào lên đè Nghi Ân xuống.
Không đợi hắn phản ứng, Gia Nhĩ nhanh chóng bắt lấy khuôn mặt hắn, hung hăn điên cuồng hôn hắn.
Hắn mạnh mẽ giãy giụa, nhưng đầu lưỡi Gia Nhĩ xâm nhập trong miệng hắn, bức hắn dây dưa cùng y, một trận tê dại vô lực xông đến làm thần trí hắn càng ngày càng mơ hồ.
"Đừng. . . . . ." Hắn muốn tránh nhưng môi Gia Nhĩ dần dần di chuyển xuống.
Ở cần cổ trắng nõn nhạy cảm, hạ xuống vô số nụ hôn, rồi lướt xuống khuôn ngực, thành thạo xoa nắn hai hồng quả xinh đẹp.
"A. . . . . ." Hắn không kiềm được phát ra tiếng rên rỉ, vội vàng cắn môi dưới, ngăn mình phát ra bất kì âm thanh nào nữa.
Thất sách mà, vốn định thừa dịp Gia Nhĩ ý loạn tình mê bắt y chấp nhận hôn ước, không nghĩ tới mình chưa kịp làm gì đã bị lạc trong mê cung hôn kĩ của Gia Nhĩ. . . . . .
Trong lúc tâm hoảng ý loạn, những nụ hôn của Gia Nhĩ làm nội bích hắn có chút phản ứng khác thường, tê dại và ngứa ngứa nữa, nhưng hắn không thể tự mình gãi được.
Gia Nhĩ sớm đã cởi sạch quần áo hắn, đôi bàn tay to dùng sức xoa nắn cặp mông tròn trịa, hổ căn nóng bỏng không ngừng tiếp súc đùi hắn, chậm rãi ma sát.
"Tiểu Ân Ân, cưng thật sự đẹp quá!" Gia Nhĩ thì thầm như đang thôi miên bên tai hắn.
"A. . . . . ." Hắn muốn mở miệng, nhưng bị động tác của y dọa đến hét to.
Gia Nhĩ há mồm hàm trụ Ân hành hắn, sử dụng đầu lưỡi ướt át nóng bỏng liếm lộng, mút mát, hắn chỉ có thể nhắm mắt lại, vô vọng kháng cự lại niềm vui sướng này. . . . . .
Gia Nhĩ phun ra nuốt vào Ân hành, một tay kia sờ soạng huyệt động mê người phía sau. . . . . .
Nghe Nghi Ân không nhịn được rên rỉ, Gia Nhĩ lại muốn chinh phục hắn, trong lòng Nghi Ân phải có y, tình cảm phải giao hết cho y, nên miệng càng thêm ra sức liếm duyện.
"Đừng. . . . . ." Nghi Ân vô lực rên rỉ, vô thức ngăn cản ngón tay đang có ý xâm nhập, kẹp hai chân lại.
Hắn không biết vì sao mình biến thành như vậy, muốn đẩy Gia Nhĩ ra, nhưng không thể ra tay.
"Cưng không muốn cứu Hồ tộc sao? !" Nhả Ân hành ra, dùng đầu lưỡi vẽ vài vòng ở linh khẩu, Gia Nhĩ nhướng mi cười.
Hắn dùng lực tách hai chân Nghi Ân, hai ngón tay thô to âu yếm cửa huyệt, sự đụng chạm của y làm Nghi Ân không ngừng thở dốc, thân mình uốn cong theo khoái cảm.
"Muốn. . . . . ." Lắc đầu kêu khóc, tóc vàng bay loạn.
Dục vọng đan xen lý trí, hắn không muốn dâng mình dễ dàng như vậy, nhưng quả thật vô lực phản kháng.
Hạ thân đã muốn trướng đến phát đau, lại bị Gia Nhĩ nắm chặt, như thế nào cũng tiết không được, hắn thống khổ thở hồng hộc, thân thể trơn bóng cũng chuyển sang màu hồng.
Ngón tay Gia Nhĩ ôn nhu di chuyển ra vào nội bích, bá đạo xâm nhập tiểu huyệt ướt át, thường xuyên cố ý ấn ấn điểm mẫn cảm. . . . . .
Hắn muốn đẩy Gia Nhĩ, nhưng trong lòng xuất hiện một giọng nói nho nhỏ, nói với hắn là hắn còn muốn nhiều nữa!
"Tiểu Ân Ân, cưng thật mê chết người a!" Gia Nhĩ ánh mắt đen sẫm, dục hỏa càng bừng cháy.
Tiểu huyệt đói khát nhanh chóng cắn ngón tay y, mỗi lần chạm đến điểm phát điện trong nội bích, Nghi Ân liền run rẩy, đôi mắt vàng như phát ra hỏa hoa.
". . . . . ." Nói không nên lời, trán hắn đầy mồ hôi, trước mắt mơ hồ không rõ.
"Nghi Ân, nói cưng muốn bổn vương."
Gia Nhĩ nhìn vẻ mặt khao khát của hắn, mắt vàng mông lung làm tâm thần kẻ khác nhộn nhạo, kích tình khó nhịn.
"Ta. . . . . . Không. . . . . ." Trong lòng đấu tranh dữ dội.


28
Một bên muốn hắn buông thả, thoải mái hưởng thụ, một bên lại kêu gào hắn phải giữ lý trí, không được sa đọa, hắn bị dằn vặt đến đầu muốn nổ tung rồi.
Gia Nhĩ thấy thế không ngừng tăng tốc độ đâm rút ngón tay, làm tia lí trí mỏng manh cuối cùng của hắn cũng biến mất vô tung vô ảnh.
"Thích bổn vương làm vậy với cưng không?" Liếm lộng khóe miệng hắn, Gia Nhĩ phun nhiệt khí lên mặt hắn.
Nghi Ân cắn răng lắc đầu, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc, nhìn kỹ sẽ thấy bắp chân hắn cũng phát run.
"Thích như vầy?"
Y cúi đầu mút hồng quả, cả thân thể hắn run rẩy, y còn duyện cắn nhè nhẹ đầu nhũ mẫn cảm.
"Đừng mà..." Mặt đỏ như ráng chiều.
Gia Nhĩ gầm lên, ôm lấy thân thể nằm dưới, quàng hai chân hắn quanh thắt lưng mình, đem hổ căn đã sớm trướng đến phát đau để trước cửa động.
"Quấn lấy thắt lưng bổn vương!" Hắn ra lệnh theo.
Hắn mơ màng thuận theo kẹp hai chân quanh eo y, liền sau đó là cảm giác cự vật khổng lồ đi vào nội bích hắn, lấp đầy tiểu huyệt nho nhỏ không tí kẽ hở.
"Tiểu Ân Ân..." Mắt Gia Nhĩ rực cháy lửa dục, ánh mắt mê luyến trượt trên người Nghi Ân, nhìn tinh mâu hắn khép hờ, gương mặt ửng hồng vì tình dục càng thêm quyến rũ đến lóa mắt.
"A... Ưm... Đừng..." Hắn nhịn không được kêu to.
Hắn cảm nhận rõ ràng hổ căn vĩ đại, chỉ cần Gia Nhĩ thoáng động, những gai nhỏ ở đầu hổ căn liền di chuyển trong nội bích, làm bên trong ngứa không chịu được nhưng hắn không có cách nào tự giải thoát.
"Tiểu Ân Ân, muốn hay không muốn bổn vương?" Gia Nhĩ không ngừng di chuyển trên người hắn, nhưng hắn nghe không được gì.
Mỗi một lần rút ra đều lộ một tí mị thịt tràng bích hồng nhạt, mỗi một lần đâm vào đều bị tiểu huyệt cắn chặt không buông, làm y vui sướng như bay lên chín tầng mây.
Đồng thời, y ngạc nhiên phát hiện thân thể Nghi Ân thích ứng sự xâm nhập của y, chỉ cần y thoáng rời khỏi một chút, tiểu huyệt liền hút lấy y, làm y không nỡ rời khỏi.
"A!" Hắn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
"Mặc kệ cưng có muốn hay không bổn vương, bổn vương đều muốn cưng!" Gầm một tiếng, Gia Nhĩ quất tống mạnh mẽ.
"Ô..." Cắn chặt môi dưới, ngăn mình phát ra bất kì âm thanh mất mặt nào nữa.
Hổ căn đang chôn sâu trong cơ thể hắn lại trướng lớn thêm một vòng, Gia Nhĩ một tốc độ khó có thể hình dung chạy nước rút trên người hắn dùng.
Gia Nhĩ mỗi lần có chút ý định hơi rút ra, là y như rằng bị tiểu huyệt xiết chặt như cỗ vũ tinh thần, nhịn không được quất tống càng mạnh mẽ.
Nội bích cắn chặt hổ căn, Nghi Ân nâng cao thắt lưng để y dễ dàng lao tới, tiến vào càng sâu.
Từng đợt sóng tình đánh úp lại, Nghi Ân ngay cả cơ hội thở cũng không có, trong miệng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ sung sướng.
"A... Ưm... Không..." Khóe mắt chảy xuống nước mắt kích tình, toàn bộ gương mặt ửng hồng.
Gia Nhĩ nâng chân hắn gác lên vai mình, làm mình đi vào càng sâu trong tiểu huyệt ấm áp.
"A... Ưm... Đừng..." Nghi Ân nghe thấy bản thân phát ra dâm khiếu mà đến mơ hắn cũng không nghĩ tới, thân thể lắc lư theo từng nhịp đưa đẩy của Gia Nhĩ.
Hai tay Gia Nhĩ dùng sức xoa nắn song mông hắn, mà hắn vô thức tự vặn vẹo thân thể phối hợp với từng cú nghênh hợp.
"Ta thật sự không được..." Thét chói tai, Ân hành không ngừng bắn ra chất lỏng màu trắng.
"Tiểu Ân Ân, xem ra cưng nghẹn rất nhiều a." Đem bàn tay dính đầy dịch quơ trước mặt hắn, Gia Nhĩ ôm hắn vào trong lòng, không chịu buông tay.
Mặt đỏ như máu, hắn không dám mở mắt ra xem, bộ dáng ngượng ngùng ngây thơ rơi vào mắt Gia Nhĩ, gây nên một trận thủy triều trong lòng y, hổ căn chôn sâu trong người hắn nháy mắt tỉnh lại.
"Ngươi..." Nghi Ân trừng mắt.
"Tiểu Ân Ân, hôm nay cho cưng biết bổn vương dũng mãnh như thế nào." Cười ha ha, Gia Nhĩ đè hắn dưới thân, mãnh liệt xuyên xỏ.
"Dâm hổ đáng chết..." Lời còn chưa dứt đã bị Gia Nhĩ nuốt vào bụng...
Cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, nhưng Gia Nhĩ còn không có dấu hiệu dừng lại, thần thái xán lạn cười cười, như mèo trộm được cá.
Gia Nhĩ ngồi trên tảng đá lớn, ôm hắn dựa vào người mình, để hắn ngồi ở trên đùi đối mặt với mình.
"Ngồi thẳng nào!" Vỗ vỗ khuôn mặt mơ màng buồn ngủ.
"Ngồi thẳng..." Nghi Ân trải qua hoan ái luân phiên đã kiệt sức, ngay cả không thể ngồi thẳng, mơ mơ màng màng mở hai mắt, lặp lại lời y.
"Tiểu Ân Ân, cưng dụ dỗ bổn vương!" Chưa bao giờ gặp qua Nghi Ân lộ ra vẻ mặt đáng yêu như thế, Gia Nhĩ sao có thể nhẫn nại.
Y không nói hai lời kéo banh chân hắn, ngay lúc hắn vừa hoàn hồn, y lại hung ác đâm hổ cây vào sâu bên trong, một khe hở cũng không có.
"A..." Hắn hét to một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo lại, lúc này đây so với vừa rồi còn muốn sâu hơn!
"Ôm chặt bổn vương, di chuyển thắt lưng."
"Không..." Xấu hổ đỏ mặt, hắn cắn môi dưới cự tuyệt.
Lần làm chuyện đáng hổ thẹn trong rừng hoang vu đã là cực hạn của hắn, hôm nay còn muốn hắn chủ động cầu hoan, đánh chết hắn cũng không làm!
"Vậy bổn vương cũng không thú phi." Buông tay ra, làm bộ sẽ đứng lên.
"Ngươi..." Cứng ngắc ngồi trên đùi Gia Nhĩ, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có biện pháp nào hơn.
Cuối cùng, hắn phải thỏa hiệp, chuyện cũng đến nước này rồi, hối hận cũng không kịp.
Hắn cắn chặt răng, hai tay bấu vai Gia Nhĩ, sau đó cẩn cẩn dực dực chậm rãi di chuyển lên xuống hổ căn to lớn, mới nhúc nhích vài cái mà mồ hôi như mưa hạ.
"Nhanh một chút --" Gia Nhĩ thở dốc, cũng há mồm ngậm trụ hồng quả lên xuống trước mặt, bàn tay to vuốt ve chỗ kết hợp.
"A... Ta không được..." Cảm thấy thắt lưng mình sắp rụng rồi, chưa từng mệt như vật.
Nghe tiếng rên của hắn, Gia Nhĩ đột nhiên nắm thắt lưng hắn, kéo hắn sát mình.
"A!"
Gia Nhĩ mãnh liệt xuyên xỏ vài cái, sau đó thân thể phát run, bắn đầy nhiệt lưu vào tràng bích, vội vàng kết thúc.
Nghi Ân vô lực dựa vào vai y, thở dốc không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro