Chap 29+30+31+32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

29
Đêm lạnh như nước, Gia Nhĩ lau mồ hôi trên mặt Nghi Ân, mái tóc vàng mỹ lệ ẩm ướt bệt vào lưng hắn.
"Muốn trở về sao?" Lo lắng hắn cảm lạnh, Gia Nhĩ ôn nhu vỗ về gương mặt hắn.
"Không muốn!" Kinh hoàng hét một tiếng, trừng lớn mắt, cố gắng giãy ra khỏi lòng y.
Bộ dáng sa đọa như vầy sao vậy có thể để phụ vương thấy?
Dịch chuyển quá nhanh, làm cự vật rời khỏi huyệt khẩu, mang theo một chút niêm dịch, hắn không dám nhìn giữa hai chân nữa, cảm giác ẩm ướt dính nhớt, khẳng định rất là bừa bãi.
Run rẩy khởi động hai chân, nhặt quần áo trên mặt đất, thân thể lung lay vài cái, hai tay giơ lên giơ xuống, nhưng vô lực mặc vào, Gia Nhĩ mắt nhanh tay lẹ, tiến lên đỡ lấy hắn.
"Quên đi, để bổn vương giúp cưng." Bất đắc dĩ thở dài.
Biết hắn lo lắng chuyện gì, Gia Nhĩ cẩn cẩn dực dực ôm hắn đến bờ sông tẩy uế vật, sau đó giúp hắn mặc chỉnh tề, y hệt tri kỷ tình nhân ôn nhu.
"Ngươi không được ôm ta." Hồi lâu, Nghi Ân mới hồi phục tinh thần, phát hiện mình vẫn bị ôm ngang giữa không trung.
"Hảo hảo, bổn vương đỡ cưng về." Đem cánh tay hắn choàng qua vai mình, bàn tay to đỡ thắt lưng hắn, chậm rãi hướng doanh trướng của Lang tộc.
Lúc tới nơi, trời đã tờ mờ sáng, tân khách sớm đã về, bốn phía chỉ còn có binh lính Lang tộc đi tuần, nhìn thấy bọn họ cung kính liền cung kính hành lễ sau đó tiếp tục nhiệm vụ.
Nghi Ân bị lăn qua lăn lại một đêm, nay không thể chống đỡ thêm nữa, đi chưa được mấy bước đã ngã vào lòng Gia Nhĩ, ngủ thiếp đi.
"Đại ca..." Một Hổ nữ tóc bạc từ doanh trướng đi ra, chạy đến chỗ hai người.
Nữ tử tóc bạc cũng là một vị tuyệt sắc giai nhân, tóc vấn cao, mặt phấn má đào, mi như xuân sơn, đôi mắt bạc như trăng tròn tỏa sáng, có thêm sự mềm mại của nữ tử, đôi mắt ôn nhu như nước, điểm ấy hoàn toàn trái ngược Nghi Ân.
Gia Nhĩ chỉ nhìn nàng một chút, liền đem ánh mắt dõi theo người trong lòng.
"Nhỏ giọng chút, đừng đánh thức hắn." Đưa tay đặt giữa miệng, ý bảo nữ tử đừng lên tiếng.
Nữ tử sửng sốt, chợt gật đầu, tiến lên chuẩn bị tiếp nhận Nghi Ân, lại bị Gia Nhĩ bá đạo cản ra.
"Mượn doanh trướng này một lát." Cũng không biết Nghi Ân ở nơi nào, Gia Nhĩ cũng chẳng muốn đi tìm, dứt khoát đỡ Nghi Ân đi vào trong.
Nhẹ nhàng đặt Nghi Ân ở giường lớn, Gia Nhĩ quay đầu lại gật đầu ra hiệu cho Ngân Hồ.
"Nàng là Ngân Hồ phải không, phiền nàng đem chén nước đến."
"Chờ, ta đi một chút sẽ trở lại."
Ngân Hồ mềm mại xoay người rời đi, trong trướng chỉ còn lại Nghi Ân và Gia Nhĩ.
Nghi Ân ngủ say không chút phòng ngự, một điểm cũng không giống như ban ngày giương cung bạt kiếm, mà y như trẻ sơ sinh, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra ngủ nhan thiên chân khả ái.
"Tiểu Ân Ân, muội muội cưng cũng là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng nàng vẫn thua kém cưng, cưng torng lòng bổn vương vĩnh viễn là người đẹp nhất." Vuốt ve khuôn mặt hồng nhuận của Nghi Ân, Gia Nhĩ thừa dịp hắn đang ngủ, cúi người hôn hắn.
Tiểu Ân Ân như thế này thật là tốt, nếu ngày nào đó Tiểu Ân Ân ôn hoà với y, lúc ấy dù hắn có muốn mạng của y, y cũng sẽ không nói hai lời mà giao tính mạng mình!
"Nước tới... Ngươi đang làm cái gì?"
Ngân Hồ bưng bát nước tiến vào, vừa lúc bắt gặp Gia Nhĩ hôn môi ca ca, bị dọa thiếu chút nữa quăng luôn bát nước, may là Gia Nhĩ nhanh tay nhanh chân, đoạt được bát nước.
"Đi, chúng ta đi ra ngoài nói." Mày rậm nhíu lại, bàn tay to duỗi ra đem Ngân Hồ kéo ra ngoài trướng.
Xem ra, y phải hảo hảo luận đàm với tiểu Hồ nữ này, có lẽ Ngân Hồ có thể giúp y lấy được trái tim Nghi Ân.
Đi tới khu đất cách doang trướng vài trượng, y khoanh hai tay trước ngực, ngẩng đầu nói: "Ta là người phương nào, chắc nàng đã biết rồi."
"Cho dù ngươi là Hổ Vương, cũng không thể vũ nhục ca của ta!" Nộ trừng Gia Nhĩ, Ngân Hồ khẳng định y là kẻ xấu.
"Vũ nhục? Bổn vương hôn hắn là vũ nhục hắn?" Hừ lạnh một tiếng.
Nghi Ân chính là tâm can bảo bối của y, thương hắn yêu hắn còn không kịp, sao có thể vũ nhục hắn? !
"Ca của ta là nam tử, ngươi cũng là nam tử, ngươi thừa dịp ca ta không đề phòng mà làm chuyện không đứng đắn với hắn, chẳng lẽ là quân tử?" Đôi mắt không còn ôn nhu như nước mà bừng bừng hỏa hoa, Ngân Hồ tựa hồ cũng không hiền lành như vẻ bề ngoài.
"Bổn vương khó kìm lòng nổi, hơn nữa hắn chính là người của bổn vương, bổn vương sao không thể gần hắn!"
Nếu không phải Tiểu Ân Ân thẹn thùng, y cũng hận không thể ôm hắn thân thiết trước mặt mọi người, để mọi người đều biết y có bao nhiêu sủng ái hắn.
"Nói bậy, ca của ta là Hồ Vương tương lai, sao có thể là người của ngươi."
"Thật can đảm nha, trừ ca ca nàng ra, nàng là người thứ hai dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với bổn vương." Gia Nhĩ đột nhiên nở nụ cười.
Ngân Hồ trừng mắt, mắt hổ tràn đầy thưởng thức, khó trách y mơ hồ cảm thấy khuôn mặt Ngân Hồ có chút quen mắt, thì ra bộ dáng tức giận của nàng cực kỳ giống Nghi Ân, không hổ là huynh muội.
Nếu không gặp gỡ Nghi Ân trước, có lẽ y sẽ thật sự đồng ý thú nữ tử trước mặt, đáng tiếc bây giờ trong lòng y chỉ có Nghi Ân, không còn còn cho bất kì ai khác!
"Ta mặc kệ ngươi có phải là Hổ Vương hy không, dù sao ta cũng không cho phép ngươi khi dễ ca ca ta!" Hai tay chống nạnh, Ngân Hồ hoàn toàn không còn là ôn nhu mỹ nhân, ngược lại có điểm giống Mẫu Dạ Xoa.
30
"Không ngờ nàng hung dữ như vậy, nếu ca ca nàng thấy bộ dạng này của nàng..." Sờ sờ cằm, Gia Nhĩ nhìn lên xuống đánh giá Ngân Hồ.
Thật sự là không thể nhìn người qua tướng mạo, nữ tử trước mắt là một ví dụ, mới giây trước còn ôn nhu hiền thục, giây sau đã hóa thành mẫu sư hung hãn, đoán rằng Nghi Ân tám phần không biết khía cạnh tính tình này của muội muội mình.
"Đừng, ngươi không được nói cho ca của ta." Trong nháy mắt mềm mỏng lại, Ngân Hồ tiến lên nắm tay y, vẻ mặt cầu khẩn.
Trong mắt ca ca, nàng là tiểu muội mười phần nhu thuận nha, nếu như bị ca biết bản tính nàng như thế, sợ rằng ca không bao giờ cho phép nàng đi cùng nữa rồi.
"Có thể, nhưng nàng phải cùng ta hảo hảo diễn một tuồng kịch." Đã sớm có kế hoạch, y không tin Nghi Ân lần này có thể thoát khỏi tay y nữa.
"Diễn kịch?"
"Rất đơn giản..." Muốn nói lại thôi, Gia Nhĩ bàn tay to một duỗi, đột nhiên đem nàng kéo vào trong lòng.
"Ngươi..." Ngân Hồ đang muốn mở miệng, lại bị tiếng kêu phía sau dọa ngây dại.
"Ngươi... Các ngươi hai đang làm cái gì?" Nghi Ân đứng ở cách đó không xa, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, gắt gao nhìn hai người.
Khuôn mặt như Ân đen như đáy nồi, hai tay nắm chặt thành quyền, con ngươi màu vàngthu hẹp lại chỉ còn đường thẳng.
Hảo, tốt lắm...
Hắn chỉ mới ngủ một chút, tỉnh lại phát hiện mình đang trong doanh trướng Nhị muội, trong trướng lại không thấy tiểu muội, lo lắng tiểu muội gặp chuyện không may, vội vàng đứng dậy đi tìm, không nghĩ tới lại chứng kiến một màn này.
Hắn không biết vì cái gì thân thể phát run, ngực như bị tảng đá lớn đè, tất cả tức giận tụ hội lại, nhưng lại phát tiết không được.
"Ca..." Ngân Hồ rụt đầu.
Nàng biết mỗi khi đại ca lộ ra ánh mắt như vậy, nhất định là do phi thường tức giận, lúc này nàng cũng không dám nói gì với hắn.
"Tiểu Ân Ân, cưng đã tỉnh." Khuôn mặt anh tuấn xán lạn, Gia Nhĩ thân thiết ôm Ngân Hồ, nhe răng cười với hắn.
"Nhị muội, lại đây." Mặt âm trầm, Nghi Ân vẫy vẫy Ngân Hồ.
Đột nhiên, hắn cảm thấy bàn tay Gia Nhĩ đặt trên lưng Ngân Hồ thật chói mắt, còn nhớ rõ bàn tay kia vừa mới ôm mình...
Hắn biết Gia Nhĩ không phải loại tốt lành gì, đã chiếm tiện nghi hắn, bây giờ chuyển tâm tư sang tiểu muội.
Mới vừa rồi không nên đáp ứng cái yêu cầu vô lý kia, tốt nhất là nên một phát chặt đứt nghiệt căn, xem y còn dùng thứ gì đi gây họa nữa!
Vừa nghĩ tới thứ đó, bên hông một trận tê dại, tay phải không cam nguyện ấn ấn thắt lưng, nhìn trong mắt Gia Nhĩ đang cười thầm không thôi...
"Ân, đại ca." Ngân Hồ nhu thuận gật đầu, nhẹ nhàng đẩy Gia Nhĩ.
"Tiểu Ân Ân, ngủ có ngon giấc không?" Gia Nhĩ thuận thế buông tay, nắm hai tay lưng ở sau người.
Nên kiềm chế a, nếu Tiểu Ân Ân thật sự tức giận, không để ý tới y nữa, chuyện giả tình nhân này sẽ gây ra hậu quả thật sự nghiêm trọng nha...
Nhìn sắc mặt Nghi Ân vô cùng đặc sắc nha, toàn thân trên dưới y vô cùng thư sướng, xem mặt hắn cũng đen thành như vậy, còn dám nói trong lòng không có y?
Sớm biết như thế, y nên sớm một chút dùng Ngân Hồ kích hắn, nói không chừng đã sớm bế mỹ nhân về rồi!
"Hảo, tốt lắm." Nghiến răng nghiến lợi, đem Ngân Hồ kéo ra phái sau mình, bảo hộ nàng.
Nếu không phải hai chân run rẩy đứng không vững, hắn đã sớm một chưởng đánh tới, đánh nát khuôn mặt đắc ý kia của Gia Nhĩ.
"Không phải cưng muốn bổn vương thành muội phu của cưng sao, bổn vương bồi dưỡng cảm tình với muội muội cưng thôi mà, nếu thân thể cưng không thoải mái, cứ vào nghỉ ngơi đi." Làm bộ tiến lên bắt lấy tay Ngân Hồ.
"Ngươi là đại sắc... Muội muội từ nhỏ rất thẹn thùng, ngươi như vậy sẽ dọa nàng." Sắc mặt lúc xanh khi trắng, Nghi Ân đánh bàn tay vừa duỗi tới của Gia Nhĩ.
Mới ôm hắn xong, nhoáng một cái y đã liếc mắt sang muội muội, còn nói thích mình, căn bản là tên đại lừa gạt!
"Sẽ không, sẽ không, giai nhân như vậy, bổn vương tuyệt đối sẽ không đường đột." Ý cười càng sâu, Gia Nhĩ thấy bộ dáng hắn kích động như vậy, quyết định tăng mức độ thêm chút nữa, nhất định phải bức hắn nói ra chân tình.
"Không được, chờ sau khi thành thân, ngươi mới có thể động nàng." Nghĩ đến Gia Nhĩ là kẻ xảo trá, hắn lo lắng muội muội ngây thơ của mình sẽ bị lừa gạt.
Đương nhiên, trong lòng còn có một nguyên nhân khác, ngăn cản hắn đem Ngân Hồ giao cho Gia Nhĩ.
"Đã như vậy, bổn vương cũng nên tìm Hồ Vương cầu thân a."
Nếu đã quan tâm y như vậy, vì cái gì không chịu thừa nhận tình cảm này chứ, y không tin Nghi Ân chịu để y cưới Ngân Hồ
Chỉ cần Nghi Ân mở miệng ngăn cản hắn, cho y thấy trong lòng hắn có y, y sẽ đi tới Hồ Vương cầu thân, đương nhiên không phải lấy Ngân Hồ, mà là lấy hắn.
"Ha ha, Hổ Vương không cần hướng bổn vương cầu hôn, nếu ngài đã có ý lấy Ngân nhi, sự tình coi như đã định rồi." Âm thanh của Hồ Vương vang lên, làm ba người ở đây mặt trắng không còn chút máu.
Gia Nhĩ hận không thể tát mình một bạt tai, lắp bắp: "Hồ Vương, bổn vương..."
Không nghĩ tới kế hoạch vốn hoàn mỹ lại phản tác dụng như vậy, chỉ định kích Nghi Ân nói ra tình cảm thôi, không ngờ nói bậy bạ lại làm Hồ Vương tưởng thật a.
Thật sự phiền toái rồi, Nghi Ân còn chưa rõ tâm ý, Hồ Vương lại muốn đem Ngân Hồ gả cho y...


31
"Ân nhi, lần này con lập công lớn, phụ vương sẽ tưởng thưởng cho con." Hồ Vương thoải mái cười to.
Môi Nghi Ân giật giật, không lên tiếng.
Đây không phải là việc hắn luôn mong muốn sao? Chỉ cần Gia Nhĩ cưới nhị muội, tương lai Hồ tộc có hi vọng rồi...
Cứ tưởng phải chịu đựng Gia Nhĩ dây dưa thêm một tháng, không nghĩ tới chỉ qua một đêm, mọi chuyện lại hóa viên mãn hết rồi.
Cảm giác mất mát trỗi dậy trong lòng làm cho hắn cao hứng không nổi, trong đầu luôn hiện lên cảnh Gia Nhĩ ôm nhị muội, ngực như có một khối cự thạch đè ép, không thở nổi.
"Phụ vương, con không muốn lấy y." Ngân Hồ tức giận cong miệng phản kháng, không bằng lòng gả cho Gia Nhĩ.
"Con gái ngoan, lần này con nghe lời phụ vương, sau này phụ vương cái gì cũng nghe lời con a."
"Không a, không a, con không muốn gả cho y." Ngân Hồ cố nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, thở hổn hển chạy đi.
Hồ Vương cũng bất chấp Gia Nhĩ ở đây, lập tức đuổi theo, hắn phải thuyết phục được nữ nhi trước khi đại hôn diễn ra.
Trong nháy mắt, ngoài trướng chỉ còn hai người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, người nào cũng không mở miệng.
"Ân, ta..." Cuối cùng, Gia Nhĩ không nhịn được, tiến lên bắt lấy tay hắn, vẻ mặt hối lỗi.
Đều do y hớ miệng, nói lung tung, làm cho xảy ra chuyện --
Bất quá, chỉ cần Nghi Ân bây giờ nói với y, không muốn y lấy Ngân Hồ, y sẽ không nói hai lời, mà đi tìm Hồ Vương hủy bỏ hôn sự, chỉ cần hắn đồng ý mở miệng thôi.
Đáng tiếc, Nghi Ân không nói ra những lời này, bởi vì trên vai hắn gánh cả tương lai Hồ tộc, cho nên Gia Nhĩ thất vọng vô cùng.
"Chúc mừng, có một muội phu tài giỏi như ngươi, ta rất vinh hạnh." Khóe miệng co giật, Nghi Ân cười lạnh.
Mục đích của mình đạt thành rồi, nhưng sao một chút vui mừng cũng không có, trái lại trong lòng luôn có ý muốn tiến lên tát Gia Nhĩ hai bạt tai.
Thì ra, tình thâm như biển của y đều là giả dối, cái gì trong lòng chỉ có một mình hắn, toàn là gạt người!
"Nghi Ân, cưng đừng hiểu lầm, ta mới vừa rồi chỉ là..." Nhìn ánh mắt lạnh băng của Nghi Ân, trái tim Gia Nhĩ cũng hóa thành hàn băng.
Đi nhanh tiến lên, cầm tay Nghi Ân, bàn tay hắn lạnh như băng, một chút độ ấm cũng không có.
"Không cần phải giải thích gì hết, hôn sự của Hổ Hồ hai tộc là đại hỉ sự, ta muốn đi giúp phụ vương chuẩn bị, cáo từ." Gạt tay y ra, Nghi Ân mặt không chút thay đổi xoay người rời đi.
"Không được, cưng nhất định phải nghe ta nói." Gia Nhĩ sao đồng ý buông hắn, tiến lên vươn tay ôm hắn vào trong ngực.
"Buông ra." Cau mày, nhưng lại tránh không được hai tay như thiết trụ ôm lấy mình.
"Không tha, mới vừa rồi bổn vương nói như vậy để chọc tức cưng thôi, bổn vương không thích Ngân Hồ, tâm bổn vương từ đầu đến cuối chỉ có một mình cưng!" Bối rối giải thích, nhưng không có tác dụng.
"Ta mặc kệ ngươi thích người nào, nếu hôn sự hai tộc đã định, nói gì cũng bằng thừa."
"Không, bổn vương đi tìm Hồ Vương, người ta muốn kết hôn không phải Ngân Hồ, là cưng!" Buông tay ra, Gia Nhĩ vẻ mặt dứt khoát.
Y mặc kệ lời tiên đoán nhảm nhí của Hồ tộc, y chỉ lấy Nghi Ân, trừ hắn ra, y tuyệt đối sẽ không lấy bất cứ ai khác!
"Không được đi!" Nghi Ân quay qua bắt cánh tay y.
"Cưng muốn đẩy bổn vương ra ngoài sao? Bổn vương cưới Ngân Hồ, cưng không ghen sao?" Nhìn tay Nghi Ân, trái tim Gia Nhĩ như bị đao cắt.
Bao nhiêu cố gắng từ trước đến nay đều là vô dụng sao?
Mình toàn tâm toàn ý với hắn, hắn không thấy tới sao?
Hay là nói chính mình tự mình đa tình, Nghi Ân chưa bao giờ động tâm với y --
Nhưng mà lúc Nghi Ân nhìn y ôm Ngân Hồ, khuôn mặt liền tái nhợt, không giống như không cảm thấy gì...
"Ta ghen ghét cái gì, ngươi cùng nhị muội vốn là trời sinh một đôi, hôn sự nhị tộc vừa có thể hóa giải họa kiếp, ngươi vừa ôm được mỹ nhân về, ngươi còn có cái gì không hài lòng." Mặc dù nói như vậy, nhưng trái tim hắn run rẩy không ngừng.
Đúng vậy, hắn không thích Gia Nhĩ, vĩnh viễn cũng không...
Nắm chặt nắm tay, gắt gao đè ép ghen tuông xuống, hắn cố gắng hồi phục thần tình, không cho Gia Nhĩ nhìn ra cái gì.
"Nghi Ân, lúc nào thì cưng mới hiểu đây hả, bổn vương giao cả trái tim cho cưng rồi, vì sao cưng không chịu đem trái tim giao cho bổn vương." Dùng sức lắc bờ vai của hắn, khuôn mặt tuấn tú nồng đậm đau thương.
Vì hắn, y vứt bỏ tất cả đuổi tới đây, hắn cũng không để vào mắt, nói y làm sao chịu nổi?
Y chưa từng buồn như vậy, ngày xưa chỉ cần y phất tay, mỹ nhân nào không tự dâng lên tới cửa, đâu cần y hao tâm tổn trí như vầy, mà lại không có kết quả gì...
"Cái gì muốn nói cũng đã nói hết rồi, gạo nấu thành cơm rồi, nếu ngươi muốn thối hôn, ngươi vĩnh viễn là địch nhân của Hồ tộc." Lạnh nhạt đẩy y ra, Nghi Ân không chút biểu cảm phiêu nhiên rời đi.
"Ân..."
Lần này, Gia Nhĩ không đuổi theo hắn, khuôn mặt trắng bệch mất hết hi vọng, đứng tại chỗ, lăng lăng nhìn Nghi Ân rời đi.
** ** **
Ba ngày sau, bởi vì Hỏa Hồ Kim Cát không nỡ rời Nghi Ân, Hồ Vương cũng muốn bàn bạc đại hôn với Gia Nhĩ, nên tất cả đều lưu tại Lang tộc.
"Hổ Vương, ngài thấy ý bổn vương thế nào?" Hồ Vương tươi cười nhìn Gia Nhĩ, nhưng phát hiện y thấp thỏm không yên.
"..." Y say đắm nhìn Nghi Ân ngồi gần đó, mắt hổ nhìn chăm chú không chuyển hướng.
Cả ngày nay, Nghi Ân không thèm nhìn y, bất luận y làm gì, cũng không lấy được một cái liếc mắt của hắn.
Mấy lần muốn mở lời thối hôn, nhưng trong đầu luôn hiện lên câu nói kia của Nghi Ân --
Bất đắc dĩ, đành phải lên tinh thần ứng phó Hồ Vương, nhưng luôn bị sự hiện diện của Nghi Ân làm cho phân thâm, y cũng không thể tập trung vào chi tiết cuộc thoại.
"Hổ Vương, Hổ Vương." Hồ Vương kêu vài tiếng.
"Chuyện gì?" Quyến luyến thu hồi ánh mắt, Gia Nhĩ phát hiện mình vừa thất thố.
.32
"Một tháng sau là ngày đại cát, rất thích hợp để tổ chức đại hôn, ngài thấy thế nào?"
"Một tháng..." Nhanh như vậy, tiềm thức nhìn sang Nghi Ân, thấy sắc mặt hắn như thường, một điểm gợn sóng trong đôi mắt cũng không có.
"Đúng vậy, không biết ý Hổ Vương như thế nào?" Hắn muốn cấp bách giải trừ chú ngữ, Hồ Vương hận không thể lập tức gả con gái đi ngay.
"Hảo, rất tốt." Ai oán nhìn Nghi Ân, nhưng không thấy hắn có bất kì phản ứng nào, Gia Nhĩ cắn răng đáp ứng.
Vừa nói xong lại hối hận, nhưng không thể rút lại được nữa.
Không nghĩ tới Gia Nhĩ đáp ứng dứt khoát như thế, Nghi Ân lặng đi một chút, chợt cúi đầu, cắn chặt răng.
Đột nhiên, Nghi Ân đứng dậy, đứng trước mặt Hồ Vương, hờ hững nói: "Phụ vương, con muốn đi xem tiểu đệ."
Không thể nào ngồi im nghe theo bọn họ thảo luận hôn sự tiểu muội nữa, hắn không có tí vui vẻ nào, thậm chí ngực buồn bực đến hoảng loạn...
Không biết vì cái gì, hắn quyết định đi ra ngoài hít thở không khí, nhắm mắt làm ngơ.
"Hảo, con đi đi." Hồ Vương tâm tình vui vẻ đáp ứng ngay.
"Vừa lúc, bổn vương cũng có sự tình tìm Lang Vương, chúng ta cùng đi đi." Cũng không thèm để ý Nghi Ân liếc mắt y, kéo hắn ra khỏi doanh trướng.
"Hổ Vương..."
Hồ Vương vội vàng đứng dậy, nhưng không nhanh bằng Gia Nhĩ, nháy mắt đã không thấy bóng dáng hai người, Hồ Vương đứng trong doanh trướng trầm tư.
"Buông tay, ngươi kéo ta trước mặt phụ vương như vậy còn ra thể thống gì."
Nhoáng một cái, đã cách rất xa doanh trướng, Nghi Ân tức giận giãy tay ra, trợn mắt trừng trừng.
"Cưng có trái tim không hả? Nhìn bổn vương thống khổ như thế, mà cưng một chút thái độ cũng không có!" Thật sự không cách nào nhẫn nại, Gia Nhĩ không để ý xung quanh mà ôm xiết hắn vào lòng.
Tình yêu không thành làm y mất hết khí thế vương giả, trong lòng chỉ có một mình tình nhân, chỉ hy vọng Nghi Ân có thể hảo hảo liếc y một cái.
"Ta có trái tim, chỉ là trái tim ta sẽ không thuộc về ngươi... Đừng -- "
Chưa nói xong, miệng đã bị Gia Nhĩ hung hăng chiếm lấy, hé miệng muốn cắn y, lại bị y thừa dịp tiến vào, đem đầu lưỡi dò xét khắp nơi.
"Đừng..." Nghi Ân kịch liệt lắc đầu phản kháng, nhưng chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ý thức càng ngày càng mơ hồ, dù thế nào cũng thoát không được.
Tâm tình cuồn cuộn như thủy triều, nụ hôn ướt át làm hắn vô thức ngẩng đầu, toàn thân vô lực.
Gia Nhĩ mút mát môi hắn, nồng đậm hương vị tình ái, dần dần rót vào lòng hắn, làm dịu đi kháng cự cùng phẫn nộ.
"Nghi Ân, bổn vương phải làm sao với cưng đây..."
Cảm giác người trong lòng sắp hết khí, y mới lưu luyến dừng lại, nhưng vẫn như cũ ôm Nghi Ân vào trong lòng, thật lâu không chịu buông tay.
"Đại ca, ca ở chỗ này hả."
Một thiếu niên tóc hồng nhảy chân sáo đến chỗ bọn họ, hoàn toàn không có phát hiện không khí mờ ám giữa hai người, thiên chân vô tà mỉm cười.
"Tiểu đệ." Đẩy bàn tay to đặt bên hông, cố ý xem như Gia Nhĩ không tồn tại, Nghi Ân đi đến chỗ thiếu niên tóc hồng.
Nhìn Nghi Ân thân mật ôm thiếu niên vào lòng, mà không thèm liếc mắt mình một cái, Gia Nhĩ nắm chặt nắm tay, lòng tràn đầy ghen tuông, nhưng không thể phát tiết với thiếu niên, bởi vì thiếu niên chính là tiểu đệ Nghi Ân yêu thương nhất.
"Thì ra Hổ Vương cũng ở chỗ này, không quấy rầy các huynh chứ." Thiếu niên cọ cọ mặt vào ngực Nghi Ân, le lưỡi.
"Không có, đại ca vừa lúc tìm đệ có việc, chúng ta chỗ đệ nói chuyện." Nóng lòng thoát khỏi Gia Nhĩ, Nghi Ân kéo nhanh tiểu đệ đi.
"Khoan đã." Gia Nhĩ tiến lên, ngăn trước mặt bọn họ.
"Ngươi còn muốn gì?" Mắt vàng nhướn lên, đôi mắt tỏa kim quang như đao phong, sắc bén đâm vào tim Gia Nhĩ.
"... Không có việc gì." Muốn ngăn cản bọn họ rời đi, lại bị ánh mắt lạnh như hàn băng của Nghi Ân làm lùi bước.
Si ngốc nhìn bóng lưng Nghi Ân, chung quanh hết thảy cũng hóa thành mây khói, đến khi bên tai vang lên tiếng cười khẽ, y mới hồi phục tinh thần lại.
"Ai, đi ra ngay cho bổn vương." Một quyền đánh ra, đại thụ gãy đổ.
"Khụ, khụ, Hổ Vương thật sự hảo bản lãnh a." Ngân Hồ từ sau cây đi ra, che miệng, ho vài tiếng.
"Nàng trốn ở chỗ này làm gì ma?" Mày rậm giận dữ nhíu lại, nếu không phải nàng là muội muội Nghi Ân, y đã sớm vung chưởng.
"Đương nhiên là vì muốn xem vị hôn phu tương lai của mình anh dũng ra sao a."
"Bổn vương sẽ không lấy nàng." Mắt lạnh quét qua Ngân Hồ, Gia Nhĩ khoanh tay trước ngực.
"Vậy thật tốt, bổn cô nương cũng không muốn gả cho ngươi, ngươi đi đến gặp phụ vương thối hôn đi."
"Vì sao phải bổn vương đi, nàng không biết nói à." Nhìn vẻ mặt Ngân Hồ đầy mưu kế, y sao lại không nhìn ra chứ.
Tỉnh táo lại, gỡ hết mối rối rắm, y cảm thấy mình đã quá kích động, đầu óc đều là hình ảnh Nghi Ân, mất đi lí trí sáng suốt thường ngày.
Suy nghĩ một chút, đã nghĩ ra một kế sách...
Nếu Nghi Ân không cho y thối hôn, vậy y sẽ không thối hôn, dù sao đám cưới giữa Hổ Hồ nhị tộc, y lấy ai cũng giống nhau!
Chủ ý đã định, y cũng không nóng nảy, chỉ là kế hoạch của y cần có người hỗ trợ, người vừa dâng lên tới cửa trước mặt trùng hợp lại là người thích hợp nhất.
"Ngươi là Hổ Vương, phụ vương sẽ nghe lời ngươi." Ngân Hồ cố gắng thuyết phục y.
"Kỳ thật, hôn sự này cũng có thể không cần thối, bất quá phải cần sự hỗ trợ của nàng..." Nói mập mờ, dụ dỗ Ngân Hồ.
"Nói mau, nói mau, chỉ cần không lấy ngươi là được." Ngân Hồ tranh thủ căng lỗ tai ra nghe, ánh mắt kích động khác thường.
"Ngày thành thân, nàng..."
Ngân Hồ nghe xong liên tiếp gật đầu, cuối cùng dùng ánh mát tán thưởng nhìn Gia Nhĩ, giơ ngón cái, nói: "Không hổ là Hổ Vương, kế này rất hay, khó trách đại ca không phải đối thủ của ngươi!"
"Chỉ cần nàng giúp bổn vương làm tốt việc này, chuyện tốt sau này sẽ không thiếu phần nàng."
"Một lời đã định, vỗ tay vi thệ." Ngân Hồ vì hạnh phúc bản thân, sẵn sàng bán đứng Nghi Ân.
Cách đó không xa, Nghi Ân ngồi đối diện tiểu đệ hắt hơi một cái, tâm tình lo lắng mơ hồ có dự cảm sắp có chuyện phát sinh...


--

Hôm nay lại thêm 4 chap nữa~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro