Chương 66: Sự thật 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm sau, khi rời giường, sắc mặt Hana trông đã tốt lên rất nhiều, tinh thần cũng phấn chấn hơn.

Sau khi ăn bữa sáng xong, mọi người cùng nhau ngồi ở sô pha, chờ Hana kể lại mọi chuyện.

Trầm mặc một lúc, Hana nhìn Seungri, lại hỏi trước một câu:

"Anh ấy có khỏe không? Việc chị bỏ trốn có ảnh hưởng đến anh ấy không ?"

Seungri và Daesung đương nhiên hiểu được anh ấy trong lời Hana chính là Ji Yong.

"Anh ấy vẫn khỏe ,nhưng anh ấy đã rất phẫn nộ." Seungri nhẹ nhàng trả lời, trong lòng lại nhói đau....Xem ra chị cậu vẫn còn rất yêu anh.

"Anh ấy có đến tìm em không?" Hana nhìn cậu hỏi.

Seungri sửng sốt, vì sao chị cậu lại hỏi như vậy, lập tức nghĩ đến chắc hẳn chị cậu đã nghi ngờ điều gì đó , vội vàng giải thích:

"Không có, là Daesung nói, chị, chị biết không, bạn trai của cậu ấy là bạn học với anh ấy hồi ở bên Mỹ."

"Thật sao, Daesung, chẳng lẽ bạn trai cậu là TOP ?" Hana giật mình hỏi Daesung.

"Ha ha....." Daesung chỉ đành cười trừ đáp ứng , trong lòng lại thầm oán giận Seungri, sao lại nói như vậy? Sao dám lôi mình vào cuộc......?

"Chúc mừng cậu, Daesung, TOP...anh ấy tốt lắm" . Hana thành tâm chúc mừng .

"Bình thường mà.... Có gì đâu......" Daesung đành làm ra vẻ khách sáo , cười gượng .

"Hai người nhất định đang muốn hỏi tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong hôn lễ ,đúng không?" Hana nhìn bọn họ nói , cả hai vội cùng nhau gật đầu.

Hana đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng nói:

"Một năm trước, tôi đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, thường xuyên nóng lạnh bất thường, đến bệnh viện, bác sỹ đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho tôi, kết quả là......" Cô tạm dừng một chút.

Seungri và Daesung nghe vậy đều run rẩy,cuối cùng thì kết quả như thế nào?

"Ung thư gan." Hana rất chậm rãi, nặng nề nói ra ba chữ, dường như nói ra được, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

"Ung thư gan.....", Seungri và Daesung không khỏi ngây ngẩn cả người, bệnh này tưởng như các cậu sẻ không bao giờ nghe thấy,cũng chẳng bao giờ biết được, vậy mà Hana lại mắc phải, cô ấy đã phải chấp nhận nó như thế nào , tay hai người đều run run....đây không phải là sự thật chứ?

"Tại sao không nói cho em biết? Tại sao chị phải chấp nhận chuyện này một mình? Cho dù không thể thay chị mang bệnh, nhưng ít nhất,em có thể chăm sóc chị mà....." Seungri có chút kích động , nắm lấy tay cô, chị ấy làm sao có thể tự mình chấp nhận và vượt qua mọi chuyện......

"Riri, cậu bình tĩnh lại đi, lúc đó Hana nhất định cũng rất sợ hãi, cậu phải để cô ấy kể tiếp...." Daesung kéo cậu lại, lớn tiếng nói.

"Đúng, lúc ấy chị cũng vô cùng sợ hãi, không biết phải làm gì? Chị cũng không dám tin chị lại mắc phải căn bệnh đó, nhất định là bác sỹ đã lầm lẫn , chị đã tức giận chạy đến một bệnh viện khác kiểm tra,nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi, vẫn là ung thư gan." Hana bình tĩnh kể lại.

Nhưng Seungri và Daesung có thể hiểu được, khi phát hiện ra bệnh, Hana đã hỗn loạn thế nào, bọn họ có thể cảm nhận được sự sợ hãi, bất lực của cô.

"Chị." Seungri lập tức chạy lại ôm lấy cô, òa khóc . Daesung cũng thương xót nhìn Hana, không ngừng dùng khăn giấy lau đi những giọt nước mắt, cô ấy quả thật rất đáng thương .

"Riri, đừng khóc nữa, mọi chuyện đều qua rồi." Hana ôm lấy Seungri, không ngừng vỗ về an ủi cô, còn nói thêm: "Lúc ấy quả thực tôi rất rối loạn, không biết nên làm gì? Tôi không dám nói cho Riri cùng Yongie, một mình bí mật đi tìm bác sỹ để chữa bệnh, cũng đúng lúc đó, ở bệnh viện có một bác sỹ chuyên về ung thư gan vừa du học từ Mỹ trở về, Bác sỹ Bạch, ông ấy đã đề nghị tôi nằm lại tại bệnh viện để điều trị, nhưng như hai người biết đấy, tôi sắp kết hôn cùng Ji Yong, đây là hôn lễ mà tôi đã chờ mong từ lâu, tôi không thể phá hỏng nó, tôi muốn làm đám cưới với Phỉ, chỉ cần hoàn thành hôn lễ, cho dù là chết, tôi cũng không hề hối hận ... ......" Ánh mắt của cô tràn đầy khát khao hạnh phúc.

"Chị...Sao chị lại ngốc nghếch như vậy" Seungri quả thật rất đau lòng, cậu cùng Daesung ở bên cạnh lặng lẽ rơi lệ.

"Cho nên, tôi chỉ chấp nhận uống thuốc, bác sỹ Bạch cũng không có biện pháp ép tôi, chỉ có thể kê đơn thuốc, nhưng bệnh tình của tôi lại càng ngày càng chuyển biến xấu, ông ấy đã kiên trì ép tôi phải tham gia trị liệu, nhưng tôi vẫn nhất quyết không chịu, tôi vẫn hy vọng được làm đám cưới với Yongie, rốt cục, tôi cũng chịu đựng được đến ngày hôn lễ được cử hành.... ...... ...." Ở bên cạnh Seungri chăm chú lắng nghe,như muốn nuốt trọn mọi lời nói của chị....rốt cuộc trong ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì...????

"Vừa ngồi vào trong phòng trang điểm tồi bỗng cảm thấy một trận đau đớn thấu tâm can truyền đến, tôi biết, tôi không thể chịu được đến hết hôn lễ , thậm chí tôi cũng không thể giữ lại được sinh mệnh này, nếu anh ấy biết tôi chết , anh ấy sẽ thế nào? Vì thế, tôi để lại cho anh ấy một bức thư, tôi biết, hận một người sẽ dễ hơn yêu sâu đậm một người, tôi mong anh ấy sẽ sống thật tốt, cũng chẳng sợ cả đời anh ấy sẽ hận tôi."

Seungri ngồi bên cạnh nước mắt càng rơi nhiều hơn nữa, chị, chị vẫn quyết định làm như vậy dù biết sau này anh sẽ hận chị cả đời, chị ngốc quá, cũng đáng thương quá, chị dám hứng chịu đau khổ một mình......Seungri không khỏi thương tâm, gắt gao nắm chặt tay cô. Daesung vạn lần không dám nghĩ đến mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy....Tất cả đều nằm ngoài dự đoán của cậu, Hana, cô ấy không hề phản bội, ngược lại là thành toàn, như vậy về sau chị em cô ấy nên làm sao bây giờ? Nhất định sẽ có một người phải chịu đau khổ. Hana nhìn bọn họ cười cười, nhưng đó lại là nụ cười bất đắc dĩ, vô cùng chua sót....

"Tôi đành vứt bỏ hôn lễ, chạy đến bệnh viện tìm bác sỹ Bạch, ông ấy lập tức đặt vé máy bay, mang tôi đến nước Mỹ tìm thầy của ông, bởi vì hiện tại, ở trong nước, bệnh này vẫn là bệnh nan y , tôi chỉ có thể chấp nhận theo ông ấy đến Mỹ, để các chuyên gia nước ngoài hội chẩn vài lần, sau đó, thầy của ông ấy tiến hành phẫu thuật cho tôi, cuộc phẫu thuật rốt cuộc cũng thành công, ngay khi nghỉ ngơi điều dưỡng khỏi hẳn, tôi liền lập tức quay về đây ." Cô dường như rất nhẹ nhàng tóm tắt sơ lược mọi chuyện. Nhưng Seungri biết, chị cậu ở nước Mỹ đã chịu rất nhiều khổ sở, một mình ở một đất nước xa lạ, tự mình chịu đựng sự tra tấn của bệnh tật....

"Chị, sau này, không được ngốc nghếch như vậy, em là người thân duy nhất của chị, có gì chị phải nói cho em biết, để em cùng chịu đựng với chị." Seungri lại ôm lấy cô.

"Hana, Cậu thực sự ngốc quá..." Daesung cũng đi qua ôm lấy cô.

Trong phòng tràn ngập tiếng nức nở, ba người ôm lấy nhau, đôi mắt nhòe lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro