Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hơn truyền kỳ một màn là ba năm trước đây, truyền thông Hoàn Ảnh gặp phải nguy cơ muốn đóng cửa, cậu ta đã dùng toàn bộ đồng lương dành dụm được trong mấy năm để thu mua lại truyền thông Hoàn Ảnh. Khi ấy tất cả mọi người đều nghĩ cậu ta đi tới kết cục phá sản không đồng xu dính túi, nào ai biết được chỉ trong ba năm ngắn ngủi, truyền thông Hoàn Ảnh thật sự trở thành công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất trong nước, những ngôi sao nổi tiếng trên truyền hình, người nào mà không phải xuất thân từ truyền thông Hoàn Ảnh chứ."

"Nhưng tôi nghe nói rằng cậu ta có tính cách hơi quái gở, không tình yêu, cũng không giao thiệp với người khác, chỉ thích làm việc một mình. Bất quá trong giới showbiz mấy năm nay không ai vượt qua được gương mặt anh tuấn, năng lực xuất chúng, lẫn diễn kỹ hạng nhất của cậu ta, khó trách mọi người đều gọi cậu ấy là người chồng quốc dân, chỉ là không biết người chồng quốc dân này cuối cùng sẽ lấy ai đây?"

"Lại nói, cậu ta gia nhập từ năm mười tám tuổi, đến nay cũng đã hai mươi tám rồi, cho dù là không kết hôn, cũng nên có bạn gái chứ? Như thế nào một chút tin tức cũng không có?"

"Đúng vậy, đừng nói bạn gái, mà ngay cả đối tượng ái - muội cũng không thể chụp được a, anh nói xem liệu cậu ấy có phải là không có hứng thú với phụ nữ không...?"
(Đương nhiên là không rồi, nếu có thì Hàm ca vứt đi đâu =))))))
. . . . . .

Khánh Thù nghe những người xung quanh nghị luận, nhịn không được ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lộc Hàm trước mặt đang cầm thìa khuấy cà phê, hỏi : "Không phải anh ấy ở Rome quay phim còn chưa kết thúc sao? Thế nào lại đột nhiên quay về Bắc Kinh?"

Tuy rằng chuyện kết hôn của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân giữ bí mật với bên ngoài, nhưng thân là bạn tốt nhiều năm kiêm người đại diện của Lộc Hàm - Khánh Thù, cho nên từ "anh ta" trong lời của Khánh Thù tuy không nêu tên nhưng cô hiểu được là đang ám chỉ Ngô Thế Huân. Tay cầm thìa hơi dừng lại, sau đó cậu ngẩng đầu lên và nhìn Khánh Thù, lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Không biết."


"Không biết?!" Khánh Thù vẻ mặt kỳ quái xem xét Lộc Hàm : " Cậu Lộc Hàm, cậu rốt cuộc có phải là vợ không vậy? Anh ta từ Rome quay về Bắc Kinh, sao lại không thông báo cho cậu?"

Lộc Hàm tiếp tục lắc đầu : "Không có."

Khánh Thù đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Lộc Hàm và Ngô Thế Huân chạm mặt nhau mà Ngô Thế Huân từ đầu tới đuôi đều không nhìn Lộc Hàm lấy một cái. Lúc đó, cậu (Khánh Thù) chỉ nghĩ là hai người chỉ diễn trò để che giấu việc kết hôn, nhưng bây giờ cậu ấy lại thấy có vẻ không giống như cậu nghĩ. Khánh Thù cau mày, mở miệng hỏi lần nữa : "Cậu và anh ta đã từng vụng trộm như thế nào? Bình thường khi không gặp nhau thì bao lâu mới liên lạc một lần?"

Lộc Hàm rũ xuống rèm mắt, không nói gì, cậu và Ngô Thế Huân không có xảy ra cái gì gọi là vụng trộm, từ khi kết hôn tới giờ đã được năm tháng, số lần nói chuyện không vượt quá ba, mà lần bọn họ nói chuyện nhiều nhất là vào ba tháng trước, khi cậu ngà ngà say mà ôm ấp yêu anh một lần, mà một lần đó cũng là anh mắng cậu.


Nghĩ tới điều ấy, Lộc Hàm nhếch môi cười nhạt, bỏ qua câu đầu mà trả lời thẳng vấn đề thứ hai của Khánh Thù : "Anh ấy và tôi đã ba tháng không liên lạc rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro