Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy trăm sáu mươi chín ngày...

Lại cãi nhau với anh Jimin. Mình biết anh ấy không thích mình đến công ty, không thích mình gây sự. Thái độ vô lý của mình làm cho anh ấy cực kỳ chán ghét, cũng khiến cho người khác chế giễu, làm cho chính mình xấu mặt. Mình biết mình làm như vậy chỉ khiến cho anh Jimin càng thêm phiền chán. Nhưng... Ít nhất anh ấy sẽ chú ý đến mình.

Cho dù có bị chán ghét cũng không sao. Ít nhất, anh Jimin sẽ nói chuyện với mình...

.

.

.

.

.

"Yoongi, tối hôm trước cậu bị gì vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Taehyung do dự thật lâu, cuối cùng không nhịn được lo lắng hỏi.

Hỏi Yoongi chuyện đêm đó, nhưng cậu ấy không nói gì, thân thể run lẩy bẩy. Jungkook còn lượn xung quanh xem xét, cho rằng Yoongi gặp lại kẻ xấu.

Cậu cũng khẩn trương hỏi có đúng là có người quấy rối cậu ấy hay không? Nhưng Yoongi vẫn lắc đầu không nói. Bọn họ chẳng còn cách nào. Thấy cảm xúc Yoongi thật sự không ổn định, đành phải về nhà, chờ Yoongi bình tĩnh rồi tính tiếp.

Hai ngày nay Yoongi vẫn trầm mặc, thậm chí tươi cười cũng rất gượng ép, luôn thẫn thờ, lúc nào cũng buồn bực không vui, khiến Taehyung và Jungkook thấy vậy đều cực kì lo lắng.
Trong giờ cơm trưa, Taehyung rốt cuộc nhịn không nổi, hôm nay cậu phải biết lý do tại sao Yoongi lại như vậy!

"Yoongi, có chuyện gì cứ nói ra, có lẽ tớ và Jungkook có thể giúp được cậu."

Biết bọn họ quan tâm đến mình, Min Yoongi nở nụ cười.

"Tớ không sao..."

"Trời mới tin!"

Taehyung mất hứng trừng cậu.

"Yoongi, cậu không xem tớ và Jungkook là bạn bè sao?"

Biết Taehyung tức giận, nhưng Min Yoongi cũng không biết nên nói thế nào. Chuyện "trọng sinh" này nếu không phải tự mình trải qua, tuyệt đối sẽ không có ai tin tưởng.

Nhưng hai ngày nay cậu cứ mờ mịt lung tung, không biết nên làm thế nào. Cứ xem như mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra, tiếp tục bình tĩnh sống như thế?
Nhưng... Cứ nghĩ đến Park Jimin thống khổ, hơn nữa vẫn do cậu gây ra, làm sao cậu có thể làm ngơ như không thấy?

Nghĩ đến Park Jimin, trái tim cậu lại đau đớn, nụ cười trên mặt cũng ảm đạm.

Taehyung và Jungkook liếc nhìn nhau, hai người đều lo lắng.

"Yoongi..."

"Kỳ thực..."

Min Yoongi đột nhiên nhẹ nhàng nói.

"Tớ vừa xem một cuốn tiểu thuyết..."

"Hả...?"

Hai người ngẩn ra.

"Tiểu thuyết?"

Taehyung nhíu mày.

"Tiểu thuyết gì?"

Min Yoongi cắn môi, do dự một chút mới nói.

"Có thể xem như là một cuốn tiểu thuyết tình cảm..."

"Bởi vì một cuốn tiểu thuyết tình cảm, nên hai ngày nay cậu chơi trò u buồn?"

Trên trán Taehyung hiện lên mấy cái hắc tuyến.

Jungkook cũng hiện lên hắc tuyến, nhưng vì giữ vững nguyên tắc thân sĩ, cậu vẫn ôn hòa hỏi Yoongi.

"Tiểu thuyết viết những gì mà khiến tâm tình cậu kém như vậy?"

Min Yoongi xoay ngón tay, cậu cũng biết nói rất vớ vẩn, nhưng cậu cần có người cho ý kiến giúp cậu.

"Là... Nam chính có một người bạn thanh mai trúc mã. Nam chính rất yêu thương cậu em trai này và em trai cũng rất thích anh trai hàng xóm. Sau khi lớn lên, tự nhiên là yêu anh ta. Nhưng nam chính lại có bạn gái, cậu ấy không thích cô ta, trăm phương nghìn kế muốn tách bọn họ ra, còn ép nam chính phải cưới mình..."

"Ép như thế nào?"

Taehyung hỏi.

Min Yoongi im lặng cúi đầu.

"Hạ thuốc."

"Mẹ nó! Thủ đoạn vô sỉ này mà cũng dám làm!"

Taehyung chửi tục.

"Con người đó không hiểu cái gì gọi là chúc phúc sao? Chuyện thiếu đạo đức như phá hủy tình cảm của người ta mà cũng dám làm!"

Đầu Min Yoongi càng cúi thấp hơn.

"Rồi sao nữa? Nam chính có cưới thằng em không?"

"Có... Em trai khiến cha mẹ nam chính hiểu lầm là nam chính cưỡng ép cậu ấy. Hơn nữa mẹ của nam chính sức khỏe không tốt, nam chính vì mẹ nên đành phải cưới cậu ấy."

Jungkook cũng nhíu mày.

"Không có người đàn ông nào chấp nhận được chuyện đó!"

"Rồi sao nữa?"

Taehyung hỏi.

"Cậu em trai sau vào năm kết hôn bị ghẻ lạnh, còn thường cãi nhau với nam chính. Bởi vì, quan hệ giữa nam chính và bạn gái vẫn rất tốt, cậu em trai còn từng đến trước mặt bạn gái, kêu gào đánh người..."

Min Yoongi càng nói càng cảm thấy mình thực sự rất xấu tính. Sau trước kia cậu lại ngu ngốc như vậy? Để mọi người phải chịu đau khổ...

Taehyung và Jungkook nghe xong đều lắc đầu, người đó thật sự khiến người ta chán ghét.

"Sau này cậu em trai quyết định ly hôn, đặt đơn ly hôn đã ký tên ở đó rồi rời đi. Ai ngờ lại đụng phải chuyến bay tử thần, rơi máy bay mà chết. Sau đó khi tỉnh lại, nhận ra linh hồn của mình lại ở trong thân thể người khác."

"Phụt!"

Taehyung mới uống xong một ngụm nước liền phun ra.

"Đây là tình huống kiểu gì vậy? Có quá căng thẳng hay không?"

Nếu không phải cậu là đương sự, Min Yoongi cũng cảm thấy cậu chuyện này thực vớ vẩn.

"Sau khi sống lại, cậu em trai đã nhận ra mọi chuyện, quyết định làm lại cuộc đời lần nữa, lãng quên quá khứ. Cậu ấy nghĩ rằng sao khi cậu rời đi, mọi người sẽ sống tốt hơn, nam chính cùng bạn gái sẽ hạnh phúc bên nhau. Ai ngờ sao này gặp lại nam chính, mới biết anh ta không kết hôn với bạn gái, thậm chí còn mang nhẫn cưới, vì cái chết của cậu em trai mà áy náy vô cùng, tự trừng phạt chính mình."

"Oa!"

Taehyung ôm hai má, đôi mắt biến thành hình trái tim.

"Đúng là một chàng trai tốt hiếm có!
Quả nhiên chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết!"

Đúng thế, những người tốt như anh, lại vì cậu mà không thể sống tốt.
Trong lòng Min Yoongi đau đớn nhưng vẫn nói.

"Cậu em trai không biết nên làm gì, cậu ấy không muốn liên lụy đến quá khứ, nhưng lại không thể yên tâm về nam chính."

"Đợi đã!"
Daesung ngắt lời cậu, khuôn mặt có chút vặn vẹo.

"Yoongi, không phải cậu tự tưởng tượng cậu chính là cậu em trai kia, nên hai ngày nay vẫn cứ quái dị như vậy chứ?"

Thiệt ra cậu chính là cậu em trai làm người ta chán ghét. Nhưng nếu nói như thế cũng không ai tin. Min Yoongi cười khổ trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu.

Taehyung im lặng hít sâu, Jungkook cũng dở khóc dở cười. Nhưng ngẫm lại, người phương Đông đều đa sầu đa cảm, Yoongi tuổi còn nhỏ, bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết cũng là chuyện bình thường.

Lúc này bọn họ hoàn toàn quên rằng Min Yoongi bằng tuổi họ.

"Nói trắng ra, cậu em trai này là kẻ ích kỷ."

Uống một ngụm trà, Taehyung bắt đầu phát biểu.

"Cậu ta chỉ nghĩ đến bản thân. Vì thích nam chính nên đoạt lấy hắn, không hề suy nghĩ cho hắn ta. Chết rồi lại nghĩ mình mất đi nam chính sẽ có được hạnh phúc. Làm ơn đi, cậu ta nghĩ người ta là loại không máu không nước mắt sao? Thanh mai trúc mã nha! Con chó nhà tớ nuôi 8 năm chết rồi, tớ còn đau lòng đến nữa năm!"

Min Yoongi nghe vậy càng không thể ngẩng đầu lên. Taehyung nói, làm sao cậu không hiểu được? Trước đây anh hai luôn khuyên cậu, muốn cậu đừng cố chấp, muốn cậu đừng ích kỷ như vậy. Chúc phúc cũng là một loại yêu. Nhưng cậu lại hoàn toàn không nghe. Đạo lý đó cậu biết, nhưng cậu lại cố chấp như có ma nhập, làm cậu nghĩ như thế nào mới có được người cậu yêu?

Cậu khiến bản thân khó chịu kéo theo mọi người bị vạ lây.

Cho dù sống lại, cậu vẫn ích kỷ, muốn cắt đứt quá khứ, không nghe không nhìn. Cậu tự nhủ không có cậu, mọi người sẽ sống tốt hơn. Kỳ thực chẳng qua cậu không dám đối mặt với sai lầm của bản thân.

Bọn họ sao có thể sống tốt được? Cha mẹ nuôi từng xem cậu như con ruột, anh hai coi cậu như mạng sống, còn có... Anh Jimin từng yêu chiều cậu hơn bất cứ ai.

Bọn họ yêu cậu như vậy, làm sao có thể hạnh phúc khi cậu mất?

"Nếu như cậu ta cảm thấy áy náy, thì nên đi bù đắp lại..."

"Bù đắp?"

Min Yoongi ngẩng đầu nhìn Taehyung.

"Đúng thế! Cậu ta phá hủy cảm tình của người ta, bù đắp lại là đương nhiên! Cô bạn gái đó nhất định còn yêu nam chính, nếu không thì sao có thể luôn ở bên cạnh nam chính? Đúng rồi, Gigi diễn biến tiếp theo là gì? Thôi khỏi cậu cho tớ mượn sách đọc luôn cho tiện!"

Loại tiểu thuyết khoa trương lại giả tạo này thật kích thích người đọc.

Cậu đi đâu lấy tiểu thuyết bây giờ? Min Yoongi chột dạ cuối đầu.

"Ách, đó là tiểu thuyết tiếng Hàn, Taehyung không đọc được đâu!"

*Nào hãy tưởng tượng ảnh là người nước ngoài đê*

Taehyung thất vọng. Nhưng không sao.

"Vậy phía sau là gì? Yoongi, kể cho tớ nghe đi!"

Phía sau... Cậu còn không biết. Bởi vì kết cục còn chưa tới. Nhưng câu nói của Taehyung làm cho cậu hiểu mình không thể tiếp tục trốn tránh.

Nợ người thì phải trả. Mà cậu lại nợ rất nhiều.

"Taehyung,  cảm ơn cậu!"

Min Yoongi biết mình phải làm gì rồi.

"Hở?"

Đột nhiên lại cảm ơn làm Taehyung không hiểu cái gì.

Min Yoongi mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ xinh đáng yêu lại ngọt ngào.

"Tớ còn chưa đọc xong tiểu thuyết. Đợi đọc xong tớ sẽ kể cho cậu nghe!"

Lúc trước, cậu đã phá hủy hạnh phúc của anh Jimin. Cậu nên làm, chính là trả lại hạnh phúc cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro