HỒI 1- CHAP 11: Bán đấu giá chính mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc điên cuồng vang vọng khắp hộp đêm, ở phía xa khán đài, Park Jimin rõ ràng đã mất kiên nhẫn.

- Yoongi, ngoài rượu ở đây có thể được coi là rượu nhập khẩu ra thì những thứ khác quá là lãng phí thời gian.

Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên, sau đó thân hình cao lớn ngạo nghễ của hắn đứng lên.

- Jimin, định đi đấy à? – Min Yoongi cười ha ha nói.

Kim Namjoon vỗ lên vai Min Yoongi mấy cái rồi cũng đứng dậy:

- Xem ra khẩu vị của cậu không hợp với tớ và Jimin rồi. Đi thôi!

- Này, chơi không đẹp tí nào, các cậu nhàm chán quá đấy... – Min Yoongi uể oải lên tiếng.

Park Jimin không thèm nói gì thêm, vừa định rời đi thì...

- Này, cô gái, cô là ai? – Giọng nói hưng phấn của người chủ trì trên khán đài vang lên!

Ngay sau đó, tiếng huyên náo và thán phục cũng vang lên kèm theo tiếng huýt sáo điên cuồng...

Tình huống phát sinh ngoài ý muốn lập tức lôi kéo được sự chú ý của Park Jimin. Hắn chậm rãi quay người nhìn về phía khán đài, ánh mắt dừng lại vài giây khi thấy bóng dáng lảo đảo đi về phía trước, vậy mà trong nháy mắt đó...

Khi cô gái đứng trên khán đài mở to mắt nhìn xuống dưới thì khuôn mặt của Park Jimin lập tức trở nên lạnh lùng khác thường. Ánh mắt xuyên qua chiếc kính râm cũng bắn ra những tia lạnh lẽo khiến người khác phải nổi da gà!

Park Chaeyoung cực kì bội phục bản thân mình khi có dũng khí lớn tới mức có thể đi lên trên khán đài, hơn nữa còn nói ra những lời mà cả đời này cô cũng không thể tin được nó lại được phát ra từ miệng cô...

Ánh đèn flash không ngừng lóe lên trên người cô, chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ hút hồn của cô...

- Đẹp quá... – Những người đàn ông bên dưới rõ ràng bị cô gái chủ động bước lên khán đài làm cho ngây người.

- Mọi người... – Park Chaeyoung nắm chặt lấy chiếc micro, chậm rãi mở miệng nói, đầu óc cô lúc này đang cực kì choáng váng.

Bên dưới nhất thời im bặt. Ngay cả người chủ trì cũng kinh ngạc đến ngây người, không ai biết cô gái này định làm gì.

Park Chaeyoung nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đẹp vì say rượu cũng trở nên mông lung ảo diệu. Nhưng ngay tại giây phút này, cô cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chăm chú mình. Ở đâu? Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?

Cô lắc đầu mấy cái, chắc mình say thật rồi... Haha, cô tự giễu bản thân.

Ngay sau đó, cô lại cất giọng: "Tôi... muốn bán đấu giá bản thân mình!"

Lời của Park Chaeyoung vừa thốt ra đã khiến cả hộp đêm như bùng nổ. Tất cả những người đàn ông bên dưới như phát điên lên, ánh mắt đầy hưng phấn và say mê đắm đuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro