HỒI 1- CHAP 10: Buổi đấu giá người đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ibiza là một hộp đêm sang trọng thứ hai trên thế giới, nơi này không thiếu những người trong giới thượng lưu đến nhảy nhót vui chơi. Vì vậy, khung cảnh xa hoa cũng như cách tiêu tiền như nước ở đây khiến người khác phải tặc lưỡi hít hà, ngay cả một ly cocktail sau khi qua bàn tay điều chế điêu luyện của người pha rượu cũng có thể có giá lên tới 3.5 vạn bảng Anh!

Nhưng dù phần lớn giới thượng lưu rất thích đến đây thì Park Jimin lại ngược lại, rất ít khi đặt chân vào Ibiza. Nhưng hôm nay hắn lại bị Min Yoongi lôi kéo bằng được vì hắn thật sự không chịu nổi sự mè nheo như ném bom khủng bố mình của Min Yoongi.

Khi Park Jimin mang theo bộ mặt không-muốn-đi bước vào nơi này, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn phải chau mày lại. Trên đầu Min Yoongi là một quả táo, còn trong tay Kim Namjoon cầm một con dao. Có vẻ như anh ta đang muốn biểu diễn màn phi dao vào quả táo.

- Park Jimin... – Min Yoongi tinh mắt nhìn thấy Park Jimin mặc nguyên một bộ đồ đen từ đầu đến chân liền cất giọng gọi.

Kim Namjoon thấy Park Jimin tới cũng mỉm cười, hạ con dao trong tay xuống.

Park Jimin ngồi xuống, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo được che bằng cặp kính râm. Không chỉ có hắn mà cả Kim Namjoon và Min Yoongi cũng đeo kính râm. Dù sao đây cũng là nơi công cộng, với thân phận đặc biệt của bọn họ mà đi tới những nơi như thế này thì sẽ rất dễ khiến giới truyền thông chú ý. 

- Taehuyng đâu? – Park Jimin hỏi.

Kim Namjoon mặc chiếc áo sơ mi màu tím trông rất thư thả! Anh ta nhận một ly rượu từ người phục vụ trong hộp đêm để thưởng thức rồi nói: "Hôm nay là đầy tháng của Aera và Aeri , cậu ấy đưa Jennie và hai đứa bé đến Italy ăn mừng rồi!"

Italy?

Park Jimin khẽ nhếch môi cười, xem ra mấy ngày nữa bọn họ sẽ gặp lại nhau rồi!

- Chắc cậu cũng bị cái tên này lôi kéo đến đây chứ gì? – Park Jimin hờ hững lên tiếng.

Trong bốn người bọn họ thì Park Jimin, Kim Namjoon và Kim Taehuyng đều không thích tới những nơi như thế này, chỉ Min Yoongi là thích chui vào những "ổ" náo nhiệt như vậy.

Kim Namjoon khẽ cười, sau đó nhún vai, ung dung nói: "Cho nên điều đầu tiên khi tớ tới đây chính là phải khiến cho cái tên này nhụt chí!". Nói xong, anh ta lại giơ con dao trong tay lên.

- Á... á... từ từ đã nào! – Lúc Kim Namjoon giơ dao lên, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Min Yoongi tìm kế hoãn binh.

- Sao? – Kim Namjoon dương dương tự đắc, uể oải lên tiếng.

Gương mặt anh tuấn của Min Yoongi liền nở nụ cười vô tội, anh ta nuốt nước miếng rồi nói: "Namjoon, cậu... có phải nên bỏ hai 'ông trời đen' trên mắt cậu xuống không?"

Kim Namjoon không nhẫn nhịn được nữa liền nhíu mày, giọng nói tao nhã giống như một hoàng tử cao quý nhưng lại mang theo sự khiêu khích, không cho đối phương mở miệng: "Sao? Sợ à? Tớ phi phát nào là trúng phát đấy, cậu không cần phải giả bộ không biết nữa!"

Park Jimin cũng không hề có ý định ngăn cản, hắn vẫn lạnh lùng ngồi một chỗ, nhàn nhã lắc lắc ly rượu trong tay.

Min Yoongi bị Kim Namjoon kích như vậy thì lập tức lên tiếng: "Phi đi, anh đây không sợ đâu nhé...".

Phập!

Min Yoongi còn chưa nói hết, con dao của Kim Namjoon đã đâm thẳng vào quả táo trên đầu anh ta. Lực mạnh đến mức cả con dao và quả táo đều cắm thẳng vào bức tường ở phía sau.

Bốp! Bốp! Bốp! Park Jimin không nói gì, chỉ vỗ tay ba cái! 

Min Yoongi huýt sao rồi giơ ngón cái lên: "Namjoon, không tồi, không tồi! Giờ... đến lượt tớ!"

Những lời này của Min Yoongi khiến Kim Namjoon hết sức ngạc nhiên, lập tức cất giọng nói: "Đùa gì vậy, cậu đã bao giờ học phi dao đâu?"

Min Yoongi nở nụ cười đầy "thánh thiện", thong thả đặt một quả táo lên đầu Kim Namjoon rồi cầm một con dao khác ở trên bàn lên.

- Chẳng phải có câu "Học, học nữa, học mãi" à, giờ tớ đang trau dồi thêm kiến thức đây! – Nói xong, Min Yoongi giơ dao lên...

Nhưng ngay sau đó anh ta lại hạ con dao xuống, ra vẻ suy nghĩ một lúc rồi nói với mấy người vệ sĩ đứng sau lưng Park Jimin: "Này, mấy người tránh ra đi! Đừng có đứng đây cản tầm mắt của tôi!"

- Chuyện này...

Mấy người vệ sĩ nghe Min Yoongi nói vậy liền quay mặt nhìn nhau. Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ sự an toàn của Lãnh tiên sinh, nhưng lời của Min tiên sinh bọn họ cũng không dám làm trái. Chuyện này thật sự là làm khó bọn họ rồi.

- Mấy người lui ra đi! – Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Park Jimin vang lên.

- Vâng!

Đợi khi mấy người vệ sĩ đi ra khỏi phòng, Min Yoongi cười đầy xấu xa: "Cám ơn!". Sau đó anh ta giơ con dao trong tay lên.

Anh ta không muốn trở thành trò cười của người khác! Đây mới chính là mục đích thật sự của việc đuổi mấy người vệ sĩ ra ngoài!

- Khoan đã...

Kim Namjoon bị chọc giận tới mức choáng váng đầu óc, anh ta chỉ vào Min Yoongi:

- Tư thế của cậu sai hoàn toàn, nếu cứ đứng như vậy thì con dao cậu phóng đi không phải vào quả táo mà là vào đầu tớ đó! Cậu cố tình phải không?

Tên chết tiệt đó! Anh ta không tin cái tên Min Yoongi này không hề có một chút kiến thức cơ bản nào về việc phi dao, rõ ràng là cậu ta muốn trả thù anh ta.

- Sao cơ? À... à... haha... ngại quá, để tớ sửa lại!

Min Yoongi cố làm ra vẻ "trò giỏi", rắp tâm hành hạ Kim Namjoon.

Anh ta lại giơ tay lên...

- Chờ đã! – Giọng nói củẠ Kim Namjoon lại lần nữa vang lên, kịp thời ngăn anh ta lại.

- Này, sao nữa hả? – Min Yoongi không còn nhẫn nại, xoay xoay con dao trong tay.

Kim Namjoon giơ tay lên: "Nghe tớ nói đã này Yoongi, nếu cậu có lỡ tay phi nhầm vào đầu tớ thì cậu có biết bao nhiêu ngân hàng trên thế giới sẽ phải đóng cửa không? Còn có cả cổ phiếu, hàng hóa, phiếu nợ, bất động sản đang chờ đầu tư cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí có thể sẽ gây nên một cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu nữa đó!"

Min Yoongi sau khi nghe xong thì cố nặn ra sự bi ai: "Ờ ha, tớ phi dao không giỏi, nhỡ lỡ tay phi trúng vào đầu cậu thì tớ không chỉ mất đi một người bạn mà còn làm liên lụy tới cả ngành tài chính trên thế giới! Ôi thật là...".

Kim Namjoon nghe vậy liền đinh ninh rằng Min Yoongi đã bỏ qua ý định sẽ phi con dao trên tay, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi...

Min Yoongi nở nụ cười xấu xa, giọng nói bi thương vừa nãy thay đổi một trăm tám mươi độ: "Nhưng mà... tớ không sợ!"

Ngay sau đó anh ta phi con dao về phía trước. Con dao bay thẳng về phía đầu của Kim Namjoon...

Kim Namjoon lập tức nghiêng người né tránh. Sau đó một tiếng "Choang" vang lên, ly thủy tinh vỡ tan tành...

- Min Yoongi, cậu định giết người diệt khẩu đúng không?

Sau khi Kim Namjoon thấy Min Yoongi phi dao vào tủ rượu cách đó không xa liền gầm lên.

May mà anh ta phản ứng nhanh, nếu không chắc chắn con dao sẽ đâm thẳng vào đầu anh ta.

Rõ ràng là không biết phi dao mà còn to mồm học hỏi gì chứ! Cố tình, chắc chắn là cậu ta cố tình làm thế!

Cảnh tượng ấy rõ ràng đã khiến người phục vụ vừa vào trong phòng sợ đến mức choáng váng!

- Cậu, lại đây!

Trước cảnh tượng này, Park Jimin vẫn chẳng có phản ứng gì, hắn lạnh lùng nhìn người phục vụ đang ngây ngốc vì bị dọa cho sợ chết khiếp.

Người phục vụ sợ hãi đến bên cạnh Park Jimin, người đàn ông này giống như một tảng băng lạnh lẽo khiến anh ta rất sợ hãi.

- Tiên sinh, xin... xin hỏi ngài cần gì? – Giọng nói của người phục vụ đầy run rẩy.

Park Jimin không nói gì, rút ví rồi lấy ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn đặt lên khay đựng đồ của người phục vụ.

- Cám ơn tiên sinh, cám ơn tiên sinh!

Người phục vụ như gặp được cứu tinh liên tiếp nói cám ơn. Được thưởng tiền là tốt rồi, nếu không ông chủ nhất định sẽ trừ lương anh ta vì mấy món đồ bị đập vỡ.

- Yoongi, đừng bảo cậu kéo tớ đến đây chỉ để xem cậu biểu diễn xiếc phi dao đấy nhé! – Giọng nói của Park Jimin vang lên, hắn ngồi vắt chéo chân, khẽ nhấp một ngụm rượu rồi lên tiếng.

Dáng người cao lớn, ngang tàng và lạnh lùng của Park Jimin rõ ràng là không hợp với sự náo nhiệt ở nơi đây. Nếu có thể thì cả đời này hắn cũng không muốn đặt chân vào những nơi như thế này. Hơn nữa hắn tin chắc rằng Taehuyng và Namjoon cũng nghĩ như hắn!

Min Yoongi cười: "Tớ nghĩ cuộc sống về đêm của các cậu rất nhàm chán, để tớ nói cho mà biết này, phụ nữ khiến mình phải đi tìm mới hấp dẫn. Nhất là cậu đó, Jimin, mấy ả đàn bà chủ động dâng đến miệng thì có gì là thú vị chứ!"

Park Jimin nhướn đôi mày kiếm, nhìn quanh bốn phía rồi lên tiếng: "Cậu đường đường là một vị tổng giám đốc cao quý mà lại tới đây tìm phụ nữ à? Tớ buộc phải hoài nghi phẩm vị của cậu rồi đấy!"

Kim Namjoon cũng cười cười nhìn Min Yoongi.

- Mấy cậu thì biết cái quái gì, tối nay ở đây có trò hay lắm, gọi là "Buổi đấu giá người đẹp". Khi đó hai cậu sẽ hiểu sao tớ lại nói thế. Kiên nhẫn chờ một chút nữa là sẽ được thỏa thích ngắm người đẹp chân dài đó! Tuyệt đối không phải bình hoa di động đâu!

Min Yoongi không định giải thích nhiều, miễn cưỡng nói ngắn gọn.

Kim Namjoon và Park Jimin đưa mắt nhìn nhau, không nói gì thêm.

Cái tên Min Yoongi này luôn có hứng thú với những thứ khác thường. Cậu ta là dạng người cà lơ cà phất, tính cách cực kì khác người.

Xung quanh đèn đóm lập lòe làm cho không khí nơi đây càng thêm phần sôi động.

Lúc Park Jimin đang cảm thấy cực kì nhàm chán thì trên sân khấu cách đó không xa vang lên tiếng ông chủ hộp đêm...

- Hoan nghênh quý vị đã tới tham gia buối đấu giá thục nữ xinh đẹp tối nay! Xin thông báo với mọi người, buổi đấu giá của chúng tôi chính thức được bắt đầu!

Lời của ông chủ truyền ra xung quanh, âm nhạc với tiết tấu mạnh mẽ cùng tiếng vỗ tay rầm rầm như sấm dường như muốn làm nổ tung cả hộp đêm này.

Park Jimin nhìn toàn bộ sự việc, sau đó nhíu mày: "Yoongi, đây là trò hay mà cậu nhắc tới đấy à?"

Min Yoongi nở nụ cười cực kì hưng phấn, giống như con sư tử hung mãnh đang trêu đùa con mồi, anh ta lên tiếng: "Tham gia buổi đấu giá này đều là những cô gái cực kì xinh đẹp, không tin các cậu cứ xem đi!"

Nói rồi anh ta huýt sáo tán thưởng. Quả nhiên, đúng như những gì Min Yoongi nói, từng cô gái ra sân khấu đều rất xinh đẹp, dường như họ muốn dụ dỗ bản chất đen tối của đàn ông. Ở những nơi như hộp đêm như thế này có rất nhiều người vừa có quyền vừa có thế, chỉ cần lọt vào mắt xanh của họ là có thể đổi đời ngay sau một đêm.

Những người đàn ông tụ tập đứng dưới khán đài giống như những con muỗi nhìn thấy máu tươi.

Buổi đấu giá người đẹp bắt đầu, từng cô gái xinh đẹp bước ra như đèn kéo quân. Sau khi được trả giá cao thì sẽ thuộc về người đàn ông ra giá.

Park Jimin ngồi yên không nhúc nhích, hừ lạnh một tiếng: "Như vậy mà cũng chấp nhận được à?"

- Dĩ nhiên rồi, đây là chuyện cực kì hay ho đấy! – Min Yoongi lười biếng ngồi trên sofa, vừa thưởng thức ly rượu ngon vừa nói.

Kim Namjoon bất đắc dĩ lắc đầu.

Từng cô gái được dẫn đi, còn Park Jimin và Kim Namjoon thì rõ ràng không hề có hứng thú với chuyện này. Ngay cả Min Yoongi là người lôi kéo bọn họ tới đây hình như cũng không mãn nhãn lắm với mấy cô gái kia.

Không khí trong hộp đêm đạt tới mức náo nhiệt và sôi động nhất.

Vậy mà ở góc khác, một cô gái có dáng người nhỏ bé và cô đơn hoàn toàn không hợp với không khí náo nhiệt lúc này.

Cô uống hết ly này tới ly khác, cố gắng tự chuốc say chính mình, xung quanh cô đã có rất nhiều ly thủy tinh rỗng.

- Phục vụ, cho hai ly nữa! – Cô gái ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên nói với người phục vụ.

- Cô gái à, cô đừng uống nữa, cô đã say lắm rồi! – Người phục vụ không nhẫn tâm nhìn, lên tiếng khuyên nhủ.

Cô gái này đã ngồi ở đây lâu lắm rồi, cũng không hẹn ai hết, chỉ ra sức uống rượu. Cô gái rất xinh đẹp, ánh mắt nhìn vào ly rượu thủy tinh lóe ra những tia sáng hấp dẫn, làn da trắng muốt cùng tư thái ngạo nghễ... Chỉ là... từ người cô gái này tỏa ra sự lạnh lẽo đến mức khó có thể tưởng tượng!

Quan trọng nhất là... tính khí của cô gái này cực kì không tốt!

Một người vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng sẽ thu hút được rất nhiều đàn ông mon men lại gần làm quen. Nhưng tất cả đều bị cô đuổi đi, thậm chí có người cả gan quấn lấy cô còn bị cô đánh cho đến mức ngã quỵ xuống đất!

Nghĩ tới đây, trán người phục vụ toát đầy mồ hôi lạnh. Rốt cuộc anh ta cũng hiểu được cái gì gọi là "Chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể lại gần hay chạm vào".

Park Chaeyoung nghe người phục vụ nói vậy, lập tức vươn bàn tay nhỏ bé ra túm cổ áo anh ta, giọng nói lạnh lẽo mang theo hơi rượu vang lên:

- Đừng có mà lắm lời, mang rượu ra đây!

Sau đó cô thả anh ta ra!

Người phục vụ bị cô dọa sợ chết khiếp, lùi về phía sau mấy bước. Ngay sau đó anh ta không dám nói gì nữa, lập tức đưa lên hai chai rượu!

Thật ra thì bình thường Park Chaeyoung không uống rượu, cô chỉ biết thưởng rượu mà thôi, tối nay là lần đầu tiên trong đời cô uống quá chén!

Cô muốn tự chuốc say bản thân mình, say đến mức không biết trời đất là gì nữa, say đến mức không còn ý thức, chỉ có như thế thì cô mới có thể tùy tiện phóng túng bản thân mình được.

Không phải là cần hoàn thành nhiệm vụ sao? Coi như tối nay cô sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ đó!

Nhưng mà ở đây không có người đàn ông nào đáng để cô đặt vào mắt cả, không có người nào khiến cô thấy hứng thú, cũng không có một ai có thể... bì được với Kim Seokjin!

Sắc mặt bọn họ đều như nhau, dáng vẻ si mê cũng chẳng khác gì nhau!

Muốn cô nhắm mắt giả mù, tùy tiện chộp lấy một người đàn ông à? Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cô rùng mình rồi!

- Seokjin... Seokjin... – Men rượu đã hoàn toàn chi phối suy nghĩ của Park Chaeyoung, trong đầu cô lúc này chỉ luẩn quẩn hình bóng và giọng nói của Kim Seokjin!

Anh là cấp trên của cô, cô là sát thủ do anh bồi dưỡng, đã nhiều năm trôi qua nhưng cô chưa từng làm trái ý anh. Không chỉ có cô mà ngay cả hai sát thủ đặc công khác là Yaelle và Jane cũng trung thành như vậy.

Không phải đây là việc cần làm để hoàn thành nghi thức trưởng thành sao?

Hừ, dù muốn cô hiến thân thì cô nhất định phải tìm chúa tể của trò chơi này, đàn ông à...

Chẳng qua chỉ là loại động vật đơn bào suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi! Suy cho cùng cũng chỉ là một món đồ chơi!

Tiếng hoan hô trong hộp đêm càng ngày càng to khiến Park Chaeyoung cực kì không thoải mái!

- Ồn ào quá... phục vụ đâu... – Cô cất giọng gọi.

- Xin hỏi cô muốn gì?

Người phục vụ nghe cô gọi thì lập tức xuất hiện. Dù sao thì đàn ông cũng chẳng thể cự tuyệt trước người đẹp, nhất lại là một cô gái đẹp tuyệt sắc như vậy!

Một tay Park Chaeyoung đặt lên đầu, tay kia chỉ về phía sân khấu, miễn cưỡng hỏi: "Bên kia có chuyện gì thế?"

Đầu cô như muốn nổ tung ra, thấy những cô gái trẻ đẹp xôn xao trên sân khấu đang hát hoặc như đang đùa giỡn khiến cô cực kì không vừa mắt!

- À, tối nay chỗ chúng tôi tổ chức bán đấu giá người đẹp, tất cả những cô gái xinh đẹp đều có thể tự đấu giá bản thân mình! – Người phục vụ trả lời.

- Bán đấu giá người đẹp? Nói trắng ra là bán mình chứ gì? – Park Chaeyoung lẩm bẩm.

- Sao ạ? – Người phục vụ bị những lời của Park Chaeyoung chặn ngang họng, sắc mặt hơi lúng túng.

Ánh mắt mê ly của Park Chaeyoung ngước lên nhìn về phía khán đài, sau đó cô lại cầm ly rượu tu hết ly này đến ly khác...

- Cô... cô à... uống như vậy không tốt...

Cạch!

Người phục vụ còn chưa nói hết, Park Chaeyoung đã đập mạnh ly rượu xuống bàn sau đó lảo đảo đi về phía khán đài!

Người phục vụ trợn tròn hai mắt! Cô... cô gái kia muốn làm gì? Không phải là định...

Muốn đập phá chứ? Trời ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro