HỒI 1- CHAP 9: Nhiệm vụ đặc biệt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Chaeyoung cảm thấy rất khó hiểu, cô khẽ hỏi: "Tại anh lại nói thế?"

Kim Seokjin đi đến bên bàn đọc sách, quay lưng về phía cô: "Bởi vì hôm nay tôi sẽ giao cho em một nhiệm vụ mới!"

Sau khi nghe những lời này, lông mày Park Chaeyoung dần giãn ra. Cô nói: "Hoàn thành nhiệm vụ là nghĩa vụ của em, sao em lại hận anh chứ?"

Cô cảm thấy hôm nay Kim Seokjin rất kì lạ, đáng ra anh phải hiểu rõ cô mới phải. Dù hôm nay là sinh nhật cô, nhưng không phải vì phải hoàn thành nhiệm vụ trong ngày sinh nhật mà cô hận anh. Từ trước đến giờ cô vốn không quan tâm lắm đến sinh nhật.

Kim Seokjin thấy Park Chaeyoung trả lời như vậy thì liền quay người lại, đôi mắt đầy khác thường khiến người ta không nhìn ra ẩn ý bên trong: "Chaeyoung, em lại đây".

Park Chaeyoung đột nhiên cảm thấy căng thẳng, từ từ bước lại gần anh ta.

Một mùi hương thanh nhã quanh quẩn giữa hai người, vây lấy trái tim Kim Seokjin khiến anh ta đau nhói.

Anh ta hơi khom người xuống, bờ môi mỏng tiến gần đến khuôn mặt Park Chaeyoung...

Trái tim Park Chaeyoung đập thình thịch, cô vô thức muốn trốn tránh nhưng lại bị Kim Seokjin kéo lại!

Anh ta càng áp sát cô hơn, hơi thở đàn ông nóng bỏng phả vào tai cô, giọng nói êm ái nhưng hết sức tàn nhẫn vang lên khiến Park Chaeyoung không bao giờ quên được...

- Nếu như bây giờ tôi yêu cầu em phá đi tấm thân xử nữ của mình, em... không hận tôi sao?

Lời nói vừa dứt, Kim Seokjin liền ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dần trắng bệch của Park Chaeyoung.

Cái gì? Anh vừa nói cái gì?

Dù Park Chaeyoung không hét lên chói tai nhưng từ hơi thở dồn dập khiến lồng ngực phập phồng lên xuống đã cho thấy cô đang vô cùng kinh hãi.

- Anh... anh đang nói đùa đúng không? – Một Park Chaeyoung vốn luôn tỉnh táo lúc này đã hoàn toàn biến mất, đôi môi cô dần tái nhợt.

Kim Seokjin nhìn Park Chaeyoung rồi lạnh lùng lên tiếng: "Tôi không nói đùa! Chaeyoung, đây chính là nhiệm vụ mà hôm nay em phải hoàn thành. Em là sát thủ đặc công tôi tự hào nhất, vì vậy tôi sẽ không làm những chuyện bất lợi với em, nhưng tối nay em nhất định phải phá bỏ tấm thân xử nữ của mình!"

Những lời nói đó chẳng khác nào sét đánh bên tai, Park Chaeyoung không đứng vững được nữa, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất. Cô lập tức đưa một tay chống lên bàn sách, tay kia đau lòng bịt chặt miệng lại.

Ý tứ của Kim Seokjin rất rõ ràng, người thông minh như cô sao có thể không hiểu chứ. Mười tám tuổi tức là đã trưởng thành, người trưởng thành sẽ phải tiếp nhận những nhiệm vụ gian khổ hơn, khó khăn hơn, đồng thời cũng sẽ phải dính đến những nhiệm vụ cần lợi dụng nhan sắc để hoàn thành.

Nhưng điều khiến Park Chaeyoung kinh hãi nhất chính là, lòng dạ của Kim Seokjin độc ác như vậy sao?

- Anh nói em phải tìm ai? – Park Chaeyoung cố đè nén sự đau đớn, cất giọng đầy tỉnh táo và tức giận.

- Tùy em thôi! – Kim Seokjin đi đến bên cửa sổ, cố ý không nhìn vào đôi mắt Park Chaeyoung, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt và tuyệt tình.

- Haha...! – Park Chaeyoung cười lạnh, sau đó cô tiếp tục – Em là con cờ trong tay anh, dĩ nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của anh rồi, không đúng sao?

Kim Seokjin lạnh lùng quay người lại, vẻ mặt anh tuấn thoáng qua sự đau lòng nhưng nhanh chóng biến mất. Sau đó, anh ta lên tiếng: "Em không giống với Yaelle, tôi nói rồi, em là người tôi tự hào nhất, vậy nên quyền chủ động nằm trong tay em".

Park Chaeyoung cắn chặt môi, bàn tay nhỏ bé siết chặt thành nắm đấm. Cô nhìn anh ta không chớp mắt, đôi mắt ngày càng lạnh lẽo.

Nhưng Kim Seokjin lại cố ý không nhìn vào mắt cô, thong thả lên tiếng: "Qua tối nay, tôi sẽ đưa em đi Mỹ giải quyết một vụ về đánh bạc. Mục tiêu là Crow, hám gái, nổi tiếng là người cẩn thận, chỉ có lúc lên giường với phụ nữ mới thả lỏng cảnh giác. Chaeyoung, em biết phải làm thế nào rồi đấy".

Từng lời của Kim Seokjin như lưỡi dao sắc bén khoét sâu vào trái tim khiến cô đau đớn khôn nguôi.

- Anh thật sự muốn như vậy? – Park Chaeyoung nắm chặt tay thành nắm đấm, cô đứng thẳng người lên, đôi mắt đã trở lại vẻ tỉnh táo và lạnh lùng như cũ.

- Là một sát thủ đặc công thì không có quyền từ chối, dù là em hay là tôi đi chăng nữa. Một khi không tuân theo quy tắc của trò chơi thì đều sẽ có kết cục giống nhau! – Kim Seokjin lạnh giọng lên tiếng.

- Được! – Park Chaeyoung hết sức lạnh lùng – Mạng của em nằm trong tay anh, nếu như không có anh thì em đã chết đói ở đầu đường từ lâu rồi. Việc tối nay em phải làm coi như là báo đáp công ơn nuôi dưỡng của anh.

Nói xong, Park Chaeyoung cố nén cảm giác run rẩy, đi ra cửa...

- Chaeyoung... – Kim Seokjin đột nhiên gọi cô lại.

Park Chaeyoung giật mình, sau đó hít một hơi thật sâu, giọng nói vẫn lạnh lẽo: "Anh còn muốn nói gì nữa?" 

Dù giọng nói lạnh lẽo nhưng vẫn có thể nghe ra sự chờ mong trong đó.

Kim Seokjin vẫn đứng yên, chậm rãi lên tiếng: "Tôi biết em hận tôi, nhưng tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ chạm vào em tối nay!"

- Không cần, chuyện của em thì em sẽ tự mình giải quyết! – Park Chaeyoung tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cô vẫn còn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, mong rằng anh sẽ thay đổi quyết định...

Nhưng...

Park Chaeyoung đau đớn, không nói gì nữa, đi thẳng ra ngoài.

Rầm! Park Chaeyoung đóng sầm cánh cửa lại như đang trút giận!

Kim Seokjin ngã người xuống ghế, khuôn mặt anh tuấn lúc này đầy đau lòng.

Anh ta yêu Park Chaeyoung, yêu cô gái nhỏ hơn mình mười bốn tuổi! Ngay từ lần đầu tiên thấy Park Chaeyoung, cô mới chỉ có sáu tuổi, vậy mà đôi mắt cô khi ấy lại lạnh lùng và bình yên. Còn anh ta khi đó mới hai mươi tuổi đã đi lạc trong đôi mắt ấy. Anh ta cũng biết Park Chaeyoung có tình cảm, luôn muốn dựa dẫm vào anh ta.

Nực cười! Thật là nực cười! Ngay cả anh ta cũng cho rằng mình điên thật rồi. Là một người đứng đầu tổ chức, anh ta biết rất rõ quy định. Vậy nên anh ta tự nguyện cắt đứt tình cảm của mình, không thể để thứ tình cảm nguy hiểm ấy phá hủy cả tổ chức.

Anh ta cố nén cảm giác đau đớn, nhưng anh ta nhất định sẽ giết kẻ động vào Chaeyoung tối nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro