HỒI 2- CHAP 14: Ai là kẻ thống trị?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng phác họa hình dáng Park Jimin một cách mờ mờ ảo ảo khiến trái tim Park Chaeyoung chấn động mạnh. Dường như dòng hồi ức mơ hồ nào đó hiện lên trong đầu, nhưng ngay lúc cô muốn với tay chạm vào nó thì lại bị hành động của Park Jimin ngăn lại...

Hắn thong dong cởi cúc áo sơ mi ra, dáng người cao lớn tỏa ra khí chất mê người dưới ánh trăng sáng.

- Không... – Park Chaeyoung thét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến lời của Kim Seokjin. Cô có quyền phản kháng sao?

Park Jimin đang tháo thắt lưng chợt dừng lại, nở nụ cười lạnh lẽo: "Giờ cô hối hận rồi à? Quá muộn rồi...".

Một câu nói tàn nhẫn như đang tuyên bố số phận đêm nay của cô!

- Cô bao nhiêu tuổi rồi? – Park Jimin nhướn đôi mắt đã nhuốm đỏ, giọng nói trầm thấp và nặng nề như bàn thạch.

Park Chaeyoung khó khăn trả lời: "Mười... mười tám tuổi!"

Nếu đổi lại là mọi khi thì hắn đã mất hứng từ lâu rồi!

Park Chaeyoung thở hổn hển, không biết nên làm thế nào!

- Không...

Cô cảm thấy đầu óc cực kì choáng váng, có lẽ là do rượu đang phát tác, hoặc là do điều khác... Nhưng... cô không biết!

Không biết tại sao nhưng cô lại không thể khống chế bản thân mình!

Cô chỉ có thể cất tiếng nỉ non: "Đau...".

- Cô bé... – Nghe vậy, Park Jimin liền ngẩng đầu lên, đôi mắt luôn lạnh lẽo giờ thoáng qua sự mềm dịu.

Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của hắn nhìn chăm chú vào vẻ mặt đang dần thay đổi của cô mà không hề chớp mắt.

Gương mặt Park Chaeyoung ửng hồng, ánh mắt mờ mịt... Thần trí của cô đang ngày càng xa vời.

Chưa bao giờ có chuyện đó! Nhưng tối nay, cô bé này đã khiến hắn phải phá lệ!

Say, nhất định là do cô say rượu nên mới như vậy! Bàn tay nhỏ bé của cô chống trước ngực người đàn ông, nhưng trong thoáng chốc cô lại tưởng tượng ra đó chính là Kim Seokjin...

- Seokjin... – Men rượu phát tác như thuốc mê đối với Park Chaeyoung, cô bắt đầu sinh ra ảo giác, đôi môi anh đào hé mở gọi tên người đàn ông khác.

Nghe vậy, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, khí thế xung quanh như con báo đói vừa bị đánh thức, cực kì nguy hiểm. Hắn nhìn chằm chằm vào người con gái mềm mại đang nằm trên giường, đưa tay bấu chặt bả vai cô.

Cô gái này dám ở trước mặt hắn gọi tên người đàn ông khác!

Nếu như hắn không nghe nhầm, cô vừa gọi "Seokjin"!

Ngân? Là Kim Seokjin sao?

Nếu là như vậy, thì cô chính là... Park Chaeyoung!

Chính là cô bé gái mười năm trước đây!!!

Trong nháy mắt, hắn cũng đã hiểu được lý do tại sao cô lại tự bán đấu giá chính mình!

Người của BABY-M lại chủ động dâng đến cửa!

Hắn hừ lạnh một tiếng, toàn bộ sự dịu dàng hiếm có đã hoàn toàn tan biến. Nếu cô muốn tìm người giúp cô hoàn thành lễ trưởng thành gì đó thì hắn sẽ tốt bụng giúp cô!

Trong nháy mắt, đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo khác thường, không hề có chút thương tiếc nào nữa...

- Không...

- Park Chaeyoung, quá muộn rồi! – Giọng nói lạnh lẽo của Park Jimin vang lên như giọng nói của quỷ vương từ địa ngục truyền đến.

Hắn đang tức giận, một sự tức giận chưa từng có!

Khẽ nhắm mắt lại, hắn không muốn thấy bộ dạng yếu ớt của cô. Dù sao giữa bọn họ cũng chỉ là giao dịch vì nhu cầu sinh lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro