HỒI 2: HẮC ÁM - CHAP 13: Đêm vui thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc ám, đều sẽ dùng loại mùi vị nhẹ dịu và mập mờ để thể hiện

Đêm lạnh lẽo, đằng sau dáng vẻ dịu dàng là một con yêu quái

Từ từ xâm chiếm lấy sự kiên định và lý trí của con người

Chìm đắm dường như đã trở thành cảm xúc duy nhất...

***

Thang máy tư nhân lập tức đi thẳng lên phòng tổng thống. Cơ thể mềm mại của Park Chaeyoung như dính lên người Park Jimin. Cô cảm thấy đầu óc cực kì choáng váng, trái tim cũng nhảy nhót loạn lên.

Từ sau khi ra khỏi hộp đêm đến lúc lên xe và tới đây, người đàn ông này không hề nói một câu nào hết. Hắn chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn cô. Dù chỉ vậy thôi nhưng Park Chaeyoung vẫn có cảm giác như bị hàng trăm mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào người mình.

Nhưng người đàn ông vẫn còn có chút tình người, trong lúc đi bộ, hắn ta vẫn vòng tay ôm eo đỡ lấy cô, nhưng mà...

Cái đầu nhỏ nhắn của Park Chaeyoung cọ xát lên người Park Jimin khiến cô cảm nhận được rõ ràng sự bé nhỏ của mình so với dáng người cao lớn của hắn. Cô cố kiễng chân lên cũng không đứng tới vai hắn, muốn dựa vào vai hắn cũng rất khó.

- Này...

Park Chaeyoung ngẩng đầu lên, sau đó đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên ngực hắn, vỗ vỗ mấy cái lên đó...

- Anh là người luyện võ à?

Cô chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự. Chỉ cần nhìn người đàn ông này thôi cũng khiến cô cảm thấy rất quen thuộc nhưng không biết đã từng gặp ở đâu .

Park Chaeyoung cố gắng nhớ lại nhưng vì men rượu khiến cô không thể tập trung tinh thần được!

Park Jimin cúi đầu nhìn cô gái cả gan "chà đạp" cơ thể mình, khi thấy bộ dạng say đến mức không còn biết gì nữa của cô thì hắn nhíu chặt mày lại.

Xem ra hắn điên thật rồi, chỉ vì đôi mắt cô trông giống với người hắn đã từng gặp nên hắn không ngại bỏ ra một đống tiền để đưa cô về khách sạn. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ như được mở mang tầm mắt của Min Yoongi và Kim Namjoon, cũng có thể tượng tưởng ra nếu Kim Taehuyng biết chuyện này thì sẽ giễu cợt hắn đến mức nào.

Nhưng đôi mắt của cô khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, giống như đêm mười năm trước vậy, đôi mắt trong veo của cô bé đó khiến hắn thấy rung động.

Nhưng, cô có thể là cô bé kia sao? Hắn không dám khẳng định, nhưng hắn biết rõ một điều rằng cô gái này không hề khiến hắn thấy chán ghét.

Cửa phòng tổng thống được mở ra, khung cảnh xa hoa bên trong khiến người ta phải tặc lưỡi. Tấm thảm lông dày màu trắng phủ kín khắp căn phòng, bức tường gạch rộng lớn được thay thế bằng cửa kính, hoàn toàn có thể ngắm nhìn cảnh đêm của đô thị phồn hoa một cách chân thực nhất. Dưới bóng đêm, ánh đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng dịu dàng khiến không khí như có phần mập mờ.

Vậy mà...  

- Vào đi!

Sau khi vào phòng, Park Jimin tùy ý cởi cúc áo sơ mi, để lộ ra một phần lồng ngực màu lúa mạch rắn chắc và khỏe mạnh...

Khi hắn thấy cô gái kia không chịu bước vào phòng liền lạnh lùng lên tiếng.

Park Chaeyoung đang say rượu buộc mình phải tỉnh táo lại, coi như cô đang làm nhiệm vụ, nhưng mà...

Cô không thể làm nổi!

Nhất là khi nhìn thấy sự giá lạnh và khắc nghiệt của người đàn ông thì Park Chaeyoung lại càng thêm sợ hãi, chỉ muốn trốn chạy! Đây là lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn chạy trốn!

Trực giác mách bảo Park Chaeyoung rằng người đàn ông này có thói quen đeo kính râm, bối cảnh của hắn ta nhất định không hề đơn giản!

Cô gái này đang nghĩ gì vậy?

Park Jimin nhướn hàng lông mày kiếm, đôi mắt ẩn sau chiếc kính râm bắt đầu mất kiên nhẫn.

- Cô muốn đứng ngoài cửa cả đêm à? Đừng quên tôi đã bỏ ra một tỷ đô la để mua cô!

Giọng nói của hắn giá lạnh đến thấu xương. Lời vừa dứt, hắn đã đi đến bên Park Chaeyoung...

Park Chaeyoung cảm thấy cực kì áp lực. Cô cố nén cảm giác choáng váng, nắm chặt tay lên nắm đấm cửa...

- Khoan đã...

Khi Park Jimin đứng sát bên cạnh cô lại cảm thấy cực kì căng thẳng! Cô có thể cảm nhận rõ hơi thở sặc mùi nguy hiểm của người đàn ông này!

Park Jimin chau mày lại, đôi mắt chim ưng ẩn sau chiếc kính cũng hơi nheo vào, nét mặt thâm trầm khó đoán giờ lại lộ ra sự hứng thú. Ánh mắt hắn sắc bén xuyên qua lớp kính nhìn chăm chú cô gái đứng trước mặt.

Đôi đồng tử đen láy của cô trong đôi mắt trong veo nằm cân xứng trên khuôn mặt trái xoan nho nhỏ như hai hồ nước, không chút gió cũng chẳng có gợn sóng nào. Hàng lông mày đẹp được đặt khéo léo trên khuôn mặt xinh đẹp khiến cô toát ra một nét đẹp rất đặc biệt, nhưng...

Hắn nghĩ đến việc một cô gái như thế này mà lại to gan lớn mật đến mức tự đem bán đấu giá chính bản thân mình trong hộp đêm lại cảm thấy cực kì bực tức!

- Trước tiên tôi muốn xác nhận lại anh không lừa tôi! – Park Chaeyoung cố gắng hắng giọng, khiến giọng mình trở nên bình tĩnh hơn.

Đùa gì vậy? Chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, đâu cần hồi hộp như vậy chứ?

- Cô có ý gì? – Giọng nói lạnh như băng của Park Jimin vang lên.

- Một tỷ đô la! – Cô cũng cất giọng lạnh nhạt.

Park Jimin nhếch mép, lần đầu tiên hắn thấy một cô gái dám công khai đòi tiền trước mặt hắn!

- Qua đêm nay cô sẽ nhận được một tấm chi phiếu, số tiền tùy cô điền vào, nhưng...

Hắn cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: "Tôi muốn kiểm tra hàng!"

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài đặt lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô. Đôi môi ấy còn tuyệt đẹp hơn cả đóa hoa hồng đang nở rộ, trong sự diễm lệ còn có nét thanh cao.

Trái tim cô mất khống chế đập lệch một nhịp, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại. Nếu có thể thì cô nhất định sẽ vung tay đấm vào mặt hắn... nhưng không phải bây giờ!

Cô thề, qua đêm nay, cô nhất định sẽ tự tay giết chết người đàn ông này!

- Tôi muốn tiền mặt! – Park Chaeyoung lại khó khăn lên tiếng lần nữa.

Chi phiếu? Đùa nhau à? Lỡ không rút được tiền thì làm sao, cô có chuyện quan trọng cần dùng đến số tiền này!

- Cô cần tiền à? Cho nên mới bán đấu giá bản thân mình?

Lần đầu tiên Park Jimin quan tâm đến một người phụ nữ như vậy.

Park Chaeyoung mở to mắt, ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng chỉ thoáng qua rồi vụt tắt: "Hình như anh quản nhiều chuyện rồi đấy!"

Park Jimin cứng đờ người lại, mãi không nói gì, chỉ nhìn cô gái lạnh lùng trước mặt.

Chắc là do ma xui quỷ khiến, hắn chỉ mua về một công cụ làm ấm giường mà thôi, vậy mà tự dưng hắn lại động lòng trắc ẩn!

Lát sau, dường như Park Jimin đã hết kiên nhẫn, hắn cầm điện thoại di động gọi một cú điện thoại...

- Sáng mai chuẩn bị cho tôi một tỷ đô la! – Giọng nói trầm thấp không mang theo chút cảm xúc nào.

- Vâng! – Đầu bên kia cung kính đáp lời.

- Chuyện cô muốn tôi đã làm rồi, đến lượt cô! – Giọng nói của Park Jimin cũng giống như hành động của hắn, đều vô tình và tàn nhẫn.

Hắn đưa tay ra kéo cô vào trong ngực, thân thể cao lớn, rắn rỏi của người đàn ông cùng thân hình nhỏ bé và yếu đuối của cô gái tạo thành một khối hoàn toàn đối lập. Dáng hình cao lớn, ngang tàng của hắn như bao trùm lấy cơ thể lạnh lẽo như nước của cô. Cách một lớp áo sơ mi mỏng, hắn như đang miêu tả lại tư thái uyển chuyển của cô.

Park Chaeyoung cố nén cảm giác muốn đánh người đang dâng lên trong lòng. Hơn nữa, cô cũng đang đè nén tâm trạng rối loạn...

- Khoan đã! – Cô theo bản năng muốn thoát khỏi lồng ngực hắn.

- Cô phiền quá đấy! Muốn gì nữa?

Park Jimin nghiêm nghị lên tiếng! Điên rồi, đúng là điên thật rồi! Hắn có vô số phụ nữ vây quanh nhưng chưa từng có người nào dám làm những việc giống cô!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Park Chaeyoung trở nên nhợt nhạt khác thường, cô hít sâu một hơi:

- Có thể... tắt toàn bộ đèn không?

Giọng nói dịu dàng phảng phất như có như không, hàng lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy mờ mịt.

Cô tình nguyện thực hiện trong bóng tối!

Người đàn ông cao lớn rõ ràng hơi ngẩn ra. Sau đó hắn nhìn cô một lúc lâu. Lần đầu tiên hắn nghe theo lời của một cô gái, cầm chiếc điều khiển ấn xuống một nút, ngay sau đó cả căn phòng bị bóng tối bao phủ...

- Ôm tôi... – Giọng nói của Park Chaeyoung đầy mềm yếu.

Park Jimin không biết tại sao nhưng trái tim lại như bị giọng nói mềm nhẹ ấy đâm vào, chưa bao giờ hắn có dành tình cảm thương hoa tiếc ngọc với bất kì người phụ nữ nào...

Cánh tay cường tráng cứng nhắc ôm Park Chaeyoung vào lòng. Sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô gái trong ngực liền dò vào trong áo sơ mi của hắn, động tác dù vụng về nhưng lại mang đến cho Park Jimin một cảm giác khác lạ.

Park Chaeyoung cũng không biết nên làm gì, ở phương diện này cô hoàn toàn là một tờ giấy trắng. Nhưng cô không muốn người đàn ông đóng vai chúa tể trong trò chơi này...

Bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên gương mặt cương nghị của hắn, ngón tay mơn trớn khuôn mặt anh tuấn và kiên cường, rồi cô tháo chiếc kính râm đang đeo trên mắt hắn xuống...

Chiếc kính rơi xuống tấm thảm trải sàn không phát ra tiếng động nào...

Trong bóng tối, cô không nhìn rõ diện mạo của hắn nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở tràn đầy nóng bỏng phả ra trên đầu mình và ánh mắt đầy ham muốn chiếm đoạt...

Thôi kệ!

Cô nhắm mắt lại, chết thì chết!

Bàn tay nhỏ bé hạ xuống, ôm lấy cổ hắn, sau đó cô kiễng chân, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên...

Đôi môi đỏ mọng dịu dàng đặt lên đôi môi mỏng khêu gợi của người đàn ông...

Chiếc lưỡi thơm tho thơm tho của cô vụng về phác họa đôi môi hắn, rõ ràng cô có thể cảm nhận được cơ thể người đàn ông đang cứng đờ. Ngay sau đó cơ thể cô liền bị người đàn ông bá đạo áp lên tường cạnh cánh cửa, hắn đổi bị động thành chủ động, cuồng dã cắn nuốt môi cô, xâm chiếm thân thể mềm mại của cô!

Park Jimin cảm thấy hôm nay mình bị mê muội rồi! Những người phụ nữ lên giường với hắn đều biết rằng hắn không cho phép phụ nữ động vào môi hắn, lý do rất đơn giản, hắn sợ bẩn!

Vậy mà khi đôi môi dịu dàng của cô gái này chạm vào, trong lòng hắn chợt le lói sự xúc động, tình nguyện hạ xuống lớp băng bao bọc trái tim mình bấy lâu này. Ngập tràn khoang mũi hắn đều là mùi rượu và hương thơm dịu nhẹ, không phải mùi nước hoa nồng nặc như của những người phụ nữ khác mà là hương thơm nhẹ nhàng, tự nhiên và rất dễ chịu.

Cô rất trong sáng và đơn thuần khiến hắn không tự chủ được, tư thái cao ngạo trong nháy mắt liền sụp đổ... Hắn vòng tay siết chặt lấy cơ thể mềm mại như ngọc vào trong lòng. Hắn  có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô, nhưng cô càng như vậy lại càng kích thích bản tính muốn nắm giữ trời sinh của hắn!

Hắn muốn cô, chỉ đơn giản là vậy!

Mặc dù trước mắt hắn chưa rõ lý lịch của cô, dù hắn chưa thể xác định cô có đúng là cô bé mười năm trước hay không, dù hắn không biết vì sao cô lại phải bán đấu giá đêm đầu tiên của mình dù cô rất xem trọng nó, khiến hắn có cảm giác như mình đang tàn phá cây non... Nhưng hắn muốn có cô, hắn chưa từng có loại cảm giác này, đó là loại cảm giác muốn chiếm đoạt đến điên cuồng...

Nụ hôn dũng mãnh, cuồng dã và đầy khí phách dường như muốn nuốt cả người cô vào bụng!

Park Chaeyoung luống cuống muốn trốn tránh nhưng lại bị bàn tay to của người đàn ông giữ chặt sau gáy...

Park Jimin vốn là người quen hoạt động trong bóng đêm, đôi mắt hắn trong đêm đen sẽ càng trở nên nhạy bén hơn... Hắn vẫn yên lặng, đôi mắt trầm xuống, một bàn tay vẫn giữ chặt gáy cô, tay kia nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ của cô, hung hăng bóp mạnh...

- A! – Nhân lúc cô kêu đau, đầu lưỡi dài bá đạo của hắn thành công tiến vào khoang miệng cô, công thành đoạt đất, chiếm lấy từng chút ngọt ngào một... Sau đó, hắn cúi đầu xuống, đặt từng nụ hôn xuống chiếc cổ mềm mại của cô, lưu lại từng cảm xúc và dấu ấn của riêng hắn.

- Đau! – Park Chaeyoung dù sao cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông như thế này, cô sao có thể chịu nổi hành động mạnh mẽ như vậy.

Đôi mắt đen của Park Jimin trong nháy mắt toát lên tia nguy hiểm như con dã thú đang săn mồi. Hắn hơi buông lỏng cô ra, sau đó lạnh lùng lên tiếng: "Chỉ như thế mà đã kêu đau rồi à? Cô chủ động trêu đùa tôi, kết quả... là sẽ đau hơn!"

Khi mấy từ cuối cùng được cất lên, cánh tay hắn cũng thu lại, siết chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của Park Chaeyoung. Cô kêu lên một tiếng, sau đó liền bị ném lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro