1 | yêu trong thầm lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ đã chỉ 21 giờ đúng, phòng họp của Tổ trọng án Trung khu vẫn sáng đèn. Minho gương mặt căng thẳng, đôi chân mày nhíu lại đầy nghiêm túc. Lại một đêm nữa tổ của anh phải tăng ca, thân là đội trưởng, trách nhiệm phá án của anh càng nặng nề hơn cả. Cầm trong tay xấp tài liệu dày cộm với đầy giấy ghi chú, trên bảng của phòng họp cũng chằn chịt thông tin của tội phạm. Đêm nay, tổ trọng án phải vây bắt tên tội phạm nguy hiểm mà họ đã theo dõi suốt hai tháng qua.

"Theo tin của tình báo đưa thì đúng 3 giờ sáng bọn người của Park Hyun sẽ giao dịch với Francois ngay tại cảng. Theo quy tắc của bọn chúng thì mỗi lần giao dịch chỉ kéo dài đúng 5 phút. Cứ theo bố trí của tôi, không được sơ suất một giây nào!"

"Sếp Lee, bọn của Park Hyun toàn dùng vũ khí hạng nặng, bọn chúng còn được huấn luyện đặc biệt, nên việc chúng ta tiếp cận đến gần Park Hyun là rất khó..."

Bangchan gương mặt đăm chiêu, đôi tay xoay lia lịa cây bút, trông có vẻ rất lo lắng. Bọn họ đã theo dõi Park Hyun từ lâu, biết rằng mỗi lần giao dịch, bọn chúng kéo theo gần cả tá người, tên nào tên nấy đều dùng súng ống, lựu đạn có đủ. Bọn đàn em của Park Hyun sẵn sàng hy sinh vì ông chủ, liều mạng vô cùng.

"Đội Đặc Nhiệm sẽ trợ giúp chúng ta xử lý bọn tay chân của Park Hyun, nhiệm vụ của chúng ta là bắt cho được tên trùm. Tôi chia khu vực cảng thành 5 điểm A, B, C, D, E. Chắc chắn Park Hyun sẽ tẩu thoát theo 1 trong 5 điểm này nên tôi và Jisung sẽ phụ trách ở điểm A, Bangchan ở điểm B, Changbin giữ điểm C, Felix điểm D và Hyunjin điểm E. Tất cả phải nhớ kỹ phải chú ý đến tang vật, không để bọn chúng huỷ chứng cứ. Bên cạnh đó chúng ta còn phải bắt đám người của Francois."

"Rõ! Thưa sếp!"

"Mọi người chú ý cẩn thận, lần hành động này vô cùng quan trọng và tuyệt đối không được thất bại. Park Hyun là tội phạm nguy hiểm, phải bắt cho bằng được hắn và thu giữ toàn bộ vật chứng phạm tội của hắn. Tất cả đi chuẩn bị đi, 15 phút nữa xuất phát!"

Minho cứng rắn lên tiếng động viên đồng đội, gương mặt của anh rất quyết tâm. Cả đội đứng dậy hô to đầy khí thế, sau đó nhanh chóng tiến vào phòng trang bị chuẩn bị xuất phát.

Park Hyun là tên cầm đầu của một thế lực ngầm vô cùng lớn. Đêm nay có lẽ là lần hiếm hoi duy nhất Park Hyun ra mặt vì vật phẩm trao đổi có giá trị rất lớn, cần có sự xuất hiện của tên cầm đầu để chứng minh uy tín. Chính vì thế hành động lần này nhất định phải thành công, nếu không, sẽ không có lần thứ hai Park Hyun đích thân đi giao dịch.

Tầm quan trọng của hành động ra quân đêm nay không khỏi làm đội của Minho áp lực, gương mặt ai ai cũng căng thẳng. Họ đi thẳng vào phòng trang bị, mặc áo chống đạn, kiểm tra đạn súng trong im lặng, không ai lên tiếng nói một câu nào, chỉ có tiếng lách cách lạnh tanh của súng và đạn.

---

Màn đêm càng trở nên tĩnh lặng hơn, cảnh sát đã được bố trí nguỵ trang khắp bến cảng. Ai ai cũng đang trong tâm trạng hồi hộp từng giây từng phút chờ tới thời khắc quan trọng. Minho lúc nào cũng giữ gương mặt băng lãnh, anh nheo mắt dùng ống nhòm quan sát động tĩnh xung quanh, nhưng trong lòng lại vướng mắc biết bao lo lắng, áp lực phải phá được án.

Jisung đứng bên cạnh, khẽ liếc nhìn anh, gương mặt cứ tỏ vẻ không có gì nhưng cậu biết áp lực nặng nề đến độ nào. Jisung lén lút nhìn xung quanh, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Minho trong bóng đêm, khẽ siết chặt.

Minho quay sang nhìn cậu, cơ mặt dần giãn ra, hơi thở cũng đều hơn. Cả hai nhìn vào mắt nhau trong chốc lát. Chỉ cần một ánh nhìn nhẹ nhàng thế thôi nhưng có thể truyền được cả một lời động viên to lớn. Jisung cảm nhận được cơ thể căng cứng của anh đang dần được thả lỏng. Minho nhìn Jisung mỉm cười một cái, ý nói rằng anh ổn. Jisung cũng gật đầu rồi buông tay đội trưởng của mình ra, khẽ quay ra sau nhìn các đồng nghiệp xem có ai thấy những hành động mờ ám của bọn họ khi nãy không.

Quan hệ giữa Minho và Jisung không đơn thuần là cấp trên – cấp dưới, cũng không phải là tình anh em vào sinh ra tử cùng nhau. Mối quan hệ này là bí mật, là không thể nói ra vì rất nhiều lý do. Họ cần phải giấu kín để tốt cho cả hai, hơn cả là để tốt cho Minho.

Càng về đêm, không khí ở bến cảng càng lạnh, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng gió và tiếng sóng vỗ vào bờ đá rì rào. Cảnh sát đã mai phục được vài giờ đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là đến giờ giao dịch. Minho qua ống nhòm nhìn thấy năm chiếc xe đang lăn bánh chạy vào bến cảng.

"Tất cả chú ý! Park Hyun đã đến! Bangchan! Bọn người Francois thế nào?"

Minho nói vào bộ đàm, mắt vẫn dán vào mục tiêu phía dưới. Năm chiếc xe ngừng lại, đồng loạt hàng chục tên mặc áo đen bước xuống. Tên nào tên nấy đều xăm trổ đầy mình, tay lăm lăm súng ống đầy dữ tợn. Chỉ có một chiếc xe ở giữa vẫn không có động tĩnh gì, tin chắc ông trùm của bọn chúng ở trong chiếc xe đó.

"Sếp! Bọn người của Francois đang trên thuyền cao tốc tiến về phía cảng!" Điểm B có thể quan sát trọn phía bờ biển, Bangchan dùng ống nhòm quan sát kĩ càng rồi trả lời vào bộ đàm.

Chiếc tàu tấp vào bến thuyền, một tên ngoại quốc ngoài ngũ tuần bước xuống đầy đạo mạo, theo sau là hơn chục tên hộ pháp to lớn tay cầm vũ khí chờ lệnh. Hắn tiến về phía đoàn xe của Park Hyun, gương mặt nở một nụ cười thân thiện.

Cánh cửa của chiếc xe kia cũng dần mở ra, Park Hyun nắm tay một chàng trai bước xuống xe, nhìn về phía Francois gật đầu mỉm cười đầy sự nghênh đón.

"Chào ngài Francois, đêm nay không để ngài yên giấc, là lỗi của Park Hyun tôi rồi!" Park Hyun tiến đến bắt tay Francois, chào hỏi bằng tiếng anh rất lưu loát.

"Có đêm nào tôi yên giấc đâu! Đêm thì sói phải ra ngoài kiếm ăn là điều đương nhiên!" Francois hoà nhã đáp lời, quay sang bắt tay với chàng trai trẻ tuổi nhan sắc sắc xảo bên cạnh Park Hyun, "Ngài Park xem trọng tôi quá, đêm nay còn cùng phu nhân vô cùng xinh đẹp này đi đón tiếp tôi thế này!"

"Đây là hôn phu tôi, Kim Minwoo. Cảm ơn ngài đã quá khen!"

Park Hyun mỉm cười đưa tay lên quàng vai chàng trai đứng bên cạnh, ra lệnh cho người đem vật phẩm trao đổi ra, hắn nghiêng nhẹ người, nói nhỏ vào tai Kim Minwoo. Sau đó, Kim Minwoo gật đầu rồi lùi lại nhận lấy chiếc vali, cẩn thận mở ra, đưa đến trước mặt Francois đầy lễ phép.

Francois cũng tự mình tiến lên nhẹ nhàng đưa tay nâng niu kiểm tra món hàng mà hắn phải bỏ bao công sức tìm kiếm. Hắn nhìn vào chiếc bình nạm vàng đầy cũ kỹ, chính là báu vật vừa được khai quật từ khu di tích phía Bắc vào tháng trước. Hắn bật cười khoái chí, sau đó đặt chiếc bình vào vị trí, đóng vali lại, vỗ tay khen ngợi Park Hyun.

"Ngài Park đây đúng là tuổi trẻ tài cao, không phụ sự mong đợi của tôi! Đến báu vật quốc gia như thế này ngài cũng có thể lấy cho tôi được! Số tiền mà ngài đã đưa ra trước đó tôi sẽ thêm vài con số, xem như quà tặng cho ngài đã giao 'hàng sớm'!"

Francois lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số rồi bấm gửi. Hai phút sau, có tin nhắn báo đến điện thoại của Kim Minwoo.

"Hyunie, tiền đã vào tài khoản rồi!"

"Làm ăn vui vẻ, hy vọng sau này sẽ có dịp hợp tác cùng ngài Francois lần nữa!" Park Hyun bắt lấy tay của tên ngoại quốc, giọng điệu hoan hỷ vô cùng.

Minho từ trên cao thấy giao dịch đã hoàn tất, đây là thời điểm vàng để bắt người, liền ra lệnh cho toàn bộ lực lượng hành động.

"Tất cả đứng yên! Cảnh sát đây!"

Cảnh sát từ tứ phía trong một giây ùa ra như kiến bao vây. Bọn tội phạm không sợ hãi, lên đạn nã súng liên thanh khắp nơi. Hai tên trùm liền được bảo vệ đưa đi chạy thoát. Minho cùng Jisung mất vài giây định hướng Park Hyun mà đuổi theo. Bọn đàn em của Park Hyun như được huấn luyện trước, bọn chúng tụ lại quanh ông chủ rồi tản ra chạy tứ tung nhằm làm đám đông thêm hỗn loạn, giúp tên cầm đầu của bọn chúng dễ dàng trốn thoát hơn.

Người của Park Hyun vô cùng dữ tợn, bọn chúng nã súng liên hoàn về phía cảnh sát, khiến không một ai có thể tiến lên, Park Hyun cùng hôn phu nhanh chóng được hộ tống chạy về phía bến thuyền gần nhất có một chiếc thuyền neo sẵn ở đó. Minho núp vào một góc, nheo mắt nhìn, anh đếm được có hơn mười tên đang điên cuồng nã súng chặn đường cảnh sát, năm tên đang vây quanh mở đường cho Park Hyun. Minho nổi tiếng bắn bách phát bách trúng, anh hít một hơi sâu, sau đó lao ra bắn liên tục năm phát. Lập tức năm tên bị hạ, Minho tiến thêm vài bước, nấp đằng sau một chiếc xe cẩu tiếp tục quan sát tình hình.

Jisung núp vào sau một container nhìn đám đông hỗn loạn, đạn bay tứ phía đến không thể tiến cũng chẳng thể lùi. Cậu dáo dác nhìn xung quanh tìm đường đuổi theo Park Hyun.

"Đội trưởng, phải chặn hắn lại! Em đi hướng này!" Jisung tìm được lối đi, nhanh chóng hét lên với Minho đang núp sau xe cẩu gần đó.

Tình hình hỗn loạn, Park Hyun vẫn nắm chặt tay hôn phu mình mà chạy về phía chiếc thuyền được chuẩn bị sẵn. Đằng trước cảnh sát vẫn đang đọ súng với đám đàn em của Park Hyun. Jisung nhìn thấy Park Hyun mỗi lúc càng tiến đến gần bến thuyền để tẩu thoát, chỉ còn có cách leo lên trên các container mà vòng qua hàng rào đuổi theo.

Jisung nhanh như sóc, lùi lại rồi lấy đà phóng lên một container, sau đó thoăn thoắt leo lên cao. Cậu chạy thật nhanh, nhảy từ dãy này sang dãy khác chạy về phía bến thuyền. Phía dưới đám người hộ tống Park Hyun cũng phát hiện được liền không ngừng bắn về phía cậu, khiến cậu phải vừa chạy vừa nằm xuống tránh đạn. Jisung không thể đứng dậy, cậu nằm sát xuống cố trườn thật nhanh về phía trước. Tiếng súng nổ, tiếng đạn bắn vào thùng sắt keng keng đến chói tai.

"Jisung! Cẩn thận!!!"

Minho vừa nghe tiếng Jisung, quay lại đã không thấy cậu đâu, thoáng cái đã thấy cậu liều mạng leo lên cao mà chạy, như thế rất dễ trúng đạn mà lại không có chỗ nấp. Minho nhìn thấy phía Jisung đang bị đám người kia điên cuồng nã súng về, lòng liền nổi lửa lo lắng, tim anh thắt lại đau điếng.

Minho liền nhắm đến những tên đang bắn về phía Jisung mà bóp còi. Lòng Minho thấp thỏm không ngừng, vừa đấu súng, anh vừa đưa mắt về phía Jisung quan sát cậu. Những tên nhắm đến Jisung đều bị Minho bắn hạ, cậu liền dễ dàng chạy về phía cuối nhảy qua hàng rào để đến được chỗ neo thuyền. Jisung cầm chắc súng trong tay, vừa chạy vừa đối phó với những tên theo đuôi mình. Vì đi đường vòng nên Jisung phải chạy một khoảng rất xa, cậu nheo mắt nhìn thấy Park Hyun đã gần đến được tàu.

Phía bên còn lại, Minho cùng vài cảnh sát cũng trụ lại được sau khi bắn hạ gần hết bọn cản đường, liền hộc tốc chạy về phía bến thuyền. Park Hyun cùng hôn phu đã leo được lên thuyền, giờ đây bọn người hộ tống họ cũng đã bị cảnh sát hạ hết, chỉ còn lại một tên theo bảo vệ Park Hyun. Jisung liều mạng lao đến đá văng súng của hắn, rồi bắn vào chân khiến tên đó lảo đảo té xuống nước. Jisung thở hồng hộc chỉa súng vào Park Hyun, ánh mắt đầy sắc lạnh.

"Park Hyun! Đầu hàng đi! Ông đã bị bắt!"

Park Hyun vẫn không chút sợ hãi, vẫn toát lên khí chất của một tên trùm khét tiếng, hắn vẫn ngẩng cao đầu đạo mạo, tay hắn vẫn ôm chặt hôn phu mình, đẩy chàng trai trẻ tuổi đó đứng sau lưng hắn. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Jisung không chút run sợ.

"Hyunie mau chạy đi!!!"

Kim Minwoo thoáng chốc đẩy Park Hyun ra sau mình, nhanh như cắt nhấn ga cho thuyền chạy đi, còn y thì dũng mãnh lao lên bờ, tay cầm một con dao đâm về phía Jisung. Jisung chỉ kịp né qua một bên khiến mũi dao đâm vào ngay bắp tay chảy máu. Jisung theo phản xạ nổ súng, viên đạn xượt qua eo của chàng trai đó khiến đối phương khuỵu xuống, cả hai té vật ra đất nền đất lạnh.

"Không!!! Minwoo! Không!!"

Park Hyun thất thanh hét lên, hắn bàng hoàng nhìn thấy người hắn yêu hi sinh vì hắn, ánh mắt đau thương của hắn vẫn không rời khỏi y. Chiếc thuyền đó rẽ sóng chạy rất nhanh, dần khuất vào màn đêm đen mịt. Park Hyun nắm chặt bánh lái, cố đánh một vòng nhất quyết quay lại cứu người hắn yêu.

"Đi ngay! Anh mà quay lại em liền chết trước mặt anh!"

Chàng trai tên Minwoo hét lên, như một tên điên không màn đến vết thương vừa bị bắn, hắn đánh túi bụi vào đối phương ngăn cản Jisung đứng dậy, hắn giằng co khiến súng văng sang một bên. Jisung bị đâm vào tay rất sâu, hắn rút con dao ra khiến máu chảy không ngừng, cậu đau đến hoa cả mắt, phút chốc choáng váng đến mất phương hướng. Minwoo nhanh chóng giơ dao lên cao, định một phát lấy mạng Jisung.

Minho chạy về phía bến thuyền thấy chiếc thuyền chở Park Hyun đã chạy xa một khoảng, còn Jisung đang bị Kim Minwoo khống chế. Minho từ xa, một phát dứt khoát bắn thẳng vào giữa trán của kẻ đang uy hiếp Jisung.

"Minwoo!!!!! Khônggggggg!!!!!!!"

Park Hyun vừa quay thuyền lại được nửa đường đã thấy người hắn yêu ngã xuống. Cả bầu trời như sập xuống với hắn, tay hắn nắm thành đấm bấu chặt lấy bánh lái. Hắn nuốt nước mắt, nuốt cơn đau uất nghẹn vào tim, vòng tàu lại, nhấn hết tốc lực chạy thẳng ra xa. Từ xa vẫn có thể nghe được tiếng hét ai oán của hắn.

"Mau gọi cảnh sát đường thuỷ trợ giúp truy bắt Park Hyun bằng được cho tôi!!!!"

Minho quay lại nói với các đồng nghiệp, rồi gấp rút chạy về phía Jisung đang nằm trên nền đất, vết thương ở tay đang không ngừng chảy máu.

"Jisung!!! Jisung!!! Có sao không?"

Ánh mắt của Minho vô cùng lo lắng, anh chạy lại, khuỵu xuống đỡ Jisung ngồi dậy dựa vào lòng mình, xem xét vết thương của cậu. Jisung mím chặt môi, hơi thở có chút gấp rút, tay phải bấu chặt lấy vết thương trên bắp tay mình.

"Máu chảy nhiều quá!" Minho xé ngay một mảnh vải từ áo của mình, bó chặt vào bắp tay của Jisung để cầm máu, rồi định bế xốc Jisung chạy về phía xe cảnh sát nhưng bị Jisung cự tuyệt.

"Đội trưởng! Tôi đi được, không sao, chỉ là vết thương ngoài da!" Jisung cắn chặt môi, nén cơn đau đứng dậy, vỗ vỗ vai Minho.

"Jisung! Cậu có sao không vậy?"

"Jisung! Cậu chảy máu nhiều quá! Mau! Mau đi cầm máu nhanh!"

Các anh em trong đội cũng nhanh chóng vây quanh, đỡ cậu về phía xe cứu thương. Jisung cố mỉm cười, lắc đầu ý bảo mình không sao. Cậu quay lại thấy Minho đang nhìn mình không dứt, cậu biết anh lo cho cậu, nhưng cậu không muốn anh thể hiện ra, nên lúc nào cũng lảng tránh.

Cả khu vực cảng đều bị cảnh sát phong toả. Đèn cảnh sát xanh xanh, đỏ đỏ nhấp nháy khắp nơi. Tiếng xe cứu thương, tiếng còi ưu tiên phá tan cả bầu không khí đêm yên tĩnh. Trực thăng được điều động bay tuần tra rọi đèn khắp nơi để truy lùng tung tích của tên bỏ trốn.

Cả đội trọng án trở về sở khi trời đã rạng sáng, dù thức cả đêm nhưng không ai tỏ vẻ mệt mỏi cả, vì họ đã phá được án lớn mà. Còn rất nhiều việc phải lo, sau hành động truy bắt đêm qua nữa.

---

Minho cầm tách cà phê nhấp không ngừng, đây là ly thứ ba rồi, anh phải làm xong báo cáo để nộp lên cấp trên cho kịp buổi họp báo thông báo toàn bộ tin tức trên truyền thông vào 3 tiếng nữa.

"Mọi người cần em giúp gì không?" Jisung bước vào phòng, cánh tay đã được băng bó kỹ càng, giọng nói tuy đầy năng lượng nhưng gương mặt có chút xanh xao do mất máu quá nhiều.

"Jisung, sao không ở bệnh viện nghỉ ngơi? Bọn này lo được!" Felix quay ghế lại nhìn Jisung mỉm cười rồi lại nhanh chóng quay vào màn hình tiếp tục đánh máy.

"Nhìn gương mặt em đi Jisung, xanh như tàu lá rồi! Lết đến đây làm gì?" Changbin vừa đánh máy vừa lắc đầu chẹp miệng trách móc Jisung.

"Mọi người định hắt hủi em đến vậy sao?" Jisung nhíu mày phụng phịu, thấy ai ai cũng chăm chú vào máy tính gõ báo cáo, "Em đến bệnh viện kiểm tra đầy đủ rồi mới qua đây giúp mọi người mà! 8 giờ là họp báo rồi! Để em giúp mọi người!"

"Ai cho cậu đến đây?" Minho cầm xấp hồ sơ đi từ phòng của mình ra, giọng điệu rất lạnh lùng.

"Đội trưởng, tôi ổn thật mà!" Jisung mỉm cười, vui vẻ trả lời như mọi khi, cố xua đi nộ khí trên mặt Đội trưởng Lee.

"Đêm qua ai cho cậu một mình leo lên container? Cậu hỏi ý tôi chưa?" Minho quát lên, gương mặt như muốn giết người, ngữ điệu cộc cằn nóng nảy khiến mọi người đều bất ngờ im bặt quay lại nhìn.

"Sếp... Jisung chỉ là cố hoàn thành nhiệm vụ thôi... Sếp đừng la cậu ấy như vậy..." Bangchan thấy không khí căng thẳng, liền lên tiếng hoà giải.

"Phải đó Sếp... Jisung chỉ là..."

"Mọi người đừng nói đỡ cho cậu ấy! Tôi kêu hoàn thành nhiệm vụ chứ không phải bán mạng cho tôi! Cậu biết lúc cậu chạy trên cao nhưng vậy, không ai hỗ trợ cậu có thể bị bắn hạ bất cứ lúc nào không? Tôi yêu cầu làm việc phải có đồng đội! Tôi không cần án thì phá được nhưng đồng đội của tôi thì mất mạng! Cậu mau đến bệnh viện, nghỉ ngơi cho tôi, khi nào hoàn toàn hồi phục thì quay lại!"

Minho lớn tiếng nói thẳng vào mặt Jisung, cả đội đều lặng im, theo Sếp Lee bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy anh nổi giận như vậy. Minho nói xong, đập mạnh xấp giấy trong tay xuống bàn rồi đi vào phòng đóng cửa lại.

"Sếp chỉ là lo cho em quá thôi! Đừng để trong lòng! Đội trưởng và em lại còn sống chung nhà, biết Đội trưởng xem em như anh em nên mới nghiêm khắc như vậy"

Bangchan nhỏ nhẹ lên tiếng an ủi Jisung. Các anh em trong tổ cũng dần lên tiếng khuyên bảo Jisung, gương mặt cậu có chút tủi thân, cúi gầm xuống đất, ai cũng hiểu cho cậu.

"Lần sau làm nhiệm vụ nhớ cẩn thận hơn là được, đêm qua thật sự bọn anh cũng rất lo cho em, Jisung. Đội trưởng coi chúng ta như anh em trong nhà, đêm qua nếu Đội trưởng đến trễ nửa giây thì em đã bị Kim Minwoo đâm chết rồi!"

"Phải đó Jisung! Em vào tổ trọng án này hơn hai năm rồi, bọn anh và Sếp Lee ai cũng coi em như người thân. Huống hồ kinh nghiệm của em ít nhất, Sếp Lee lo cho em là đúng rồi!"

Jisung cúi mặt, gật đầu gượng cười với mọi người. Cậu hiểu cậu bị mắng cũng là do được mọi người yêu thương thôi. Cậu giương mắt nhìn về phía Minho qua tấm kính, gương mặt anh vẫn nhăn nhó xem qua từng trang giấy, cậu thở dài rồi chào mọi người quay về nghỉ ngơi. Jisung gọi xe trở về nhà, tay cậu gần như mất cảm giác vì quá đau, hai vai mỏi nhừ, đầu thì ong ong vì thiếu ngủ. Cậu trở về căn hộ của mình, ngồi trên xe mệt mỏi nhìn thành phố vào sáng sớm, không khí se lạnh, đường thì vắng tanh. Chiếc xe cứ chạy bon bon êm dịu khiến cậu chìm vào giấc ngủ.

---

Trở lại sở cảnh sát, Minho cầm báo cáo vào phòng cấp trên đưa kí duyệt. Cảnh ty Shin nhìn thấy anh liền vỗ tay khen thưởng.

"Thanh tra Lee không làm tôi thất vọng! Vụ của Park Hyun khó vậy cũng không làm cậu chùn bước nhỉ?" Cảnh ty Shin nhận lấy xấp báo cáo, nâng nâng gọng kính, vừa lật xem vừa thoăn thoắt kí tên.

"Lần này tôi sơ suất để Park Hyun tẩu thoát, tôi không đáng nhận lời khen của Sếp Shin đâu ạ!"

"Không sao! Lệnh truy nã Park Hyun đã được ban hành trên cả nước rồi, hắn trước sau gì cũng bị bắt thôi! Quan trọng là cậu đã thu được toàn bộ tang vật mà tập đoàn của Park Hyun đã giao dịch và bắt được Francois giao cho cảnh sát quốc tế! Bên cạnh đó, tang vật lần này mang ý nghĩa văn hoá – lịch sử, cậu còn thành công thu được những cổ vật bị đánh cắp trước đây và phá luôn tập đoàn buôn lậu đồ cổ lớn nhất Hàn Quốc nữa! Lời khen tôi dành cho cậu không thừa đâu!"

Cảnh ty Shin nhìn Minho cười đầy hài lòng, đưa tay lấy con mộc đỏ đóng vào cuối bản báo cáo rồi đưa cho Minho.

"Bản báo cáo này hoàn chỉnh rồi, cậu cùng tôi tham dự họp báo lúc 8 giờ! Sau đó cho các anh em về nhà nghỉ ngơi đi, họ lao lực suốt hai tháng nay rồi!"

"Cảm ơn Sếp! Tôi sẽ ra ngoài chuẩn bị!" Minho cúi chào rồi mở cửa ra ngoài.

"Đi cạo râu đi rồi chải lại tóc cho đàng hoàng, để chút nữa lên TV cho Sở Trưởng Lee thấy gương mặt điển trai của cậu chứ! Cha cậu chắc tự hào về cậu lắm đó Thanh tra Lee Minho!"

Minho lại gượng cười, câu nói đó có ý nghĩa gì, không phải là anh không biết. Đầu tiên bước vào là khen lấy khen để, cuối cùng cũng chỉ là nhắc đến cha của anh. Minho biết anh có làm việc đến bán mạng cũng chả ai công nhận năng lực của mình, ai cũng chỉ nhắm vào chức vị Sở trưởng Trung khu Seoul của cha anh mà khen lấy lòng thôi. Minho lại lần nữa nở nụ cười chua xót, đến bao giờ anh mới hết bị gắn cho các mác "Con trai của Sở Trưởng".

Đừng ai thắc mắc vì sao Minho lại vô cùng nghiêm túc và khó khăn khi làm việc. Anh làm cảnh sát là vì đam mê, nhưng bên cạnh đó, anh còn làm cảnh sát cho tròn nghĩa vụ của bao người đặt lên mình. Nếu anh thành công, mọi người sẽ tung hô đầy giả tạo: "Cha làm Sở trưởng mà, hổ phụ sinh hổ tử, thành công là đương nhiên!". Còn nếu anh thất bại thì sẽ lại là những lời cay đắng: "Người chả có năng lực gì đâu, không có cha làm Sở Trưởng thì còn lâu mới leo lên được vị trí đó!". Khi tham gia bất cứ một vụ án nào, Minho nhất định phải phá được án, bởi anh ghét nhất là bị coi là người không có năng lực chỉ biết dựa vào gia thế.

Trở về văn phòng của mình, Minho ngồi xuống chiếc ghế dựa, với tay cầm lấy tấm bảng bằng thuỷ tinh trên bàn. Ngón tay mân mê dòng chữ "Thanh tra cao cấp Lee Minho". Rốt cuộc chức vụ này là do anh nỗ lực tự đạt được hay là do cha anh ban cho? Minho lại nhắm mắt, suy nghĩ về cuộc đời của mình.

Anh là Lee Minho, là con trai duy nhất của Sở trưởng Trung khu Seoul, có vẻ ngoài tuấn tú hơn người, có sự nghiệp xán lạn, 30 tuổi đã trở thành thanh tra cao cấp. Thế nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng đó tất cả là sự sắp đặt của gia đình. Sinh ra đã được định hướng theo con đường làm cảnh sát, 4 tuổi đã phải học võ, 12 tuổi đạt đủ huy chương võ thuật dành cho thiếu niên, 16 tuổi đã bắn súng điêu luyện, 18 tuổi trở thành thủ khoa học viện cảnh sát, 21 tuổi là người duy nhất của học viện đạt học bổng chuyên ngành tâm lý tội phạm du học ở nước ngoài, 23 tuổi trở về Seoul theo bố trí của cha vào sở cảnh sát Trung khu. Từ lúc sinh ra cho đến hiện tại, Minho khác gì một con robot, làm mọi việc theo lập trình của cha, từng bước từng bước thăng tiến để củng cố thế lực của cha trong ngành.

Sự nghiệp là thế, Minho từ nhỏ chỉ biết luyện tập, học hành, chẳng biết yêu đương là gì, thế mà hôn nhân cũng đã được ngầm định sẵn. SaeNa, bạn thanh mai trúc mã, con gái của Sở Phó – người được định sẵn làm bạn đời của Minho.

Minho chưa từng trách cha trách mẹ, chưa từng chống đối. Chính anh cũng thấy con đường trải hoa trước mặt, thấy mọi thứ tốt nhất đều do cha mẹ cực khổ đem đến cho mình. Có lẽ, cuộc sống của Minho sẽ suôn sẻ như kịch bản mà cha mẹ anh viết sẵn nếu như người con trai ấy không xuất hiện.

Sự xuất hiện của Jisung làm con đường của Minho không còn băng băng một lối nữa, cậu đã tạo ngã rẽ cho anh. Jisung khiến anh bỗng chốc muốn nổi loạn, không muốn sống như một con robot được lập trình nữa. Và điều nổi loạn đầu tiên mà hắn làm đó chính là yêu Jisung. Yêu đến điên cuồng không muốn dừng lại.

[TO BE CONTINUED]

———————————

Chào mọi người! Mình mới để ý Chẻ Lạc và Minsung gần đây thui cơ mà các bạn dễ thương quá nên mình nghĩ mình sẽ lọt hố khá sâu trong tương lai gần đó=))))

Hồi đầu mình định đăng trước một transfic của Minsung cơ, nhưng mà thấy tình hình có vẻ là sẽ mất hơi nhiều thời gian nên mình đăng trước fic chuyển ver này luôn vì đây là một trong những chiếc fic mình đọc mà mình cảm thấy lưu luyến nhìu nhất! (tất nhiên là đã có sự cho phép của tác giả <3)

Ảnh bằng chứng:

Lời kết: mong được mọi người chiếu cố hehe <33

Mình sẽ để link fic gốc và tác giả gốc tại đây nếu mọi người cần nha!
Link fic: https://tinyurl.com/mrxkn6ad
Link tác giả: https://tinyurl.com/jingyo

Sau đây mình sẽ dẫn lại vài lời nhắn nhủ của chị tác giả:

"Cố chấp" do JingYo và Piggy đồng tác giả, cùng lên ý tưởng, cùng viết, cùng sửa cho nhau. JingYo thích HaeHyuk, còn Piggy lại là shipper của một couple khác. Chính vì thế, "Cố chấp" sẽ có hai version, một là của HaeHyuk post tại wordpress của JingYo, hai là của couple kia, nên nếu mọi người vô tình đọc được version còn lại thì không phải là đạo fic gì đâu nhé.

Fic này đã hoàn rồi nhé mọi người, Yo và Piggy đã viết xong 7 chap rồi, nên mỗi ngày một chap cho mọi người đọc. Yo bỏ fic cũng lâu rồi, tự dưng quen Piggy, tám chuyện ta bà thế giới, vậy là có hứng viết lại. Có lẽ sau fic này cũng không viết nữa đâu, coi như "Cố chấp" là món quà cuối cùng Yo tặng cho mọi người nhé! Mãi yêu!

*cre ảnh đầu chap: @leon_s7 (Twitter)*
Artist này vẽ siêu đẹp mọi người ơi mỗi lần thấy là mỗi lần mình ngưng lại để ngắm nghía hồi rồi mới lướt típ á!

Chúc mụi người đọc fic dui dẻ ❤️❤️❤️

Đừng quên nhấn vào em sao bên dưới ⭐️ và để lại bình luận ủng hộ tui nhe. Và nếu được cả nhà cũng ủng hộ tác giả gốc luôn nhaaa.

Mãi iu và ôm hôn cả nhà ❤️❤️✨✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro