6 | xin đừng buông tay!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Hyun ngồi trên chiếc ghế đối diện Jisung trong một căn phòng tối tăm, chật chội và ngột ngạt. Hắn đã gần như chết đi sống lại, đêm hắn tẩu thoát, cảnh sát đường thuỷ cho người chặn tứ phía, hắn phải nhảy thuyền, bơi hàng chục cây số, tưởng đâu đã bỏ mạng trên biển. Vì Minwoo, Park Hyun nhất định phải sống mà trả thù. Hắn tìm đường quay về Seoul, trốn chui trốn nhũi theo dõi Minho. Lúc đầu, khi nghe tin Thanh tra Lee đính hôn, hắn lên kế hoạch chi tiết định bắt lấy hôn thê của Minho, thế nhưng gần phút chót, Park Hyun lại vô tình phát hiện ra một điều còn thú vị hơn.

Park Hyun tạt một xô nước vào mặt Jisung làm cậu bừng tỉnh. Jisung choáng váng nhìn xung quanh, tay chân cậu đều bị trói chặt vào ghế, không thể cử động. Cậu thở hắt ra, nhìn tên tội phạm đang bỉ ổi nhìn cậu mỉm cười.

"Park Hyun! Ông dám lộ diện bắt tôi như thế này, đồng nghiệp của tôi sẽ mau chóng bắt được ông thôi!"

"Không ai biết tao bắt mày đâu! Khi chạy trốn, tao cố tình chạy vào con đường không có camera an ninh!" Park Hyun ngã người ra sau ghế, bật cười đến rung người.

"Họ không thấy tôi đến sở cảnh sát, cũng sẽ lục tung cả thành phố lên tìm tôi thôi! Ông đừng quá đắc ý!" Jisung cứng rắn trả lời hắn.

"Ngày mai mày vắng mặt sẽ là chuyện bình thường thôi... Có khi Lee Minho còn không muốn mày xuất hiện nữa kìa!" Park Hyun giỡn cợt, cúi người mặt đối mặt với Jisung nhướn nhướn chân mày đầy hàm ý.

"Ý ông là gì? Liên quan gì đến đội trưởng Lee?" Jisung nhíu mày khó hiểu, hắn ám chỉ điều gì.

"Mày là người tình của Lee Minho, ngày mai hắn vì danh vọng mà đính hôn với con gái sở phó, mày nghĩ hắn muốn mày tận mắt chứng kiến à... Hắn yêu mày như vậy, chắc hẳn không muốn nhìn thấy mày đau lòng đâu..."

Park Hyun tặc lưỡi tỏ vẻ chua xót cho mối quan hệ vụng trộm này. Jisung mở trừng mắt nhìn hắn, cậu không ngờ hắn biết được bí mật của anh và cậu. Sao hắn lại có thể biết được, điều này là không thể.

"Ông nói bậy bạ cái gì vậy chứ! Nếu muốn gây áp lực cho Minho, tôi không phải là quân bài tốt của ông đâu!"

"Hai đứa bây chỉ giỏi đóng kịch ở sở cảnh sát thôi, không ngờ tao biết chứ gì? Không nhờ tụi bây hôn nhau đắm đuối ở sân bóng rổ, làm sao tao biết được mối tình lâm li bi đát này của Thanh tra Lee Minho chứ! Xém chút nữa, tao đã lên kế hoạch bắt sai người rồi! Minwoo chắc chắn phù hộ tao, cùng tao trả thù Lee Minho!"

Park Hyun lấy điện thoại của mình ra, mở một đoạn phim lên cho Jisung xem. Cậu cứng người, không thể chối cãi, đoạn phim đó chính là lúc cậu và Jisung mất đi cảnh giác, ôm hôn nhau đắm đuối ở sân bóng rổ.

"Minho thật là bỉ ổi nhỉ? Có hôn thê rồi mà ngày ngày cùng cấp dưới âu yếm, yêu đương sống chung một nhà... Chậc chậc..."

Park Hyun cất điện thoại vào túi, gật đầu đắc ý, đi đến bên Jisung nắm lấy tóc cậu, mạnh bạo bắt cậu ngước nhìn hắn.

"Mày đáng giá lắm đấy! Ngày mai ở trước mặt Lee Minho mà chết, tưởng tượng đi... Hắn sẽ thế nào.... Hahahahahaha..."

Park Hyun bật cười man rợ, hắn lấy băng keo bịt miệng cậu lại, không cho cậu lên tiếng, sau đó lấy một túi vải đen trùm qua đầu Jisung, đưa tay lôi chiếc ghế trói Jisung đi. Cậu cựa quậy không ngừng, xung quanh đều tối đen, không biết Park Hyun đưa cậu đi đâu, chỉ nghe được tiếng rít chói tai của chiếc ghế ma sát với mặt sàn.

"Cùng tao chuẩn bị quà mừng cưới cho Minho nào!"

Jisung bị trói chặt đến không thể nhúc nhích, cậu cố tìm cách giải thoát cho bản thân nhưng không thể. Tầm nhìn hoàn toàn bị hắn che lại, khiến cậu không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách không ngừng. Jisung cảm thấy sợ, cậu sợ hắn lợi dụng cậu gây khó khăn cho Minho, cậu sợ mình sẽ chết, không được gặp lại anh nữa, cậu sợ Minho sẽ đau đớn vì cậu...

.

.

.

Minho thức dậy trong chán nản, cả người uể oải không muốn bước ra khỏi giường, anh nhìn sang khoảng giường trống bên cạnh, không biết lúc này Jisung sao rồi. Chút nữa cậu có đến bữa tiệc đính hôn không? Anh liệu có mỉm cười nổi khi thấy cậu ngồi dưới hàng ghế quan khách không? Minho ngồi dậy, thở dài bước vào phòng tắm, để dòng nước thức tỉnh mình. Anh đứng trước gương, mặt trên người bộ vest được chuẩn bị sẵn. Gương mặt anh như không còn sức sống, nhìn vào bộ dạng của mình trong gương Minho không khỏi lắc đầu nhàm chán bản thân.

Minho xuống nhà, lấy xe tự mình đi đến địa điểm tổ chức. Đó là một trung tâm hội nghị lớn nhất nhì Seoul, một toà nhà bốn mặt là kính vô cùng tráng lệ. Hôm nay là sự kiện quan trọng, cảnh sát phong toả lối xe ra vào toà nhà, kiểm tra từng chiếc xe một nhằm đảm bảo an ninh, họ nghi ngờ Park Hyun sẽ giả dạng lẫn vào khách mời nên đặc biệt chú trọng công tác này.

Bữa tiệc được bố trí lực lượng cảnh sát dày đặc, một phần là khách mời toàn những nhân vật có vị trí cao trong ngành, một phần là truy bắt Park Hyun nếu hắn dám xuất hiện. Minho bước vào sảnh, mẹ anh đã chờ sẵn, đón anh ngay vào phòng chờ.

"Mẹ đã nói con nghỉ ngơi vài ngày trước bữa tiệc rồi, nhìn mặt con như cái xác chết ấy!"

Minho không phản ứng lại trước những lời cằn nhằn của mẹ, anh chỉ thong thả đi theo bà vào thang máy. Đến phòng chờ, SaeNa đã ở đó trò chuyện cùng các anh chị trong đội đặc nhiệm bảo vệ cô suốt mấy ngày qua.

"Minho, anh đến rồi à? Các anh trong đội Trọng án cũng đến rồi, họ ngồi bên kia!"

SaeNa xinh đẹp trong bộ váy trắng đơn giản mà sang trọng, tóc của cô uốn nhẹ lượn sóng vô cùng quyến rũ, trên cổ tay đeo một vòng hoa đặc biệt cho nhân vật chính hôm nay. Lee Minho mỉm cười, quay sang nhìn về phía anh em mình. Bangchan, Changbin, Felix, Hyunjin đều đã có mặt, ai cũng mặc vest nhìn rất chỉnh chu. Tim Minho hẫng đi một nhịp khi đảo mắt nhìn quanh mà không thấy Jisung đâu.

"Jisung đâu? Không phải cậu ấy cùng em đến đây sao?"

"Jisung, anh ấy về nhà nghỉ ngơi từ đêm qua rồi! Anh ấy vẫn chưa đến, đêm qua nhìn thần sắc anh ấy mệt mỏi lắm nên các anh em đều bảo Jisung về nhà nghỉ ngơi!"

"Đêm qua cậu ấy đâu có về nhà! Để anh gọi cho cậu ấy!"

Minho quay lưng đi về phía đội của mình, tay bấm điện thoại gọi cho Jisung, gương mặt anh nhíu lại vô cùng khó chịu, cậu không muốn nhìn thấy anh đính hôn hay... cậu đã gặp chuyện không may?

"Tôi là Jisung, hiện tôi không tiện nghe máy, xin vui lòng để lại tin nhắn thoại..."

Minho có chút sốt ruột, không liên lạc được với cậu khiến anh không thể an lòng. Các anh em trong đội cũng không ngừng gọi cho Jisung, ngày vui của đội trưởng mà một cấp dưới thân thiết như cậu vắng mặt quả là lạ.

"Jisung có bị tắc đường không mà giờ này chưa đến vậy?" Changbin liên tục gọi cho cậu.

"Hôm qua Jisung có về nhà không đội trưởng?" Felix loay hoay bên cạnh hỏi han.

"Không! Hôm qua tôi gọi thì cậu ấy nói đang có ca trực tại nhà SaeNa. Khi nãy cô ấy lại nói Jisung về nhà từ đêm qua rồi! Cậu ấy không liên lạc gì với mọi người sao?" Minho không giấu được căng thẳng mà cứ đi qua đi lại không ngừng.

"Không có, cậu ấy không có liên lạc với chúng tôi!" Tất cả đều lắc đầu.

"Minho, khách tới đủ rồi, mau ra chào khách đi con!" Mẹ Minho kéo anh đi.

"Liên lạc được với Jisung  thì nhớ báo ngay cho tôi!" Minho không quên quay lại nói.

Anh cầm ly rượu, để SaeNa khoác tay mình, đi chào từng vị khách một trong hội trường to lớn. Đâu đâu cũng là những vị quan chức vị thế cao trong ngành, không ngừng nâng ly chúc mừng anh. Minho chẳng thể nở được một nụ cười thật sự, lòng anh như có lửa, gương mặt hoàn toàn mất tự nhiên.

"Các vị, xin chú ý về sân khấu!"

Sở trưởng và Sở phó cùng lên sân khấu, bên cạnh là phu nhân của mình. Bốn người đứng dưới ánh đèn, cúi chào quan khách trong tiếng vỗ tay rầm rang. Sở trưởng nhận lấy micro, mỉm cười vô cùng vui vẻ.

"Chào mừng tất cả các vị khách đã bỏ thời gian, công sức đến dự lễ đính hôn của con trai tôi! Hai đứa mau lên sân khấu nào!"

Sở trưởng vẫy tay gọi Minho và SaeNa, cả hai liền nhanh chóng đi về phía ông. Họ bước lên sân khấu, đứng giữa cha mẹ của mình. Sở trưởng và Sở phó liền thay nhau phát biểu, họ nói gì Minho đều không nghe được, tâm trí anh vẫn nghĩ về Jisung. Đến giờ vẫn chưa liên lạc được với cậu, Minho nhìn về phía những thành viên trong đội mình, gương mặt họ cũng đang lo lắng cố gắng gọi cho Jisung.

Bụp!!!!!

Cả hội trường tắt ngúm đèn, chìm vào bóng đêm, tiếng mọi người không ngừng xôn xao, cảnh sát được bố trí trong bữa tiệc liền đứng dậy vào vị trí. Bỗng đèn mở sáng trở lại, màn hình lớn của hội trường chớp tắt không ngừng khiến ai cũng chú ý nhìn về phía đó.

"Thanh ra Lee Minho... bất ngờ chưa? Park Hyun tao nói sẽ tặng quà cưới cho mày phải không? Tao không thất hứa đâu..."

Cả hội trường nháo nhào nhìn về phía màn hình lớn, tên tội phạm khét tiếng, tốn nhiêu công sức của cảnh sát vẫn không tóm được hắn, hôm nay lại để hắn thâm nhập được vào hệ thống của bữa tiệc mà gây rối, thách thức với bao nhiêu cảnh sát ở đây.

"Món quà thứ nhất... Đơn giản thôi, không cầu kỳ gì đâu...Tao chỉ muốn cho cả thế giới này biết bộ mặt bỉ ổi của thanh tra Lee Minho thôi mà..."

Trên tất cả các màn hình trong phòng, đều được chiếu đoạn phim được quay sẵn của Park Hyun. Giọng điệu hắn bỡn cợt vô cùng, giọng cười trêu ngươi của hắn không ngừng vang lên.

"Mau tắt hết màn hình cho tôi!" Sở Trưởng giận đến tái mặt hét lên.

Phía dưới luống cuống chạy về phía phòng điều khiển nhưng không kịp, đoạn phim Minho ôm hôn Jisung ở sân bóng rổ liền được phát. Dù khung cảnh rất tối nhưng vẫn có thể nhìn ra được dáng dấp của Thanh tra Lee. Minho trừng mắt, anh hoàn toàn đứng hình trên sân khấu, đầu óc trống rỗng, lúc này anh càng lo lắng cho Jisung hơn nữa. Park Hyun có đoạn phim này, chứng tỏ hắn biết mối quan hệ của anh và cậu. Tức là Jisung đang gặp chuyện!

"Ôi chúa ơi!"

"Là Lee Minho đó!"

"Anh ta ôm hôn cấp dưới của mình!"

"Minho và Jisung... sao?"

Bên dưới xôn xao không ngừng, bọn họ chỉ trỏ, bàn tán. SaeNa đứng bên cạnh, lấy tay che miệng mình, không giấu được vẻ hoảng hốt.

"Mau tắt màn hình đi cho tôi! NHANH!" Sở trưởng hét ầm lên, hơi thở liền gấp rút, không kìm được cơn giận.

"Đó là món quà đầu tiên! Trả thù mày phá nát chuyện làm ăn của tao! Hahahahaha... Lee Minho, Thanh tra cao cấp, Đội trưởng đội trọng án Trung khu. Sao nào? Đính hôn với con gái sở phó sao? Chỉ là củng cố quyền lực thôi chứ gì? Hắn có cả tình nhân, ngày ngày ôm ôm, ấp ấp, âu yếm ở nhà riêng của hắn đấy thôi! Chờ chút đi Minho! Tao còn món quà thứ hai cho mày! Tao bắt được tình nhân bé nhỏ của mày rồi, cho mày xem nó nhé!"

Jisung xuất hiện trên màn hình, cả thân người tàn tạ bị cột vào ghế thả trong một bồn nước bằng kính, nước không ngừng dâng lên.

"Jisung! Không!!"

Minho trân trối nhìn vào màn hình, tim anh như thắt lại, hình ảnh Jisung bị bắt trói chờ chết thật sự khiến anh như ngừng thở, không thể đứng vững. Anh không quan tâm lời mắng chửi của cha mẹ, không quan tâm lời bàn tán của quan khách bên dưới, mắt anh chỉ còn thấy hình ảnh của Jisung thôi!

"Nó sắp chết rồi! Nhìn thấy nó chết tao hả dạ lắm mày biết không Minho! Nhìn nó quằn quại trong bể nước đó kìa, sắp tắt thở rồi, tắt thở chết trước mắt mày!"

Jisung không ngừng cựa quậy, cố thoát khỏi bể nước nhưng không thể, cơ thể cậu yếu dần, nước tràn vào miệng cậu, cậu không thể thở, cử động cũng yếu dần. Hàng trăm con người trong hội trường đều chứng kiến cái cảnh man rợ đó, nhìn một con người đang chết dần trước mắt họ. Minho khuỵ xuống sàn, nước mắt anh tuôn ra, Jisung chết rồi sao? Anh không tin, thật sự không tin, tim anh đau nhưng sắp vụn vỡ rồi!

Park Hyun túm lấy tóc của Jisung lôi cậu lên khỏi mặt nước, cậu ho sặc sụa, khó khăn hớp lấy từng ngụm không khí.

"Sao? Nhìn người mình yêu chết có vui không Thanh tra Lee? Tao đâu để mày thấy nó chết đơn giản như vậy! Tao cứu sống nó rồi, tao muốn mày tận mắt nhìn nó chết ngoài đời thực kìa! Doạ mày chút thôi! Hahahahaha..."

"CẶN BÃ!!!!" Minho hét lên, mắt anh nổi lên từng đường gân máu đáng sợ, tay đấm xuống sàn thật mạnh rồi đứng bật dậy, "PARK HYUN! MAU RA ĐÂY, XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TAO NÀY!"

Cánh cửa hội trường bật mở, Park Hyun một thân một mình xuất hiện, bao nhiêu họng súng đều chỉa về phía hắn.

"Chào Minho! Muốn bắn cứ bắn! Người tao đầy thuốc nổ! Tao chết thì cùng cả đám người ở đây chết! Tao chết rồi thì Jisung của mày cũng chết! Không ai biết nó ở đâu, ra sao đâu!"

Park Hyun trưng gương mặt bất cần, hất hất trêu ngươi Minho, hắn hiên ngang chấp hai tay sau lưng đi vào hội trường, giữa hai hàng súng chỉa vào mình không chút sợ sệt, hắn kéo hai bên áo khoác lộ ra những dây thuốc nổ quấn quanh người, chỉ cần một mồi lửa, cả hội trường này sẽ nổ tung.

"Tất cả bỏ súng xuống!" Minho ra lệnh, tất cả cảnh sát có chút chần chừ, "TÔI NÓI BỎ SÚNG XUỐNG!"

Ngay lập tức, tất cả đều buông súng trước lời cứng rắn của Đội trưởng tổ trọng án, Minho đi lại chỗ Park Hyun, tóm lấy cổ hắn

"JISUNG ĐÂU? EM ẤY Ở ĐÂU?" Mắt Minho như có lửa, bàn tay anh nắm chặt lấy cổ áo Park Hyun mà xốc hắn lên.

"Thanh tra Lee! Đừng chọc tao cáu, nói chung, Jisung bé bỏng của mày chưa chết! Mày nghe lời tao, sẽ được gặp nó sớm thôi! Ngoan nào!"

Park Hyun đẩy Minho ra, vuốt lại cái áo bị nhăn của mình, đưa tay vỗ nhẹ lên má của Minho nhìn anh tức đến rung người mà cười khoái chí.

"Park Hyun! Jisung đang ở đâu?"

"Mau nói! Cậu ấy đâu???"

Các anh em trong đội tâm trạng không khác gì Minho, nhìn cộng sự bao năm của mình gặp nguy hiểm, họ cũng không thể bình tĩnh.

"Đi theo tao!"

Park Hyun quay lưng bước đi, điệu bộ xấc láo lắc đầu thỏa mãn trước đám cảnh sát vô dụng sau lưng mình. Bọn chúng đâu biết rằng Park Hyun luôn đi trước một bước, kế hoạch của hắn vô cùng hoàn hảo. Cảnh sát chỉ kiểm tra an ninh tòa nhà này vào ngày buổi lễ diễn ra, trong khi Park Hyun đã trà trộn vào làm nhân viên nơi đây cả tuần lễ, lấy tầng thượng làm nơi ẩn nấp. Đêm qua sau khi bắt Jisung, hắn đã đem cậu nhốt vào nhà kho ở sân thượng, lẳng lặng chuẩn bị những đoạn phim đem xuống phòng điều khiển, chuẩn bị cho vở kịch hoành tráng cho ngày trọng đại của Minho. Càng nghĩ hắn càng đắc ý với kế hoạch của mình, không chút kẽ hở.

Minho cùng những người trong đội liền đi theo hắn. Các cảnh sát trong hội trường cũng dần rời khỏi phòng theo sau Đội trưởng Lee. Mẹ Minho lo lắng cho con trai mình, bà chưa từng thấy tên tội phạm nào mà có thể gan lì như tên Park Hyun kia, một mình đối đầu với hàng trăm cảnh sát mà không biết sợ. Bà sợ con trai mình có chuyện liền thất thần chạy theo đám đông. Sở trưởng dù rằng không còn mặt mũi nhìn mọi người nhưng ông cũng không giấu được lo lắng mà bước đi.

Park Hyun vẫn vừa đi vừa hát, hắn biết hôm nay hắn sẽ chết, hắn đương đầu với cảnh sát như vậy như là tự chui vào bẫy. Nhưng chỉ cần thấy kẻ giết vợ mình đau khổ trả giá, thì cái chết này rất có giá trị với hắn. Park Hyun mở cửa ra sân thượng, Jisung đang bị còng vào lan can, ngồi gục xuống đất, lả đi không còn chút sức lực.

"Jisung!"

Minho nhìn thấy cậu, đau xót mà hét lên. Cả thân người rũ rượi vô lực, ánh mắt đẫm lệ nhìn về phía anh.

"Minho..."

"Mày mà tiến thêm một bước nữa, tao liền cho nổ chết nó!"

Park Hyun khoanh tay nhìn đám cảnh sát vô dụng, hoàn toàn bị động trước mắt hắn mà mỉm cười khinh bỉ. Hắn thong thả đi về phía Jisung, nắm áo kéo cậu đứng dậy, cười như một tên điên, rút súng ra chỉa vào trán Jisung.

"Lee Minho! Mày bắn vào giữa trán của Minwoo, hôm nay tao sẽ làm y như vậy! Cho mày biết cảm giác của tao!" Park Hyun lên đạn, gương mặt cười cười trêu ngươi.

"KHÔNG!!! Là tôi giết Kim Minwoo! Bắn thì bắn tôi! Đừng đụng đến cậu ấy! Tôi xin ông!"

Minho quỳ xuống trước mặt Park Hyun, ánh mắt không giấu được sự đau đớn, anh không thở được, nhìn Jisung cận kề cái chết như thế, anh như mất hết lý trí. Tình yêu này từ đầu người chịu thiệt thòi là Jisung, tất cả những gì đắng cay đều chỉ Jisung chịu đựng, anh không thể, không muốn nhìn cậu chịu thêm bất kỳ một tổn thương nào nữa.

"Anh đứng dậy, không được cầu xin hắn! Anh là cảnh sát! Anh không thể đầu hàng tội phạm được! Minho! Anh đứng dậy ngay!!!"

Jisung hét lên, ánh mắt cậu đau đớn nhìn Minho, anh không được vì cậu mà ngu ngốc như thế.

"Chỉ cần thả cậu ấy ra! Muốn tôi sống chết! Tuỳ ông!"

Minho rơi nước mắt, anh lấy khẩu súng bên thắt lưng của mình ra, ném sang một bên, không chút tự vệ, hoàn toàn giao tính mạng cho kẻ thù. Jisung la hét, lắc đầu phản đối, cậu không muốn anh làm điều ngu ngốc này. Cậu cựa quậy thật mạnh, khiến còng tay cứa vào da thịt đến chảy máu.

"Minho! Anh điên rồi! Em không cần! Không cần anh! Mau lùi lại!"

Lúc này, trong tâm trí của Minho chỉ còn một bóng hình duy nhất là Jisung, anh không quan tâm hàng chục con người đang đứng sau lưng mình, kể cả cha mẹ của anh. Jisung đang cận kệ cái chết, nhìn những giọt nước mắt kia mà không thể lau, muốn ôm lấy thân người hao gầy đó nhưng tay không thể chạm, vì anh yêu cậu... hãy để anh làm gì đó, miễn là cứu được người anh yêu.

"Được!" Park Hyun gật đầu khoái chí, chỉa súng về phía Minho, liên tục bắn hai phát vào vai, chân của anh.

Viên đạn xoáy vào da thịt, đau đến tận xương tuỷ, khiến anh ngã quỵ xuống đất, không kìm được mà hét lên một tiếng.

"Con trai!!!!"

"Đội trưởng!!!!"

Tất cả mọi người đều hét lên khi thấy Minho bị bắn, mẹ anh ngất lịm. Các đồng nghiệp thì bất lực cấm súng trong tay mà không làm được gì, nếu họ nổ súng bắn Park Hyun, thuốc nổ trên người hắn có thể giết chết mọi người ở đây. Jisung nhìn anh đau đớn, máu từ vết thương không ngừng tuôn ra, cậu khóc không thành tiếng. Minho vì cậu quỳ xuống cầu xin trước bao nhiêu người. Anh vì cậu mà không cần mạng sống, không cần danh dự, anh từ bỏ tất cả. Jisung không cam tâm nhìn Minho buông bỏ tất cả vì cậu như vậy.

"Thả Jisung ra! Sau đó... bắn chết tôi cũng được! Mau thả cậu ấy ra!!!" Minho chống tay, gượng ngồi dậy, dùng hai đầu gối chống đỡ bản thân mình.

"Ngừng lại! Anh không được chết! Em không cần anh chết vì em! Minho mau lui lại!"

Jisung điên cuồng hét lên, cổ họng cậu đau rát. Nước mắt Jisung giàn giụa ướt đẫm gương mặt nhợt nhạt.

"Đáng khen cho màn chia ly lâm li bi đát của hai đứa mày! Được! Minho, tao thả Jisung của mày ra! Rồi sau đó bắn nát sọ mày!"

Park Hyun vỗ tay, hắn gật đầu đắc ý, lấy chìa khoá mở còng tay tách một tiếng. Jisung nhanh như chớp đá văng khẩu súng trên tay hắn, dùng hết sức lực dù cơ thể yếu ớt, cậu không cam tâm nhìn hắn tổn thương Minho. Park Hyun loạng choạng nhìn khẩu súng văng xuống tòa nhà, hắn đấm mạnh tay vào lan can tức tối, rút trong túi ra một chiếc bật lửa, hét lên trong khoái chí.

"Được! Tao sẽ giết tất cả bọn bây!!!"

Jisung yếu ớt định bỏ chạy, cậu nghe được câu nói đó, liền quay lại thấy Park Hyun châm ngòi dây thuốc nổ trên người. Cậu chùn bước, với số lượng đó, cả sân thượng này sẽ nổ tung. Ngòi châm bắt lửa, Park Hyun vừa cười vừa khóc, ánh mắt như điên dại nhìn về phía đám người hỗn loạn tháo chạy. Jisung, nắm chặt tay thành đấm, không chút do dự, lấy hết sức lực còn lại lao về phía Park Hyun, đẩy hắn lùi về phía sau ngã xuống khỏi lan can. Cậu sẽ không để một ai bị tổn hại, nhất là Minho. Cả người Park Hyun phát nổ khi vừa rơi xuống tạo thành một vòm lửa lớn giữa không trung, sức công phá kinh khủng phát nát cả cửa kính của tòa nhà. Jisung ở gần hắn nhất, bị sức ép của vụ nổ mà văng ngược về phía sau.

Mọi thứ diễn ra trong tích tắc, khiến Minho không kịp phản ứng, chỉ thấy lóe sáng một phát, tiếng nổ vang trời, thân thể nhỏ bé của Jisung bị hất ngược về phía sau nằm bất động giữa đống đổ nát của sân thượng. Minho không còn cảm thấy cơn đau từ vết thương của mình, anh thất thần đứng dậy, từng bước khó khăn chạy về phía cậu.

Minho hoảng hốt đẩy những mảnh vụn của gạch đá đè trên cơ thể nhỏ bé, ôm cậu vào lòng, vuốt lấy gương mặt lấm lem bụi đất, lòng anh đau như cắt, nước mắt anh không kiểm soát được mà rơi xuống gương mặt cậu. Hơi thở Jisung vô cùng yếu ớt, đôi mắt lờ đờ vô định, cả thân người lả đi không còn ý thức, anh nắm chặt lấy bàn tay cậu.

"Jisung! Đừng nhắm mắt, đừng ngủ mà! Nhìn anh, mở mắt nhìn anh! Jisung... Không!!! GỌI XE CẤP CỨU NGAY! Không!! Jisung, thở đi em, đừng buông tay anh..."

Minho thấy hơi thở của Jisung mỗi lúc một yếu, tay chân đều buông lơi không thể kiểm soát, anh không biết đau, bế xốc cậu dậy chạy xuống cầu thang, vừa chạy vừa gọi tên cậu. Anh không thể mất Jisung, anh còn chưa nói yêu cậu, anh còn phải đường đường chính chính công bố với cả thế gian này cậu là người anh yêu nhất, còn phải cùng cậu làm bao nhiêu chuyện. Anh chưa bù đắp được gì cho cậu, cậu phải được hưởng hạnh phúc, cậu không thể vì anh mà ra đi như thế.

Jisung không thể nghe thấy tiếng gì, chỉ còn thấy trước mắt Minho đang ôm cậu vào lòng, miệng anh không ngừng gọi tên cậu. Minho nước mắt đầm đìa, anh nói gì? Sao cậu không nghe? Gương mặt anh đau khổ như vậy, cậu không muốn nhìn thấy đâu, cậu muốn lau nước mắt cho anh, sao cánh tay cậu không thể nhất lên. Xung quanh bắt đầu quay cuồng, trước mắt cậu không thấy gì nữa, tối quá... Minho... anh đâu rồi?

[TO BE CONTINUED]

———————————

*cre ảnh đầu chap: @feelfeli (Twitter)*
Ôi cứ mỗi lần nhìn thấy bức này là cảm xúc mình trào dâng, kiểu nó cứ xúc động với tình kiểu gì í, thêm chap này vừa gay cấn vừa buồn nữa ôiiiii.

Chúc mụi người đọc fic dui dẻ ❤️❤️❤️

Đừng quên nhấn vào em sao bên dưới ⭐️ và để lại bình luận ủng hộ tui nhe. Và nếu được cả nhà cũng ủng hộ tác giả gốc luôn nhaaa.

Mãi iu và ôm hôn cả nhà ❤️❤️✨✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro