Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Hyo xoay người nhìn Cheon Hee Gun, phiến môi nhẹ nhàng run run, 'Tại sao lại như vậy?'.

"Ji Ji, em hãy nghe anh nói đã, mọi chuyện không phải là như vậy..." Cheon Hee Gun vội vàng tiến lên muốn giải thích điều gì, chẳng qua, Ji Hyo lại lùi về phía sau từng bước, hiển nhiên là không hề muốn nghe.

"A, đây là sự thật, anh có giải thích nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô dụng mà thôi." Lee Min Hyo lạnh lùng cười khẩy, "Mọi thứ đều đã được sắp xếp hết cả rồi, mà Cheon Hee Gun cùng của cô em họ yêu quý của anh ta chính là người đạo diễn. Một kẻ trộm vòng cổ, một kẻ đi vặn vẹo trí nhớ của Gary. Cho nên...Song Ji Hyo ạ, cô mới thật đáng thương làm sao."

Lee Min Hyo ngửa đầu cười lớn, cười đến nước mắt đều chảy đi ra. Giờ khắc này cô đã chờ lâu lắm rồi, Song Ji Hyo, bị người khác tính kế có vui vẻ lắm không?

"Câm mồm, Lee Min Hyo, tôi không cho cô nói thêm một câu nào nữa." Đột nhiên bị người vạch trần ra sự thật, Kim Ha Eul mất trí tiến lên, tặng cho Lee Min Hyo một cái tát thật mạnh. Quả nhiên, cô ta không hề nói gì thêm nữa, nhưng là tiếng cười vẫn quỷ dị phát ra, khiến cô không khỏi rùng mình sợ hãi.

"Đừng có cười nữa, không được cười." Kim Ha Eul dường như đã muốn nổi điên, không ngừng đánh đập Lee Min Hyo, mà Ji Hyo vẫn gắt gao nhìn vào chiếc vòng cổ cô đang đeo, ánh mắt ảm đạm vô cùng.

Phía bên kia, không biết là cố ý vẫn là vô tình, Lee Min Hyo dần dần lui tới chỗ Ji Hyo đang đứng. Kim Ha Eul lúc này cũng chẳng cần biết người trước mặt là ai, chỉ muốn đánh giết cho thỏa lòng. Bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì hận ý đã tích tụ trong lòng bấy lâu nay. Một bàn tay dùng sức vung ra, nhưng hình như người đón nhận nó, lại không phải là người cô đang muốn đánh.

"Không cần... Ji Ji ..." Bên tai truyền đến tiếng hô to tuyệt vọng của Cheon Hee Gun, Kim Ha Eul lúc này mới giật mình tỉnh lại, sững sờ nhìn vào hai bàn tay của mình.

Sao lại thế này, không, không phải, cô không hề cố ý!

Ji Hyo bị Kim Ha Eul nặng nề đẩy ngã, vô lực ngồi trên nền tuyết lạnh lẽo, nét mặt dần trở nên trắng bệch. Mà giữa hai chân của cô, máu tươi đã uốn lượn chảy ra, nhiễm đỏ một khoảng tuyết trắng, trở nên chói mắt cực kì.

Gắt gao nắm chặt hai tay lại, bởi vì, bụng của cô đau quá, thực đau, thực đau. Có ai cứu cô với được không, cứu lấy đứa nhỏ đáng thương này, cô không muốn mất nó, cô sẽ chết mất, thực sự...

"Ji Ji, em đừng sợ, có anh ở đây! Anh sẽ mang em đi bệnh viện, em sẽ không có việc gì đâu, đừng sợ, đừng sợ..." Cheon Hee Gun vội vàng ôm lấy Ji Hyo chạy đi, bên miệng không ngừng nói lời an ủi. Chỉ là, chính bản thân anh lúc này cũng đang cực kì sợ hãi...

"Cô giết đứa nhỏ của Gary, anh ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu!" Lee Min Hyo nhìn nét mặt thất thần của Kim Ha Eul, vô cùng đắc ý nói xong.

"Cô cố ý, cô cố ý có đúng không?" Kim Ha Eul đỏ mắt nhìn hai tay của mình, sau đó quay sang gào lớn với Lee Min Hyo.

"Đúng vậy, tôi cố ý đấy! Bởi vì... tôi muốn chính tay cô giết chết đứa nhỏ của Gary, có sao không?" Lee Min Hyo thản nhiên thừa nhận, lúc này đây, cô cũng chẳng còn gì phải giấu diếm. Chỉ trừ có... từng đợt quặn đau đang truyền đến từ phía bụng dưới.

Song Ji Hyo, tôi cướp mất đứa nhỏ của cô, nhưng là, tôi cũng đã phải trả giá bằng chính cốt nhục của mình rồi. Như vậy, chúng ta không còn nợ nhau điều gì nữa phải không?

Mooni vội vàng chạy tới, không ngừng thở phì phò. Vừa nãy cô đã nghĩ thông rồi, nếu như Ji Ji muốn đi, cô cũng sẽ không níu kéo nhiều thêm nữa. Cô sẽ cố tỏ ra thật vui vẻ, đến nói lời từ biệt với 'hai người'. Chỉ là, cô đang nhìn thấy những gì thế kia? Máu của Ji Ji, còn có, người nam nhân lạ mặt nào đang ôm lấy cô ấy?

Không, không thể là như vậy được!

"Ji Ji ..." Mooni thê lương gọi lớn, mà Lee Min Hyo vẫn là nhàn nhạt cười, Kim Ha Eul đứng ở một bên, tức giận không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn là chạy theo Cheon Hee Gun.

Ba cô gái, mỗi người một tâm tư, nhưng không ai là cảm thấy thoải mái cả.
...

Fred lái xe đi về phía lâu đài, thấy một chiếc xe thể thao sang trọng phóng theo chiều ngược lại, không khỏi thán phục huýt sáo một chút. Xe đẹp, phóng cũng rất nhanh đấy, chỉ có điều ý thức không được tốt bằng anh, đi mà chẳng thèm để ý đến đèn đỏ gì cả.

Mà không đúng, đây đâu phải là lúc để nghĩ đến chuyện đó, anh phải về lâu đài xem cô gái giúp việc mà Yoo Jea Suk dặn dò chăm sóc có sao không mới được. Thằng nhóc này, đi Hàn Quốc du lịch rồi mà vẫn không quên giao nhiệm vụ cho anh, thật là phiền phức!

Anh chạy xe đi thẳng vào cổng sau, chỉ là rất kì quái không hiểu sao Lee Min Hyo cùng con nhóc béo lại đứng chặn đường ở nơi đó. Xuống xe, anh đang muốn hỏi đôi điều, ánh mắt lại không khỏi trợn to nhìn phiến máu trước mặt.

Máu này là của ai vậy? Trăm ngàn không cần nói đó là của người kia a, nếu không thằng nhóc Yoo Jea Suk sẽ giết anh mất!
...

Trong căn phòng tối đen, có một nam nhân đang nằm trên giường, mi tâm nhăn thực chặt, dường như là đang gặp phải cơn ác mộng nào đó.

Trời mưa rất lớn, anh ngơ ngác ngồi ở ven đường, ôm chặt thấy thân thể của mình. Lạnh quá... đói quá... Nhưng là, trong màn mưa tối đen, ngoài mấy chiếc xe vội vã chạy qua, không có ai đi đường để anh cầu cứu cả. Từng giọt mưa nặng nề rơi xuống, anh mê mang nằm trên mặt đất, giật giật ngón tay. Có lẽ, hôm nay sẽ là ngày kết thúc. Cũng tốt, cũng tốt...

Không biết qua bao lâu, đột nhiên, anh cảm thấy cơn mưa không còn đánh vào trên đầu của mình nữa. Trời đã tạnh rồi sao? Anh mệt mỏi mở hai mắt ra, mơ hồ thấy được khuôn mặt thanh thuần của một cô gái. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh, bàn tay nhỏ bé kia, sao mà ấm áp quá.

Anh cảm giác cơ thể của mình được cô gắng sức đỡ dậy, tuy đã không còn chút sức lực nào, nhưng là, anh vẫn cố gắng đứng thẳng hơn một chút. Bởi vì cô gái này nhỏ bé quá, anh sợ, sẽ làm cô bị thương.

Lại là một ngày trời mưa, hình như vẫn là cô gái ấy, nhưng tại sao trông cô lại gầy yếu như vậy? Cô khó khăn ôm chồng báo lớn vào trong lòng, đi đến từng nhà cẩn thận phân phát. Vất vả làm việc cả ngày, số tiền cô kiếm được lại chẳng đáng là bao, nhưng là, ý cười trên đôi môi cô vẫn chưa từng vụt tắt. Anh biết, số tiền ấy cô vẫn dành dụm thật lâu, sau đó len lét đút vào túi áo cho anh tiêu vặt. Cô gái này, thật biết cách khiến người ta phải đau lòng...

"Thằng ngốc, mày bị đuổi việc." Đột nhiên, một giọng nói châm chọc phát ra, anh nhìn thấy những ánh mắt vừa thương hại, lại vừa khinh thường chợt nhắm thẳng về phía mình. Mà nam nhân đáng ghét kia, hắn ta còn cao ngạo đứng đó, khóe môi khẽ nhếch, dường như là vô cùng vừa lòng.

"Tin tao đi, có một ngày... Nơi đó, sẽ là của tao."

Là của tao...

Đột nhiên, anh mở to hai mắt, vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán mình. Lại là giấc mơ ấy, lại là cô gái ấy, nhưng là, tại sao anh vẫn không thể nhìn rõ mặt cô, nghe thấy tiếng cô dịu dàng nói chuyện?

Hyo, là Hyo phải không?

Trong đầu xuất hiện một chữ lại một chữ, có Ji, cũng có Hyo.

Ji Hyo sao? Cái tên quen thuộc đến lạ kì, làm hốc mắt anh đột nhiên trở nên ẩm ướt.

Anh biết, bóng dáng yếu ớt trong mưa kia không phải là Kim Ha Eul. Nhất định không phải...
...

Cheon Hee Gun tựa người vào bức tường lạnh như băng, ngón tay gắt gao nắm chặt, ánh mắtthẫn thờ nhìn lên trên trần nhà. Mùa đông ở nước Anh, quả thật lạnh lẽo hơn HànQuốc nhiều lắm.

"Anh, em xin lỗi, em không hề cố ý đẩy Ji Hyo. Tất cả đều là do Lee Min Hyo làm, là tại cô ta bày mưutính kế, không phải em, anh hãy tin em có được không?" Kim Ha Eul cẩn thận giải thích, trong lòng cũng là sợ hãi đòi mạng. Mất nhiều máunhư vậy, liệu cô ta có chết được không đây?

Sẽ không, sẽ không, cô không hề giết người, côkhông giết đứa nhỏ của Gary!

"Đừng có nói nữa, tốt nhất là em hãy im miệnglại cho anh!" Cheon Hee Gun trầm thấp cảnh cáo, nếunhư cô còn cố tình nói tiếp, mặc kệ có phải là họ hàng hay không, anh cũng sẽ lậptức xông lên bóp chết cô.

Ji Ji đã vào phòng mổ được mấy giờ rồi, chưa cần Kim Ha Eul lải nhải, lòng của anh cũng đã rối thành một mớ bòng bong. Ánh đèn trong phòng mổ đã tắt, cửacũng đã được mở ra, nhưng là, lại không hề mang theo tiếng trẻ con quấy khóc.

Ji Hyo yếu ớt khẽ mở ra hai mắt, mơ hồ nhìn thấy bác sĩ ômmột đứa bé vẫn còn đỏ hỏn. Con của cô... cô cố gắng vươn tay muốn chạm vào nó,nhưng trước mắt lại đột nhiên tối đen một mảnh, sau đó, tất cả ý thức dần chìmvào hắc ám.

"Cô bé còn không được hai cân, anh chị nhìnxem, rất khó sống!" Bác sĩ bế đứa bé ra cho Cheon Hee Gun xem, hơi hơi thở dài nói, "Cơ thể người mẹ vốn đã không tốt rồi, nay lạibị va chạm mạnh vào bụng, có thể giữ lại tính mạng đã là rất may mắn. Về phần đứanhỏ này... thật sự chúng tôi rất lấy làm tiếc!"

Cheon Hee Gun tiếp nhận đứa nhỏ từ tay vị bác sĩ, lặng người đứng nhìn. Đây là congái của Ji Ji sao? Khuôn mặt nhăn nheo như vậy, không biết lớn lên sẽ giống ai...

"Anh họ, đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ?" Kim Ha Eul nghiêng đầu nhìn vào đứa bé trong tay Cheon Hee Gun, vừa sợ hãi, lại vừa ghen tị. Đây là con gái của Song Ji Hyo, nhưng đồng thời cũng là cốtnhục của Gary. Đứa bé này, thật sự không nên tồn tại.

"Anh, đưa nó cho em đi, em sẽ tự mình xử lý.Anh cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, nó có sống nổi nữa đâu, nếu để chị dâu biết đến..."Kim Ha Eul nóng nảy khuyên nhủ Cheon Hee Gun, thực ra tất cả cũng chỉvì chính mình. Cô không thể vì sơ sẩy nhất thời mà phá hỏng mọi chuyện được, đứabé này, hôm nay hãy để nó kết thúc cuộc sống ngắn ngủi ở đây đi.

Cheon Hee Gun cẩn thận nhìn đứa nhỏ trong lòng, ngón tay hơi giật giật một chút. Kim Ha Eul nói rất đúng, nếu như để cho Ji Ji nhìn thấy đứa nhỏ vừa sinhra đã phải yểu mệnh chết đi, có lẽ cô sẽ không thể trụ nổi. Anh tự nhắc nhởmình tất cả là vì cô, không hề là vì ghen tị với nam nhân kia, thật sự.

"Em đi xử lý đi." Anh giao đứa nhỏ cho Kim Ha Eul, sau đó ngoảnh mặt đi nơi khác, hiển nhiên có chút không đành lòng. Dùsao, anh cũng đã cố gắng chăm sóc nó trong mấy tháng vừa qua.

Kim Ha Eul ôm lấy đứa nhỏ, vội vàng chạy ra phía ngoài, nhân lúc không có ai chúý, cô hung hăng dùng sức cấu lên má của nó. Đứa bé bị cô làm đau, hơi hơi hé miệngmuốn khóc, nhưng dường như lại không đủ sức, chỉ biết yếu ớt giãy dụa, đángthương cực kì.

Cô cẩn thận bước đi, đến tận khi thấy được mộtthùng rác lớn ở phía ngoài bệnh viện tương đối vắng người, mới lén lút đặt đứanhỏ vào trong đó. Cũng may đứa bé này không khóc được, nếu không cô đã sớm bịphát hiện từ lúc nào. Nhóc à, có trách thì hãy trách mày là con của Gary nhé, thành oan hồn cũng đừngvề tìm Kim Ha Eul này làm gì...

[ Lược bỏmột đoạn Yoo Jea Suk lúc trở về thì nhặt được đứa bé. Chớcó hỏi vì sao lại trùng hợp đến như vậy, đơn giản bởi vì nó là truyện mà @@ ]

Lee Min Hyo đờ đẫn ngồi ở trên giường, đứa nhỏ của cô, quả nhiên là không giữ được,mà tiếng khóc Mooni lúc này càng khiến cho ngườita phải thở dài.

Fred đứng ở ngưỡng cửa, trên khuôn mặt đãkhông còn nụ cười châm chọc như mọi khi. Anh yên lặng nghe Mooni đứt quãng kể lại mọi chuyện, cuối cùng vẫn không thể hiểu nổi tại sao Ji Ji lại có quan hệ với phu nhân cùng Cheon Hee Gun?

Quay sang muốn hỏi Lee Min Hyo, lại đã thấy cô ta thất thần chảy xuôi một giọt nước mắt. Chết tiệt thật,mọi lần anh vẫn đều rất chán ghét cô gái này cơ mà, sao hôm nay lại đột nhiên độnglòng trắc ẩn vậy? Nghe qua Mooni nói, hình như cô ta vừa mớibị sảy thai. Thôi thôi, coi như anh không nhìn thấy gì vậy.

"Tôi đi trước đây, các cô cố gắng ở lại nghỉngơi cho tốt." Fred có chút gian nan nói xong, mà Mooni nghe thấy vậy, lại càng khóc to hơn một chút.

Bất lực trợn trắng hai mắt, anh xoay người vộivã rời đi, thật không biết phải dỗ dành phụ nữ kiểu gì. Quan trọng nhất là, thằngnhóc Yoo Jea Suk đang trên đường trở về, nếunó biết được anh để mọi chuyện ra nông nỗi này, nhất định sẽ không chịu bỏ qua.

"Đợi đã!" Đột nhiên, Lee Min Hyo gọi Fred dừng lại, dường như có việc gì quan trọng muốn làm.

"Mooni, mở ngăn tủ của tôi ra, lấytập tài liệu được cất ở sâu nhất." Tính kế lâu như vậy, mọi việc diễn ra lạihoàn hảo như vậy, nhưng đến khi tất cả đã đi đến hồi kết, cô mới biết mìnhkhông hề cảm thấy vui vẻ. Nhắm hai mắt lại, dường như còn có thể nghe thấytiếng trẻ con gào khóc văng vẳng bên tai, đòi cô trả lại mạng sống.

Khi chưa mất đi thì vẫn luôn tìm mọi cách phábỏ, nhưng đến khi mất đi thật rồi mới giật mình phát hiện, thì ra, mình đã bấtgiác yêu nó từ lúc nào.

Hối hận sao? Còn có thể hối hận được nữa haysao?

Mooni hơi sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng vẫn là ngừng khóc lại, đứng lênlàm theo lời Lee Min Hyo. Vươn tay lấy ra tập tàiliệu được giấu ở sâu nhất, đột nhiên, cô không khỏi ngẩn người đứng nhìn.

Bức ảnh được dán ở ngoài cùng, rõ ràng chínhlà chủ nhân cùng Ji Ji đây mà, tại sao lại có thểnhư vậy được? Nhưng nhìn kĩ ra, người nam nhân kia cười đến sáng lạn như vậy,ánh mắt cũng cực kì đơn thuần, chắc hẳn không thể là chủ nhân được rồi.

"Đưa cho anh ta đi." Lee Min Hyo tựa người vào đầu giường, có chút vô lực nói xong. Mooni thế này mới giật mình 'ừ' một tiếng, nhanh chóng giao tất cả tài liệucho Fred.

Đến lượt Fred tiếp nhận, anh cũng không khỏingây người hoảng sợ. Đây là cóchuyện gì, lão đại cùng.. cô gái tên là Ji Ji???

"Đúng như anh nghĩ rồi đấy, cô ta tên là Song Ji Hyo, là người đã sống cùng với Gary trong suốt ba tháng ở Hàn Quốc. Tất nhiên, đứa bé cô tamang trong bụng cũng là cốt nhục của anh ta, nhưng có lẽ bây giờ cả hai đãkhông còn sống ở trên đời nữa rồi, haha..."

Lee Min Hyo cười có chút bi thương, mà Fred lại cảm thấy hai tay của mình đều đangrun lên vì sợ hãi. Cô gái của lão đại, cả đứa con của ngài nữa, không còn, đềuđã không còn?

"Không thể nào..." Nửa ngày, anh mới yếu ớt phủđịnh một câu.

Mà Lee Min Hyo thản nhiên nhún vai, khôngsao cả nói xong, "Đó là sự thật, tin hay không thì tùy."

"Kim Ha Eul lừa Gary, lừa tất cả các người, côta còn tự tay giết chết cốt nhục của Gary nữa." Lee Min Hyo nhắm hai mắt lại, khóe môihơi hơi châm chọc cong lên. Có chết, cô cũng phải kéo theo Kim Ha Eul xuống địa ngục cùng với mình.

Fred lảo đảo lui về phía sau, không thể tin nổinhững điều mình vừa nghe thấy là sự thật. Phu nhân... không phải, là Kim Ha Eul, Kim Ha Eul dám lừa bọn họ, cô takhông phải là người lão đại cần tìm? Chết tiệt, sao tất cả mọi thứ lại trở nênrắc rối như thế này cơ chứ, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều đã bị một đứa con gái lừaxoay quanh?

"Fred, anh ở trong này làm gì?" Bên tai đột nhiêntruyền đến giọng nói lạnh nhạt thường ngày của Yoo Jea Suk, nhưng với Fred lúc này lại không khác gì tiếng sét đánh giữa trờiquang mây tạnh.

"Ngân thiếu gia, em bé của Ji Ji không còn nữa rồi, Ji Ji cũng không còn nữa rồi..."Mooni vừa nhìn thấy Yoo Jea Suk tiến vào, nước mắt lại nhưvỡ đê mà ra. Cô nghẹn ngào khóc nấc lên từng tiếng, chạy lên túm lấy tay áo củaYoo Jea Suk đau khổ nói.

"Cô nói cái gì, cái gì đã không còn?" Lúc nàycậu mới chú ý tới, trong phòng đã không còn chút dấu vết nào của người kia.

Không còn? Làm sao lại có thể không còn được?

"Chú xem cái này đi." Fred nặng nề đặt tay lênvai Yoo Jea Suk, sau đó đưa cho cậu tậptài liệu, "Tôi cũng không hề biết chuyện, đợi đến khi tới nơi thì Cheon Hee Gun đã mang cô ấy rời đi rồi. Nếu như tất cả những gì ghi trong này là sựthật, như vậy, chúng ta đều nên chết quên đi. Bởi vì, đứa nhỏ kia nhất địnhđã..." Nói đến đây, Fred cảm giác hốc mắt của mình hơi hơi nóng lên, trong ngựccó thứ gì đó vô cùng khó chịu.

Yoo Jea Suk nắm chặt tập tài liệu trong tay, cố gắng bình tĩnh hít sâu một hơi, sauđó quay sang nói với Fred, "Chúng ta đi thôi." Dù mọi chuyện có là thế nào đichăng nữa, cũng đã đến lúc chủ nhân nên biết biết được toàn bộ sự thật.

Về Kim Ha Eul, cũng là về Song Ji Hyo.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro