Chap o

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe lăn của bệnh viện lê bánh chuyển động đều đều
trên dãy hành lang im ắng của nơi đây vào giữa ngày hè tại thành phố biển Busan. Cậu trai nhỏ, với đôi mắt to đen láy, đứng nhìn những tầng lá rộng đan vào nhau, che lấp những tia nắng mặt trời buổi sớm.

Cậu còn nhớ như in cái ngày hôm nay, cái ngày mà cậu nằm trên bàn mổ chờ đợi cuộc phẫu thuật trong chính cái bệnh viện này như chờ đợi cái chết đến gần. Những kí ức đau thương của chuỗi ngày thống khổ như một cuốn băng quay chậm trong trí não........

~~~~~~~~~~~~ㅇㅅㅇ~~~~~~~~~~~~

- Jungkookie ah! Hôm nay trời có vẻ đẹp, hay anh và em ra biển nhé!
- ....

Cậu vẫn im lặng nhưng đầu khẽ gật như là đồng ý. Anh vui mừng ngồi xuống trước mặt cậu, cầm lấy tay cậu hôn nhẹ rồi anh cười - nụ cười hình hộp khiến cho bao người xao xuyến, và cũng là nụ cười đầu tiên mà anh dành cho cậu. Đối với người ngoài khi nhìn vào họ sẽ nghĩ rằng anh là người phải chịu khổ khi ở cạnh một người không nở một nụ cười nào trong suốt thời gian dài như cậu.

Nhưng đối với anh, cậu có chịu cười hay không đều không quan trọng vì giờ chỉ cần cậu còn sống, còn tồn tại, còn ở bên cạnh anh và chấp nhận anh ở lại trong cuộc đời cậu một lần nữa là được. Như thế với anh là đủ lắm rồi....
" Người trước kia yêu anh sâu đậm....mà giờ lại như vậy sao???Ngay cả việc ban cho anh một nụ cười cũng không được??Chắc cậu hận anh lắm...chỉ vì ngày ấy, ngày mà anh tự cho mình cái tư cách để vứt bỏ đi sự quan tâm, tin tưởng của cậu dành cho anh."



-----------3 năm trước------------
Hè ở Seoul town Road nắng chiếu chói cả thành phố, Jungkook ngồi gục mặt ở bàn, mặt mày đẫm hồ hôi, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng nhanh. Cậu ngồi ở bàn gần cửa sổ, tay cần ly trà mình tự pha sẵn để cho anh. Mùi trà lan thoang thoảng khắp gian phòng lớn, nơi chỉ có cậu cùng với sự im lắng của căn nhà.

Lúc đó, cậu nguyện theo anh về nhà, nghĩ sẽ cùng anh ở cùng một chỗ, cùng ăn, cùng ở, cùng trò chuyện với anh như một mái ấm thực sự. Năm ấy, khi nhìn thấy anh, một con người lịch thiệp đứng ở ga tàu điện, cậu lúc ấy tròn 16 tuổi - cái tuổi vẫn còn tinh nghịch ham chơi, cậu đã bị cái gương mặt không góc chết của anh mê hoặc. Lúc cậu 18 - cái tuổi được coi là đẹp nhất - cái tuổi mà cậu đã đính chính được tình cảm của mình, cậu lại gặp anh, gặp anh khi cậu tiễn chị gái đến sân bay để chị đi du học. Cứ xem như đó là định mệnh đi, định mệnh đưa đẩy chúng ta gặp lại nhau :3

Một lần nữa vẻ đẹp của anh lại đập vào mắt cậu, cái ánh mắt đó, thân ảnh mê hoặc đó đã dẫn dụ cậu thẳng đến cửa nhà anh - căn nhà ấy còn to gấp 3 lần khu chung cư tập thể cậu đang sống. Cậu cứ đứng sau thân cây to lớn trước của nhà anh, cố gắng nhìn và ghi nhớ hình ảnh của anh trước khi cánh của bằng vàng khi khép lại. Đó chắc là ngày vui nhất của cậu. Đúng, cậu sống ở một khu chung cư tập thể dành cho người nghèo, gọi là chung cư thì hơi quá, nó giống như một khu nhà nhỏ bé, gồm 2 tầng, cũ kĩ, có nơi còn nứt nở, sập sệ....Cậu chỉ đang cố gắng sống qua chuỗi ngày không có chị bằng số tiền ít ỏi khi làm ở một cửa hàng sách cổ vào buổi sáng, đến đêm thì làm phục vụ tại một quán bar sầm uất ở giữa Hongdae, Seoul. Tối đó cậu ngủ rất ngon, lại còn mơ về anh nữa chứ, anh thật đẹp....Hình như cậu yêu anh mất rồi.

Mấy ngày nay cậu đều đứng đó, sau thân cây, theo dõi anh trong im lặng đến khi anh lên chiếc xe ô tô đen rồi đi khuất. Có một sự thật là anh có nhìn thấy cậu lấp ló sau cái cây, anh biết đấy!!! Nhưng...anh đã làm ngơ, có một vài lần anh liếc cậu....liếc một cách khinh miệt, cậu không trách anh, cậu tự nhủ trong đầu rằng chắc anh mệt nên mới thế. Nhưng một ngày anh bỗng dừng lại trước cổng và đi thẳng đến chỗ cậu rồi cất giọng :
- Cậu muốn gì??....!Nói!
Giọng trầm ấm cùng với vẻ mặt kiên địng của anh làm mặt cậu đỏ lên, cậu lắp bắp nói :
- Dạ...dạ...e...em...
- Cậu làm sao? Nói nhanh, muốn gì???
- Em...em xin lỗi....khô...không có gì đâu ạ....E...em về trước..
Cậu lẹ lẹ quay đầu định đi nhưng cậu chưa bước được bước nào thì bị bàn tay thon dài của anh kéo lại. Anh giật mạnh tay cậu lại gần, nâng cằm cậu lên, chất giọng khàn khàn ấy lại cất lên nữa :
- Tôi hỏi lại...Cậu muốn gì???
- Em...
Mặt anh giờ chỉ cách mặt cậu vài mm, mặt cậu đỏ lên vì ngượng, cậu ấp úng nhìn anh, giọng lí nhí vang lên ở cổ họng :
- Em...em thích anh.....
Khoé miệng anh nhếch lên khinh miệt, ánh mắt anh nhìn cậu như là dành cho kẻ bệnh hoạn vậy. Nhưng rồi anh cười một nụ cười khó hiểu, anh bỏ tay ra khỏi cằm cậu, tay xỏ tay vào túi quần, hỏi cậu :
- Cậu chắc chứ???
- ...Nae!
Cậu cúi người nhìn thẳng xuống đất, mặt cậu đỏ như trái cà chua, tim đập liên hồi. Anh không nói gì, quay gót bỏ vào nhà và bỏ lại một câu nói :
- Đi theo tôi.

------------=•=-------------
•Ủng hộ mình nhoa• 💜💜💜

Và đừng quên bé 🌟 này nha 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro