Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc ra khỏi bệnh viện tuyết đang rơi, bông tuyết lạnh lẽo và gió lạnh thổi qua mặt, khi đó Lục Nghị mới chậm chạp nhận ra, hình như lại đến mùa đông rồi.

Mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh. Lục Nghị thuận tay sửa lại khăn quàng cổ, trong tay là vài tờ giấy xét nghiệm bị y vò nhăn nhúm. Lòng càng lạnh hơn.

Y đứng ở trạm, chờ xe bus không biết lúc nào mới đến, ngón tay lạnh đến tái xanh. Y lấy điện thoại ra ấn số, lúc không có ai nhận lại ấn gọi lần nữa, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng vẫn không ai bắt máy.

Lục Nghị vò mấy tờ giấy kia thành cục rồi ném vào thùng rác.

Chờ hơn nửa tiếng rốt cuộc xe bus cũng tới, trên xe ít người lạ thường. Lục Nghị tựa trán vào cửa kính, lại bấm điện thoại lần nữa, lần này đã có người nhận.

"Hôm nay tuyết rơi rồi, mùa đông lại đến." Mười bốn năm. Giọng Lục Nghị bình tĩnh ôn hoà, nhưng nước mắt không kìm được tuôn đầy mặt.

Vu Hoà Vỹ ra hiệu im lặng với tình nhân bên cạnh, cảm thấy Lục Nghị suốt ngày nói chuyện như đánh đố thực sự khiến người ta ghét: "Có chuyện gì? Anh đang tăng ca."

"Tối nay anh có về ăn cơm không? Lâu lắm rồi anh không về nhà." Lục Nghị vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út phải, nhìn nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay.

Vu Hoà Vỹ cảm thấy hôm nay Lục Nghị rất kỳ lạ, đây chỉ là trực giác, dù sao hai người cũng đã ở với nhau mười bốn năm: "Em làm sao thế?"
Lục Nghị không trả lời, chỉ kiên trì hỏi lần nữa: "Tối nay anh có về không? Ngày tuyết rơi nên ăn sủi cảo, em sẽ làm cho anh."

"Thật sự không về được." Vu Hoà Vỹ bắt đầu thấy bực, ngữ khí không mặn không nhạt của Lục Nghị làm hắn cũng mất khẩu vị: "Em cũng đừng làm, anh sẽ bảo Tiểu Đường đặt một phần cho em, anh cúp đây, bận lắm"

Lục Nghị nghe tín hiệu báo bận trong điện thoại, lòng đau như cắt, chậm rãi nhét điện thoại vào túi.

Sao lại có công ty mà ông chủ cũng phải bận đến mức không còn thời gian về nhà ăn cơm tối chứ?

Vu Hoà Vỹ có người ở ngoài, sao có khả năng y không biết?

Bốn năm trước lòng Vu Hoà Vỹ thay đổi, mẫn cảm thông tuệ như Lục Nghị sao lại không phát giác được. Chỉ là Lục Nghị vẫn mắt nhắm mắt mở, không phải y không để tâm, không phải không dám nói, y chỉ sợ một khi đã làm rõ thì đến chút danh dự cũng chẳng còn. Đây không phải là thứ tình ái thời niên thiếu khiến hormone kích động quá mức, đó là hơn mười năm trả giá và quen thuộc của y. Khoan dung như vậy sao lại không làm được?

Lục Nghị tự lừa dối mình, y không ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người Vu Hoà Vỹ, không nhìn thấy vệt son môi trên cổ áo sơ mi của hắn, không phá vỡ cái cớ vắng nhà sứt sẹo của người đàn ông y yêu nhất.

Hai người họ đã từng yêu nhau đến vậy, sao bây giờ lại thành ra thế này? Rõ ràng là những năm đầu gian nan đến đâu họ cũng cố sức vượt qua hết mà.

Đến trạm dừng, Lục Nghị xuống xe, gương mặt ôn hoà như cũ, chỉ có đôi mắt của y hơi đỏ, và sắc mặt trắng bệch.

Y không mua thức ăn, bây giờ Lục Nghị cũng không còn khẩu vị nữa. Hôm nay y đã nỗ lực khẩn cầu Vu Hoà Vỹ về nhà như thế... Bởi vì Lục Nghị thật sự không chắc vào đêm tuyết đầu đông năm sau, mình và Vu Hoà Vỹ còn có thể cùng ăn một bữa sủi cảo nữa hay không.

Thư ký Đường tới rất nhanh, anh ta mặc Âu phục, có vẻ mới từ công ty ra, tay cầm hộp cơm cung kính gọi Lục tiên sinh.

Lục Nghị xấu hổ vung vung tay: "Sau này anh cứ xử lý tốt chuyện trong công ty là được, đừng để mỗi ngày bị Vu Hoà Vỹ bắt làm những việc vặt này."

Thư ký Đường cười nói: "Làm thư kí thì sao có chuyện không làm việc vặt gì được ạ, khổ chút thì mới có lương cao." Anh ta tuỳ tiện hàn huyên vài câu với Lục Nghị rồi rời đi.

Thư ký Đường đi rồi, Lục Nghị ngồi bất động, bên bàn có đặt một hộp sủi cảo.

Mười ba năm trước ngồi bên cái bàn này luôn là hai người. Mười năm trước cái bàn này bày đầy bột mì và nhân bánh, Vu Hoà Vỹ cùng gói với y. Hắn nổi tính trẻ con gói rất nhiều tiền xu vào, luôn trách rằng tiền may mắn đều bị Lục Nghị giành lấy, gói ít đi thì càng không giành được.

Lục Nghị quen tay cầm giấy ăn cạnh bàn lau sạch máu mũi đang trào ra. Cuối cùng y cũng rõ tại sao mình lại bị bệnh như vậy, may mắn của y chẳng phải đã tặng toàn bộ cho Vu Hoà Vỹ rồi sao? Tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn y đều lặng lẽ vớt cho Vu Hoà Vỹ. Do đó một chút may mắn y cũng chẳng còn.

Hộp sủi cảo này y chỉ ăn bốn cái, bốn mùa bình an, bốn cái là đủ rồi. Lục Nghị hoảng hốt nghĩ, y hơi sốt nhẹ. Huyết áp tụt thấp khiến y rất mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ ổn, đau lòng sẽ tan trong giấc ngủ dài, tịch mịch sẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nghi#vỹ