Chap 226

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nha đầu, không nghĩ tới ngươi so với lão nhân ta còn yếu hơn."

"Nha đầu kia, thật đúng là cố ý."

"Dáng dấp lúc lớn lên cũng rất tốt. Ha ha, có ý tứ, lão nhân ta từ trước tới giờ sao không phát hiện ra người này miệng mồm lanh lợi như tiểu miêu nhưng kỳ thật như vậy thật là thú vị."

"Cho nên tỉnh nhanh một chút đi, lão nhân ta còn có rất nhiều lời muốn nói với ngươi."

Là ai? Là ai nói chuyện với cô?

Hình như là giọng của một ông già, ngược lại giọng nói này còn rất quen, bất quá, giống như có phần chán ghét. Là ai? Người này là ai vậy? Vì cái gì không ngừng làm phiền cô, cô muốn nghỉ ngơi tốt một chút, nghỉ ngơi thật tốt...

Chờ đã, tai nạn xe cộ!

Manh Tiểu Nam chợt mở mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy trần nhà trắng, cùng với một cái bình nước biển, từng giọt truyền cho cô.

"Nha đầu, ngươi đã tỉnh." Bên trái truyền đến giọng quen thuộc, giọng này giống như lúc cô nửa tỉnh nữa mê lúc nãy nghe thấy.

Manh Tiểu Nam lập tức quay đầu, đập vào mắt là gương mặt tươi cười của Lâm Lão Thái Gia.

Có phải cô vẫn còn chưa tỉnh không? Nếu không, làm sao có thể cảm thấy được Lâm Lão Thái Gia lại cười với cô như vậy?

Bất quá, vì sao cô ở trên giường bệnh?

Manh Tiểu Nam chợt nhảy dựng lên, lại phát hiện cánh tay của mình, đầu gối còn có chân đều băng bó. Cô đưa tay sờ sờ mặt mình, ngay cả trên mặt cũng có băng bó vết thương! Hiện tại cô giống một cái xác ướp!

Thật là đáng sợ!

"Ôi chao! Nha đầu, ngươi đừng lộn xộn, động đến miệng vết thương, rất có khả năng sẽ lưu sẹo. Con gái có sẹo, Hoàng Phúc cũng sẽ không muốn ngươi!" Lâm Lão Thái Gia đưa ánh mắt nhìn cô.

"Là xe cứu thương đưa con đến nơi này sao? Đúng rồi, chú lái xe cùng... Cùng bà như thế nào rồi? Còn có, chẳng lẽ... con lúc ấy té xỉu rồi sao? Cái này không khoa học, vì sao mình té xỉu?"Manh Tiểu Nam đưa ra một chuỗi vấn đề.

May mà Lâm Lão Thái Gia đầu óc linh hoạt, trả lời rõ ràng: "Bác sĩ nói ngươi thể lực cạn kiệt, băng gạc trên người là vì xức nước thuốc, những thứ thuốc này đều là nhập khẩu, chỉ cần ngươi đừng lộn xộn sẽ không lưu sẹo ngươi yên tâm. Còn có, tài xế đã được phẫu thuật xong, có thủy tinh ở đầu, bất quá hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Còn bà..."

Lâm Lão Thái Gia nặng nề mà thở dài một hơi, trên mặt nụ tươi cũng hầu như không còn.

Manh Tiểu Nam trong đầu dâng lên một dự cảm xấu, chẳng lẽ là...

"Bà làm sao vậy?" Cô liền vội vàng hỏi.

"Bà ấy vẫn ở trong phòng phẫu thuật, ta còn không biết tình huống bên trong thế nào." Lâm Lão Thái Gia lại thở dài một hơi nói: "Lão thái bà tính tình cứng rắn, mới có thể gắng gượng, mới có thể..."

Lời này ông như là nói với chính mình, hoặc như nói với cô.

Manh Tiểu Nam nghe xong cảm thấy có chút chua xót, ngược lại hỏi: "Vậy sao ông không chờ bên ngoài phòng giải phẫu?"

Lâm Lão Thái Gia dùng một loại ánh mắt ngu ngốc nhìn cô, tay chỉ chỉ chân chính mình. Chân ông bó thạch cao, bị treo thật cao, đừng nói chờ bên ngoài phòng giải phẫu, ngay cả đứng cũng là vấn đề.

Chuông điện thoại di động vào lúc này vang lên, Lâm Lão Thái Gia không hoảng hốt nhấn nút nghe, không bao lâu, lông mi dựng thẳng lên, có chút uy nghiêm nói: "Đem phóng viên ngăn ở bên ngoài thì tốt rồi, chuyện như vậy cũng cần phiền tới ta? Còn có, đừng nói cho tiểu tử thúi Hoàng Phúc. Cái gì? Ngươi đã gọi điện thoại cho nó rồi hả? Thôi thôi, cứ như vậy đi, xử lý tốt chuyện phóng viên, đừng để cho bọn họ vào bệnh viện."

Cúp điện thoại, chiếc điện thoại lại vang lên, Lâm Lão Thái Gia nhíu mày, ngữ khí chậm dần: "Các ngươi không cần tới đây, chúng ta cũng không sao. Như thế nào? Lời của ta nói cũng không nghe sao? Cứ như thế đi, không cần gọi điện thoại đến nữa."

Manh Tiểu Nam theo bản năng sờ túi tìm di động, không tồi, điện thoại còn ở đây, chỉ là... Tại sao không ai gọi điện thoại cho cô?

Sau đó màn hình điện thoại di động hiện lên nhiều thông báo, Manh Tiểu Nam lúc này mới thấy có ba mươi mấy người gọi, ngoại trừ một cái của Ánh Hân, những cái khác tất cả đều của Hoàng Phúc gọi điện thoại tới.

Manh Tiểu Nam mới vừa quay lại, bên trong phòng bệnh cửa nặng nề mở ra.

Ngược lại, Lâm Lão Thái Gia mở miệng trước nói: "Vội vội vàng vàng làm gì? Không có dáng vẻ thiếu gia!"

Hoàng Phúc đi sau Thanh Tùng, lễ phép, anh dẫn đầu đi lên phía trước nói một câu: "Lâm Lão Thái Gia, đã khỏe chưa?"

Lâm Lão Thái Gia gật đầu, nhìn Thanh Tùng ánh mắt nhiều phần yêu mến: "Là Thanh Tùng sao, con cũng đến rồi? Ta chính là bộ dạng này, chân tàn không đi được. Còn lão thái bà, không biết còn..."

Hoàng Phúc ánh mắt vốn rơi vào trên người Manh Tiểu Nam, nhìn dáng vẻ Manh Tiểu Nam, trong lòng cậu thả lỏng hơn phân nửa. Còn ông nội... Còn có thể mắng hắn nên không cần phải lo lắng. Từ chỗ trợ lý Lâm Lão Thái Gia cậu đã nghe toàn bộ sự tình, dĩ nhiên là Manh Tiểu Nam ngoài ý muốn giúp bọn họ, để cho cứu viện đến nhanh hơn.

Còn bà nội...

Thần kinh lập tức căng thẳng trở lại, Hoàng Phúc trực tiếp nói: "Ông nội, ông nghỉ ngơi cho tốt, con đi đến phòng phẫu thuật xem sao."

"Cũng được, con đi xem,bà nội sẽ đau lòng lắm, con nên ở bên ngoài." Lâm Lão Thái Gia gật đầu một cái, nhìn về phía anh nói: "Thanh Tùng, con cứ ngồi đi, con là khách."

Thanh Tùng vốn định muốn đi cùng Hoàng Phúc, nhưng Lâm Lão Thái Gia đã nói như vậy, anh cũng không tiện từ chối. Cùng cậu trao đổi qua ánh mắt, cậu xoay người bỏ chạy ra ngoài.

"Giang Nam, cô cùng người nhà nói chuyện chưa?" Thanh Tùng đột nhiên nghĩ đến cái này, liền hỏi.

Cô mới vừa tỉnh lại không bao lâu, còn chưa kịp gọi điện thoại, Thanh Tùng nhắc nhở, Manh Tiểu Nam vỗ đầu một cái, lập tức cầm điện thoại di động lên.

"Chờ đã..." Manh Tiểu Nam đột nhiên dừng động tác, dãy số đã bấm, chỉ còn gọi, cô nhìn hướng Thanh Tùng, chần chờ nói: "Nếu nói với mẹ đang ở bệnh viện,bà ấy chắc chắn sẽ lo lắng... Không bằng... Tôi nói, mấy ngày nay tôi ở chỗ Ánh Hân?"

Yêu cầu này không khó, Thanh Tùng không có nghĩ nhiều đáp ứng."Cảm ơn cậu!" Manh Tiểu Nam nói xong liền bấm gọi cho mẹ.

Thanh Tùng lập tức đi đến bên người Lâm Lão Thái Gia: "Lão Thái Gia, tài xế gây tai nạn tìm được chưa? Cháu nghe nói, tài xế gây chuyện chạy rồi?"

Lâm Lão Thái Gia gật đầu, thở dài nói: "Đại khái cũng là nhất thời hoảng hốt bỏ chạy thôi, tìm cũng không quan trọng. Tiêu gia cũng không thiếu tiền, nên không cần bồi thường, hiện tại quan trọng là tài xế cùng lão thái bà có thể nhanh tỉnh lại. Chỉ mong phẫu thuật thuận lợi."

"Dạ." Thanh Tùng gật đầu một cái, ngồi ở một bên. Lúc này Manh Tiểu Nam cũng nói chuyện điện thoại xong, mẹ cô nghe nói cô ở cùng Ánh Hân cũng không nói thêm gì, chỉ là trách cứ cô lén lút ra khỏi nhà.

Mà bên kia, Ánh Hân cảm thấy kỳ quái Manh Tiểu Nam như thế nào không có nghe điện thoại, còn tưởng rằng cô không mang theo trên người. Xem ra thời gian ước định Thanh Tùng cũng không còn nhiều lắm, tiện nói với Hồ quản gia một tiếng, tự mình đi đến cửa Hồ gia chờ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mắt nhìn trời dần dần tối sầm xuống, trong lòng cô dâng lên một loại bất an, ngay cả mí mắt phải cũng giật. Tục ngữ nói, mắt trái giật tốt mắt phải giật tai họa, mí mắt phải giật cũng không phải là chuyện gì may mắn.

"Sao vẫn chưa về..." Ánh Hân cầm điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian, đồng hồ đã chỉ sáu giờ, Thanh Tùng không dám để cho cô chờ tới 5 giờ rưỡi ở chỗ này, đã quá hai mươi mấy phút, cho dù là kẹt xe cũng có thể gọi điện thoại cho cô mới đúng.

Do dự một chút, cô bấm gọi Thanh Tùng. Điện thoại vang hai tiếng đã được nhận.

"Hồ Lê Thanh Tùng, anh còn không đến sao? Đã sáu giờ, anh như thế nào còn không trở về?"

Bên kia điện thoại trầm mặc một chút, vang lên tiếng mở cửa, tiện đà truyền đến giọng Thanh Tùng: "Anh đang ở bệnh viện, Lâm Lão Thái Gia cùng Lâm lão thái thái xảy ra tai nạn xe cộ, lão thái thái lại vẫn đang làm phẫu thuật, cửa bệnh viện đều là phóng viên, Lâm gia những người khác cũng không tiện xuất hiện, cho nên anh liền ở chỗ này, nên đã quên gọi điện thoại cho em."

"Cái gì?" Ánh Hân liền vội vàng hỏi, ngữ khí có chút không tốt.

Cô ngược lại không trách Thanh Tùng không có gọi điện thoại cho cô, mà là lo lắng cho Lâm gia. Nếu hai người qua đời, trên thế giới này người nhà Hoàng Phúc tựa hồ cũng chỉ còn mẹ. Mới vừa mất một người anh không lâu, lại phải mất hai người thân này, đối cậu là đả kích có thể quá lớn.

"Giang Nam cũng ở trong này, cô ấy cũng bị thương, bất quá là vì cứu Lâm Lão Thái Gia bọn họ, cũng không có gì trở ngại. Em có muốn tới thăm cô ấy không?" Thanh Tùng một bên đốt một điếu thuốc, một bên hỏi.

"Thật xin lỗi, bệnh viện không cho phép hút thuốc." Một y tá đi tới thiện ý nhắc nhở, ánh mắt như tỏa ra đào tâm, thật là rất đẹp trai...

Âm thanh này bị Ánh Hân nghe được.

"Hồ Lê Thanh Tùng! Anh lại hút thuốc! Anh nói Giang Nam chờ em, em sẽ đến ngay, anh giúp em hỏi một chút cô ấy có muốn ăn gì không." Ánh Hân một bên hướng đại sảnh đi đến, một bên hỏi.

Cô cần Hồ quản gia đưa cô đi bệnh viện, tuy Thanh Tùng nói Giang Nam không có gì trở ngại, nhưng cô vẫn có phần lo lắng. Mặt khác, cô tốt xấu cùng hai ông bà từng gặp mặt một lần, cũng muốn đi xem tình hình.

Thanh Tùng dụi tắt tàn thuốc, trở về phòng bệnh: "Ánh Hân hỏi cô có muốn ăn cái gì không, cô ấy mang qua."

Manh Tiểu Nam nhất thời ánh mắt phát sáng: " Trên đường Cảnh Xuân có một tiệm hải sản, nơi đó có tôm tử bao siêu cấp..."

"Quá xa rồi." Thanh Tùng mặt không chút thay đổi đưa điện thoại di động lên rời đi, nói với cô xong, lại nói điện thoại với Ánh Hân: "Cô ấy nói không muốn ăn cái gì, nơi này cái gì cũng đều có, em trực tiếp tới thì tốt rồi, đến lúc đó anh xuống lầu đón em."

"Được." Ánh Hân nói xong liền cúp điện thoại.

Trên giường bệnh đang truyền nước biển Manh Tiểu Nam khuôn mặt u sầu: "Thanh Tùng thiếu gia, anh đau lòng cho Ánh Hân, sợ cô ấy ngồi xe quá lâu... anh lại không đau lòng cho tôi? Tôi đây chính là sống thấy việc nghĩa hăng hái liền làm."

Thanh Tùng nhún nhún vai, nửa cười mà lại như không cười nói: "Tôi không đau lòng cho cô tự nhiên có người đau lòng cho cô."

Manh Tiểu Nam vẫn còn đang suy nghĩ thấy Thanh Tùng nói những lời này đều có ý tứ, cách vách giường bệnh Lâm Lão Thái Gia đã bấm điện thoại: "Đi đường Cảnh Xuân ghé cửa hàng hải sản mua mười túi tôm tử bao tới, lập tức."

Này... Cô không nghe lầm chứ?

Manh Tiểu Nam ra sức nhéo lỗ tai, đã thấy Lâm Lão Thái Gia nhàn nhạt nhìn qua: "Lập tức liền có ăn, sống Lôi Phong."

Da mặt cô có dày cũng không nhịn được mà nóng lên.

Vì cái gì cô lại có một loại, hiện tại thái độ này của Lâm Lão Thái Gia đối với cô hoàn toàn đổi một cách 360 độ... Không, 360 độ vẫn giống trước kia, hẳn là 180 độ.

Chẳng lẽ là bởi vì mình cứu ông? Đúng là nói ra, cô bất quá là rút ngắn thời gian cứu viện mà thôi. Nghĩ tới đây, Manh Tiểu Nam co đầu rụt cổ hỏi: "Lâm Lão Thái Gia, hiện tại có phải người cực kỳ cảm kích con hay không?"

Lâm Lão Thái Gia có chút mê man nhìn qua, mở miệng hỏi: "Ngươi nói lời này có ý gì?"

"Không có..." Manh Tiểu Nam xấu hổ gãi đầu: "Chỉ là con cảm thấy thái độ bây giờ người đối với con, cùng trước kia không giống nhau."

Lâm Lão Thái Gia nửa cười nửa không hỏi: "Vậy ngươi nói một chút, khác ở chỗ nào."

"Con cũng không biết." Manh Tiểu Nam lắc đầu: "Con với người gặp mặt chỉ mới vài lần, dù sao trước người gặp con đều là dựng râu trừng mắt, hận không thể lập tức đuổi con khuất mắt. Con đoán người nghe được tên của con đã cảm thấy được toàn thân không thoải mái. Nhưng hiện tại, người như vậy mà cho người đi mua tôm bao tử cho con ăn. Chẳng lẽ không đúng là khác sao?"

Lâm Lão Thái Gia cười ha hả, quay đầu nhìn về phía anh nói: "Thanh Tùng, con nói một chút, thái độ của ta đối với con bé trước kia có khác biệt hay không."

Thanh Tùng bất động nói: "Cái bệnh viện này phòng bệnh cao cấp một người một gian, tuy chen chúc, nhưng dựa vào thân phận của người, tính vọt lên cũng cần phải cho người vọt lên một gian. Đúng là người lại cứ chọn phòng đôi."

Này tựa hồ ông nói gà bà nói vịt, nhưng kỳ thật tất cả đáp án, Thanh Tùng trong câu nói kia đã nói rồi.

Lâm Lão Thái Gia lần thứ hai cười to, sau đó lại trầm mặc, không nói được một lời. Không khí nhất thời lạnh xuống.

Vẫn lại là Manh Tiểu Nam phá trầm mặc, cô nói Thanh Tùng, giống đại tiểu thư phân phó: "Giúp tôi kêu cô y tá tới đổi bình, bình này sắp xong rồi."

Thanh Tùng ánh mắt ngu ngốc nhìn cô một cái, đến gần giường cô nằm, tự tay bóp cái chuông đầu giường của cô, trên vách tường màn hình lập tức hiện ra một y tá chuyên nghiệp mỉm cười hỏi: "Đã truyền xong rồi sao?"

Manh Tiểu Nam trợn mắt há hốc mồm mà đối với màn hình cô y tá gật đầu: "Truyền... truyền xong rồi."

Tha thứ cô không biết thì ra phòng bệnh cao cấp còn có thể như vậy!

Ánh Hân nói rõ với Hồ quản gia tình huống hiện tại, Hồ quản gia không nói hai lời liền lái xe đưa cô đến trước bệnh viện ở trung tâm thành phố. Lúc này vừa lúc đến giờ cao điểm, nhưng may mà chưa quá đông, ước chừng quá một giờ, cô rốt cục đi tới cửa bệnh viện trung tâm thành phố.

"Trời ạ..." Ánh Hân nhịn không được mở to hai mắt nhìn: "Toàn phóng viên trong thành phố đều đã đến đây sao?"

So với việc Ánh Hân kinh ngạc, Hồ quản gia có vẻ cực kì bình tĩnh.

Nhưng xem cô kinh ngạc như vậy, Hồ quản gia giải thích một chút: "Sản nghiệp Lâm gia tuy không bằng Hồ gia chúng ta nhưng cũng là nhân vật lớn rồi. Đã có lúc Hồ gia so sánh hơn kém cùng Lâm gia. Sở dĩ hiện tại Hồ gia địa vị cao hơn Lâm gia, đó là bởi vì con trai của Lão Thái Gia (nơi này liền kêu Tiêu Đổng) ngoài ý muốn qua đời, khi đó Lâm Lão Thái Gia đã đem công ty cho Tiêu Đổng rồi. Ông ấy vừa mất đi, tất cả Lâm thị liền hỗn loạn, vì thế Lâm Lão Thái Gia chỉ có thể một lần nữa trở lại Lâm thị nhận chức. Về sau, Lâm Lão Thái Gia lại khiến Nguyễn Lâm Hoàng Dũng cũng là anh Hoàng Phúc thiếu gia tạm thời tiếp quản công ty. Đúng là ai ngờ đến..."

Hoàng Dũng cũng bị bệnh qua đời, Lâm Lão Thái Gia chỉ có thể lại một lần nữa trở lại tập đoàn Lâm thị.

Nhưng những việc như vậy xảy ra, Lâm gia vẫn như cũ sừng sững không ngã, cũng đủ để nhìn ra Lâm Lão Thái Gia thủ đoạn cao bao nhiêu. Nhưng chỉ riêng đối với Hoàng Phúc, người thừa kế duy nhất, Lâm Lão Thái Gia lại không có biện pháp.

Hồ quản gia thở dài một tiếng tiếp tục nói: "Cô nói tai nạn xe cộ, kỳ thật chuyện này chúng ta cũng đã sớm biết, tuy nhiên Tiêu gia lập tức phong tỏa tin tức. Hiện giờ Lâm thị cơ hồ là toàn bộ dựa vào Lâm Lão Thái Gia chống, nếu trận tai nạn xe này để cho Lão Thái Gia có cái không hay xảy ra, sợ là Lâm thị muốn thay đổi người lãnh đạo. Cho nên những phóng viên này đương nhiên phải ở đây đợi sẵn rồi."

Ánh Hân bừng tỉnh: "Khó trách sao toàn bộ phóng viên đều tới, giờ cả bệnh viện bị vây kín rồi. Bất quá, nói như vậy, chúng ta đi vào như thế nào?"

Hồ quản gia nghĩ một lát nói: "Tôi đã nhận được tin tức, bệnh viện hiện tại chỉ để cho những Cổ Đông Lớn của Lâm thị tới thăm, còn người ngoài không thể nào vào được, tôi sợ là không vào được. Nhưng thiếu gia để cho cô đi vào trong, khẳng định là có thể đi vào. Như vậy đi, cô gọi điện thoại cho thiếu gia, để cho cậu ấy đưa cô vào."

"Vâng!" Ánh Hân gật đầu, lấy điện thoại gọi cho Thanh Tùng.

Chỉ reo một tiếng Thanh Tùng liền nghe điện thoại hỏi: "Em đến nơi rồi?"

Ánh Hân vội vàng trả lời, khuôn mặt u sầu nhìn ra ngoài xe đều là các phóng viên nói: "Đúng, bên ngoài đều là phóng viên, em không vào được."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, vài tiếng nghe không rõ lắm, tiếng thảo luận vang lên rồi kết thúc, giọng Thanh Tùng vang lên: "Bây giờ em tới khu nội trú ở cửa sau bệnh viện, anh ở đó đợi em."

"Được." Ánh Hân cúp điện thoại, quay đầu nói với Hàn quản gia: "Anh ấy bảo tôi đi tới khu nội trú ở cửa sau, Hồ quản gia, ông không cần đưa tôi đi, tôi biết đường. Ông không phải nói muốn đi xem tập đoàn Hồ Thức sao?"

Hồ quản gia luẩn quẩn một hồi mới đồng ý, một trận ngàn vạn căn dặn, Ánh Hân rốt cục cũng xuống xe. Cô mặc chiếc áo gió màu xám cùng quần bó trắng, cách ăn mặc này vừa không quá gây chú ý đối với người khác. Vì không cho những phóng viên chú ý tới chính mình, cô liền lui lại, rời xa bệnh viện một vòng mới đi đến khu nội trú cửa sau.

"Cái gì a..." Đi đến cửa sau, Ánh Hân lại ngẩn cả người, cô còn tưởng rằng cửa sau không có phóng viên, ít nhất so với ngoài cửa. Nhưng thật không ngờ, nơi này phóng viên quả thực rất nhiều.

Nếu những vệ sĩ mặc đồ tây mang đeo mắt kính không nhiều, những phóng viên này chỉ sợ đã sớm vọt vào bệnh viện.

Nên làm cái gì bây giờ a? Ánh Hân lập tức không có chủ ý. Đều nói trí nhớ phóng viên là tốt nhất, hiện tại cô là thiếu phu nhân tương lai của Hồ gia nếu bây giờ đi qua thì khẳng định phóng viên sẽ nhận ra cô tới, đến lúc đó bị phóng viên bao vây.

"Ưm -- "

Ngay tại thời điểm cô không biết như thế nào thì một đôi tay mang bao tay bịt miệng của cô, trực tiếp kéo cô đến chỗ một cái hẻm nhỏ, nơi này tương đối bí mật, cho nên nếu cô la to, cũng có khả năng không được người nào chú ý.

Nhưng ngay từ đầu cô đã bị dọa đến lo sợ, sau đó không cảm thấy kích động.

Bởi vì...

"Hồ Lê Thanh Tùng, dọa người vui lắm sao?" Cô ngăn người kia lại, tức giận xoay người sang chỗ khác.

Đã thấy Thanh Tùng cười nhìn cô hỏi: "Làm sao em biết là anh, không phải người khác?"

Đương nhiên là vì mùi, mùi trên người Thanh Tùng chính là dễ ngửi. Ngửi thấy mùi hương, cô liền biết người này là Hàn Thất Lục không nghi ngờ gì rồi. Nếu là anh, cũng không cần cảm thấy kích động.

Nhưng, những lời này cô đương nhiên không thể nói cho Thanh Tùng, thế thì kỳ quái nha!

"Sao anh lại ăn mặc kì lạ vậy?" Ánh Hân cố ý lái ra đề tài khác, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá Thanh Tùng.

Thanh Tùng giờ phút này mặc áo dài trắng, cầm trong tay một bịch xốp, bên trong tựa hồ là y phục, mà trên tay kia vẫn cầm cái khẩu trang y tế. Cách ăn mặc, khá giống bác sĩ. Chẳng lẽ...

"Ai --" Thanh Tùng có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Phóng viên quá nhiều, nếu anh trực tiếp xuất hiện đón em sợ phóng viên cũng đi theo. Người của Lâm gia thì có hạn, mà hiện tại chúng ta phái người đến cũng không còn kịp rồi, cho nên cũng chỉ có thể hóa trang thành bác sĩ vào thôi. Đúng rồi, anh mang cho em một bộ đồ y tá, em ở trong này thay đi, phải nhanh lên."

Ánh Hân sửng sốt: "Ở trong này thay?"

Có lầm hay không a? Nơi này mặc dù có chút hẻo lánh, nhưng cũng là nơi công cộng a! Ngộ nhỡ có người đi ngang qua không phải chết rồi hả?

"Đúng, nơi này." Thanh Tùng không có chút nào cảm xúc, anh vừa nhướng mi: "Yên tâm, anh sẽ chắn đầu ngõ cho em, không có người ngoài nhìn em. Đúng rồi, anh ở trong điện thoại nói Giang Nam không có sao là vì để cho em an tâm, kỳ thật cô ấy..."

Ánh Hân căng thẳng, vội vàng truy vấn: "Cô ấy làm sao vậy?!"

Thanh Tùng thở dài một tiếng: "Vì cứu người, trên người cô ta vài nơi có vết cắt, có mấy dây thần kinh bị đứt, hiện tại đang ở phòng giải phẫu. Rất có khả năng về sau chân liền không đi được."

Sét đánh ngang tai!

Hốc mắt Ánh Hân lập tức liền đỏ, Manh Tiểu Nam là người hiếu động, ngồi ở phòng học đọc sách cô ấy đã không thoải mái, mà hiện tại, rất có khả năng về sau chân cô ấy cũng không thể đi rồi! Nếu quả thật là như vậy, về sau Manh Tiểu Nam làm thế nào tiếp tục sống?!

"Giang Nam..." Thân thể cô run lên, cơ hồ liền đứng không nổi.

Thanh Tùng xem bộ dạng này của cô, lập tức liền không đành lòng, anh cơ bản chỉ là muốn lừa gạt cô thay nhanh quần áo, đúng là hiện tại...

Anh thật sự là không đành lòng!

"Khụ khụ khụ!" Thanh Tùng ho khan một tiếng, xấu hổ nói: "Anh lừa gạt em, chuyện gì cũng không có, lúc xuống đây đón em cô ấy vẫn còn ăn tôm tử bao."

Ánh Hân sửng sốt: "Anh nói cái gì a? Cuối cùng cái nào mới là thật!"

Xem cô kích động như vậy, giọng Thanh Tùng trầm lại: "Đã nói không có việc gì! Còn không phải là vì để em nhanh thay quần áo sao? Cũng không phải muốn cho em cởi toàn bộ quần áo, em nói em lo lắng vớ vẩn cái gì?"

Đúng nha! Cô chỉ cần đổi áo khoác đeo khẩu trang là có thể, vừa rồi tới cùng là cô lo lắng vớ vẩn cái gì?

Thanh Tùng nói một câu tỉnh mộng!

Cả khuôn mặt Ánh Hân đều đỏ, bỗng nhiên cô cảm giác chính mình não rỗng quá lớn, từ đầu đem thay quần áo lý giải thành... Từ trong tới ngoài đều phải đổi!

Đổi đồ, hai người vai kề vai đi ra ngõ nhỏ, xác định không ai chú ý bọn họ, hai người bước nhanh hơn hướng cửa sau bệnh viện.

Ánh Hân đột nhiên hỏi: "Phóng viên càng ngày càng nhiều, nói như vậy, bảo vệ của Lâm gia có đủ không? Mà còn, nhiều phóng viên như vậy ở trong này, có không ít người sẽ đổi thành y phục thường đi vào. Bọn họ rất có khả năng sẽ vì không cho phóng viên đi vào, mà ngăn người nhà bệnh nhân. Cứ như vậy, nơi này khẳng định sẽ loạn."

"Cái này em không cần lo lắng." Thanh Tùng làm một cử chỉ giúp cô yên tâm: "Đã nhờ Từ gia hỗ trợ, cả đám người Từ gia đều không đơn giản, bọn họ sắp đến, có bọn họ ở đây, những người khác đừng mong có thể trà trộn vào."

"Bất quá... Nói đến Từ gia, thật sự là đã lâu không có tin tức của Trấn Minh rồi." Ánh Hân thấp giọng lẩm bẩm nói.

Cô nói rất nhỏ, nhưng tai Thanh Tùng vẫn rất thính, liền nghe được. Anh nhìn xéo xuống đầu của cô, liếc mắt một cái, ngữ khí là lạ hỏi han: "Lo lắng rồi hả?"

Ánh Hân bĩu môi, có chút mất hứng nói: "Đúng! Lo lắng cho bạn bè không phải cực kỳ bình thường à?"

"Xuỵt..." Thanh Tùng đè thấp thanh âm nói: "Đến gần rồi, cúi đầu, đừng nói, nếu không sẽ bị phát hiện."

Ánh Hân vội vàng chớ có lên tiếng, đè thấp đầu, chỉ nhìn mũi chân của mình, trong lòng cầu nguyện: đừng có nhận ra, tuyệt đối đừng nhận ra.

Các phóng viên vừa rồi đã qua thời điểm nhiệt tình, đều đã ngồi xếp bằng trên mặt đất.

"Ôi chao, ai, ôi, các ngươi nói, này Lâm Lão Thái Gia có chuyện gì sao?" Trong đó một phóng viên mặc cái quần áo bành tô hỏi.

Bên cạnh anh ta nữ ký giả lắc đầu, không dám xác định nói: "Chuyện này khó nói, tuy nhiên hiện ở bên trong cũng không có động tĩnh gì lớn. Chỉ là chúng ta đi qua hiện trường, hiện trường rất thảm a, trên mặt đất đều là máu cùng thủy tinh, xe đều đã lật nghiêng, mà Lâm Lão Thái Gia đã có tuổi rồi..."

"Ý của cô là, Lâm Lão Thái Gia lần này rất khó vượt qua rồi hả?" Người bên cạnh cũng đi lại nhiều chuyện hỏi.

Nữ ký giả hoảng hốt vội lắc đầu: "Anh cũng đừng nói bậy, ý tôi không phải cái đó. Bác sĩ và máy móc tốt nhất đều đã được đưa đến rồi, chỉ cần không quá nghiêm trọng, hẳn là không xuất hiện chuyện gì không may."

Phóng viên quần áo bành tô kia cười cười, lắc đầu nói: "Này, chắc chắn không lâu! Chúng ta vẫn ngồi ở chỗ này chờ tin tức đi!"

Nghe những phóng viên này mà nói, Ánh Hân thật muốn đi qua giáo huấn bọn họ, làm sao có thể ở trong này như vậy tùy ý bàn về vấn đề sinh tử? Một người sống hay chết, ở trong mắt bọn họ, có lẽ chỉ là một tiêu đề đơn giản, đúng là chuyện sống chết của con người, thật là có bao nhiêu chuyện khổ sở.

Đúng là cô hiện tại cái gì đều không thể nói, ngẩng đầu thì chính mình sẽ bị lộ, đến lúc đó sự tình sẽ rắc rối thêm rồi.

Năm thước, bốn thước, ba thước...

"Này -- người kia..." Phóng viên nam mặc quần áo bành tô đột nhiên đứng lên, sắc mặt có chút chần chờ nói: "Nữ y tá kia như thế nào lại xinh đẹp như thế... Mà còn, xinh đẹp có phần nhìn quen mắt! Từ từ... Kia không phải Nguyễn Ánh Hân, nữ chủ nhân tương lai của Hồ thị hay sao?"

"Ôi chao, ai, ôi... anh nói như vậy, đúng thật là có điểm giống!"

"Kia... Cái kia! Bác sĩ như thế nào giống như Hồ thiếu gia!"

"Là thật! Chính là bọn họ!" Không biết là người nào hô một câu như vậy, một đám phóng viên lập tức khởi động "Trình tự", nhao nhao dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên cầm "vũ khí" của bọn họ là camera, hướng tới chỗ Thanh Tùng vọt tới.

"Làm sao bây giờ?!" Ánh Hân không tự chủ được bắt đầu khẩn trương, nếu như bị bao vây như vậy liền rất phiền toái!

"Chạy!" Thanh Tùng trầm thấp hô một tiếng, lập tức kéo tay cô hướng cửa sau chạy tới, vừa chạy vừa dùng một bên tay không kéo cô gỡ khẩu trang, nói với bảo vệ giữ cửa hô lớn: "Là ta, ngăn bọn họ lại!"

Bọn bảo vệ lập tức liền nhận ra Thanh Tùng, vội vàng mở cửa sắt phía sau ra, nhưng mà...

"A --" Ánh Hân hét lên một tiếng, đẩy phóng viên đang nắm lấy góc tay áo của cô ra.

Phóng viên kia đúng là nam phóng viên mặc quần áo bành tô, cấp trên đã phái anh ta đến đây gần ba tiếng, chuyện bên này vẫn không có một điểm tiến triển, không dễ dàng tóm được Ánh Hân, anh ta làm sao lại có thể dễ dàng thả tay?

Anh ta gắt gao túm chặt góc áo Ánh Hân, mặc cho cô chụp thế nào cũng không buông tay.

Rõ ràng khoảng cách cửa sau chỉ có một thước, Ánh Hân gỡ không ra tay túm góc áo cô, đành phải mạnh mẽ hướng trước mặt mà chạy.

Một thước, nửa thước...

"Nguyễn tiểu thư, xin hỏi tình huống bên trong như thế nào? Lâm Lão Thái Gia còn khoẻ mạnh hay không?" Như vậy trực tiếp sáng tỏ vấn đề, xuất phát từ miệng nam phóng viên mặc quần áo bành tô.

Ánh Hân sửng sốt, liền như vậy sửng sốt, cô nháy mắt bị một đám phóng viên vây quanh.

"Xin hỏi tình huống bên trong như thế nào?"

"Xin hỏi tổng cộng có bao nhiêu người bị thương?"

"Đã liên lạc với Lâm thiếu gia chưa? Tiêu thiếu gia có muốn tiếp quản Lâm thị hay không?"

Đèn flash liên tiếp không ngừng mà lóe lên.

"Các người tránh ra, đừng hỏi tôi, tôi cái gì cũng không biết..." Ánh Hân một bộ dạng "Đánh chết ta cũng sẽ không nói".

Giờ phút này Thanh Tùng đã chạy vào trong bệnh viện, anh lúc này mới ý thức Ánh Hân không biết từ khi nào tác khỏi anh, chờ lúc anh xoay người nhìn thì cô đã bị một đám phóng viên vây quanh ở trước cửa lớn cách bệnh viện nửa thước.

"Đáng chết!" Thanh Tùng đích thân vừa muốn đi ra.

Mấy người bảo vệ vội vàng ngăn anh lại, khuyên bảo nói: "Thanh Tùng thiếu gia, người cũng không thể ra ngoài, hiện tại ra ngoài, khẳng định sẽ bị vây ở bên trong. Bên chúng ta thiếu người, sợ là rất khó kéo người ra ngoài!"

Bảo vệ nói những câu thành khẩn cũng là những câu nói thật, đúng là...

"Mở cửa!" Thanh Tùng nói năng có khí phách: "Ta không cần các ngươi giúp ta, mở cửa nhanh lên."

Bọn bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, lại đành phải gật đầu, một lần nữa mở cửa song sắt ra.

"Mau nhìn kìa! Cửa mở ra rồi! Thanh Tùng thiếu gia đi ra rồi!" Các phóng viên nhìn anh đi ra, trên mặt đều đã có chút kích động, Ánh Hân chỉ là nhanh chóng ngậm miệng, cái gì cũng không nói, cái này đối với họ không có giá trị nào.

Thanh Tùng vài bước đến gần, các phóng viên tự động tránh ra một con đường, để cho anh cùng Ánh Hân có thể đứng chung một chỗ.

Như sóng biển một chuỗi nhiều vấn đề lại tuôn qua. Không khỏi không cảm khái một phen, những thứ này nghị lực phóng viên cũng thật sự dồi dào!

"Vấn đề của các người, ta hết thảy đều không biết, có cái gì muốn hỏi, buổi sáng ngày mai Lâm thị tổ chức buổi phỏng vấn hãy hỏi, hiện tại, mời các người tránh ra!" Thanh Tùng nhanh chóng cau mày, lời nói tuy có khí phách, nhưng mà, trước mặt những người vây quanh bọn họ là ai? Là phóng viên! Những người này, đúng là được xưng là những phóng viên "Đánh không chết con gián"!

Đương nhiên, "Con gián" không phải là có ý mắng người, cái này là muốn nói bọn họ có tinh thần bất khuất.

Nhưng mà những loại tinh thần này, là hành hạ tinh thần người bị phỏng vấn.

Thanh Tùng nói một tiếng như vậy, đối với những nam sinh nữ sinh đều có hiệu lực, nhưng đối với phóng viên, cơ hồ là không dùng được.

Mọi người chỉ ngừng lại một cái, sau đó lại tiếp tục truy vấn nói: "Lâm Lão Thái Gia đã chuyển viện sao? Đại khái từ lúc nào chuyển viện?"

"Tôi nghe nói Lâm lão thái thái cũng ở trên chiếc xe kia, xin hỏi Lâm lão thái thái tính mạng hiện tại ra sao?"

"Cảnh sát giao thông nói kẻ lái xe gây chuyện đã chạy, nếu tóm được kẻ đó, Lâm gia sẽ xử lý chuyện này như thế nào?"

"Đã đủ chưa? Các người đừng hỏi nữa!" Ánh Hân la lớn: "Chúng tôi đều không đi vào, làm sao có thể biết tình huống bên trong?"

"Đi..." Thanh Tùng không để ý đám phóng viên này, những người này mồm miệng giảo hoạt, nói chuyện với bọn họ tuyệt đối nói không lại, lại cực kỳ dễ dàng bị soi mói lời nói, cho nên tốt nhất là cái gì cũng không nói.

Thanh Tùng che chở Ánh Hân từng bước một về phía sau đến gần cửa, đám bảo vệ đã mở cửa để cả hai có thể vào.

Ngay tại cửa sau, càng thêm nhiều phóng viên nghe tin mà đến, cục diện nhất thời càng thêm rối loạn.

"Đừng có đẩy!" Có người hô một tiếng, nhưng là không có một kẻ nào để ý tới, đám người vẫn như cũ chen về phía trước, không thể hỏi, nhưng cũng có được mấy tấm ảnh chụp vợ chồng Hồ thị tương lai cũng được!

Đám người giống như thủy triều tuôn lên phía trước, một cái camera giơ lên cao, kỳ vọng có thể chụp được hai người bọn họ đầy đủ. Nhưng mà anh ta thật không ngờ, ở phía sau có mấy người sống chết chen lên, camera của anh ta không thể khống chế được liền lảo đảo về phía trước.

"Thình thịch!" Một tiếng trầm đục, camera nặng nề mà đập ở thái dương Ánh Hân, tiện đà rơi xuống ở trên mặt đất, phát ra một loạt âm thanh.

"Tất cả đều cút ngay cho ta!" Thanh Tùng tròng mắt đỏ lên, không phải do nước mắt, mà là tức giận.

Anh khom lưng giơ cái camera kia lên, trước mắt bao người, dùng toàn bộ khí lực, trực tiếp đập thật mạnh xuống đất. Giá trị ít nhất sáu con số, camera lập tức trở nên tan nát, như là năm bè bảy mảng.

Im lặng.

Im lặng như chết.

Thời gian giống như dừng lại, tất cả mọi người dừng lại hết động tác tay cũng như chân, ngơ ngác nhìn Thanh Tùng.

Trước mặt công chúng mà có thể cư nhiên đập nát camera của phóng viên! Quả nhiên! Đây là Hồ Lê Thanh Tùng! Người được xưng là  ác ma, người thừa kế tập đoàn Hồ thị, Hồ gia đại thiếu gia Hồ Lê Thanh Tùng! Chuyện gì anh cũng có thể làm được.

"Ta Hồ Lê Thanh Tùng hôm nay nói ở đây, nếu còn có ai dám tiến lên một bước, ta đập bể hẳn không chỉ là camera, mà là các người!" Những lời này cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra, anh nói xong, khinh thường nhìn đám phóng viên, tay kéo đầu Ánh Hân xoay người, hạ thấp âm thanh: "Đi."

Hai người nắm tay đi về phía trước, không ai dám đuổi theo hỏi vấn đề gì, cũng không ai dám động thủ chụp hình. Nguyên nhân vì bọn họ cũng đều biết, Hồ Lê Thanh Tùng, nói được thì làm được!

Bọn bảo vệ trợn mắt há hốc mồm mà mở cửa, khom lưng cung nghênh Thanh Tùng vào cửa, tiện đà thần tốc đóng cửa lại.

"Bên này... Không phải hướng tới khu nội trú..." Ánh Hân từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, cô thật không nghĩ tới, một đám hỗn loạn ngoài kia, Thanh Tùng lại có thể trấn áp tất cả.

Đương nhiên, là vụ đập nát cái camera.

Đúng là người bình thường đập nát một cái camera, chắc chắn sẽ khiến chuyện càng thêm rối?

"Em là heo sao?" Thanh Tùng đột nhiên dừng bước, cực kì khó chịu nhìn cô: "Chính em soi gương, nhìn xem em thành cái gì rồi."

Ánh Hân ngẩn ngơ, cái gương...Cô cũng không có thói quen mang gương theo. Đúng rồi, điện thoại di động!

Cô thần tốc lấy từ trong túi áo vươn tay mò, lấy màn hình điện thoại di động chiếu mặt mình. Ngay chỗ thái dương, một khối hồng hồng gì đó xuất hiện. Cô tự tay sờ sờ.

"Hí -- đau quá!"

Cô hít một ngụm khí lạnh, lúc này mới nhớ tới camera kia đập vào trán của cô. Lúc ấy cô vẫn chưa kịp cảm thấy nhức đầu, Thanh Tùng liền nổi bão, cô nhất thời đã bị sự mạnh mẽ của anh trấn áp, cả người lờ mờ lờ mờ, đã không có ý thức, làm sao lại nghĩ đến đau hay không?

Hơn nữa, cái trán này... Không đụng chạm thật đúng là không biết đau nhức.

"Em ngốc hay không ngốc!" Thanh Tùng nhìn cô mắng một câu như vậy, dắt tay cô, trong mắt tràn ngập đau lòng: "Lúc đập xuống cũng không né? Ngộ nhỡ đập vào mắt? Vậy thì cả đời đều sẽ không nhìn thấy!"

Ánh Hân nghịch ngợm thè lưỡi, cười hì hì nói: "Thời điểm đó quá đột ngột, mà còn nhiều người như vậy, thời điểm rơi xuống em căn bản cũng không biết, nếu biết em còn không biết né sao? Còn có... Cả đời không nhìn thấy, không phải còn có anh cùng em sao?"

Thanh Tùng đi bộ về phía trước đột nhiên ngừng một chút, lưng của anh đều đã thẳng dị thường.

Cô nghi hoặc trên dưới nhìn anh một cái, hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Thanh Tùng hít sâu một hơi, chợt quay đầu, tự tay gõ vào vết thương trên trán cô.

"A! Đau quá!" Ánh Hân lập tức ôm đầu, ngay sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Thanh Tùng liếc mắt một cái: "Anh làm gì vậy?"

Đột nhiên gõ đầu cô, lại là gõ vào chỗ bị camera đập vào, quả thực quái lạ!

Thanh Tùng không hề áy náy làm cô đau cô, thẳng lưng nói: "Anh không cho em về sau nói cái gì cả đời nhìn không thấy, em nghe nè, nếu em thật sự cả đời đều nhìn không thấy đông tây, anh tuyệt đối không ở bên cạnh em!"

Rõ ràng là... Không lưu tình chút nào mà!

Nhưng mà Ánh Hân nhạy bén bắt được lời nói này của Thanh Tùng, khoảnh khắc ánh mắt lóe ra, đó là một loại che dấu, che dấu tình cảm chân thật của chính mình.

Người kia, căn bản đang nói dối!

"Em về sau không nói là được." Ánh Hân quyết định sợ, cùng Thanh Tùng không đấu khẩu, không cần thiết "Không chấp nhặt".

Nhận thức sợ kết quả liền là, Thanh Tùng kéo cô đi phòng khám bôi thuốc, không thể nói rõ cẩn thận, nhất định là thân mật.

Đợi đi tới khu nội trú, đã sau hai mươi phút nói chuyện rồi.

"Ôi chao, ai, ôi... Hai vị dừng bước." Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc mà lại xa lạ, giọng này, cô dường như nghe được ở nơi nào đó.

Ánh Hân cùng Thanh Tùng cơ hồ đồng thời xoay người, nhìn thấy một bác sĩ mặc áo trắng, bác sĩ mang khẩu trang, không thấy rõ mặt. Chỉ là giọng nói kia, cô thật sự cảm thấy rất quen thuộc!

"Hai vị đã lâu không gặp." Bác sĩ kia cười cười, tuy nhiên nhìn không ra mặt đang cười, nhưng ánh mắt hơi hơi cong lên, có chút phần bỉ ổi.

Thanh Tùng đứng lại, trong mắt cũng có nghi hoặc: "Ông là vị nào?"

"Tôi là vị nào không quan trọng." Bác sĩ đè nặng cổ họng ha ha cười, đi lên phía trước vài bước: "Tôi nghĩ muốn cho hai vị xem một vật, nói vậy hai vị nhất định cảm thấy hứng thú."

Ông ấy nói xong, người chậm rãi đưa một phong thư màu kẹo sữa, dẹp, tựa hồ bên trong có cái gì đó cũng không nhiều.

Ánh Hân cùng Thanh Tùng hai người là từ phòng khám đi tới, lúc này bệnh viện đã được phong tỏa, bên trong bệnh nhân cũng đều bị chuyển đến các nơi khác, đi tới đi lui chỉ có bác sĩ và y tá, mà con đường này vừa lúc không có gì người đi qua, trái lại rất thích hợp "Tán dốc".

Mà trước mắt người này, hiển nhiên là cố ý ở chỗ này chờ bọn họ, rắp tâm cực kỳ rõ ràng.

Bên trong này có gì đó, tuyệt không phải là thứ tốt.

Nhưng vô luận như thế nào, người khác đưa tới gì đó liền không có đạo lý. Thanh Tùng mím môi, không do dự, nhanh chóng tự tay tiếp nhận phong thư, tiện đà đưa cho Ánh Hân bên cạnh. Còn ánh mắt thì nhìn cách ăn mặc của bác sĩ trước mặt - - người này không phải bác sĩ, tất nhiên là trà trộn vào.

Ánh Hân vội vàng tiếp nhận phong thư, nhanh chóng mở ra xem.

Bác sĩ kia nhìn Ánh Hân mở phong thư, ánh mắt cong lên, cười nói: "Đây là tôi tặng cho các người món lễ vật thứ nhất, thật sự là không nghĩ tới, nhìn hai vị ân ái, vậy mà mỗi người trong lòng đều có ý riêng. Ta làm phóng viên, nhiều chuyện thấy cũng nhiều, nhưng thật chưa thấy qua các người như vậy. Các người diễn trò ngược lại là có đủ!"

Mở phong thư, biểu tình trên mặt Ánh Hân lập tức đông lại, trên tấm ảnh, Thanh Tùng vẻ mặt cưng chiều nâng mặt Irene. Mà ả vẻ mặt thẹn thùng cười, tay còn khoát lên hông anh. Một tấm hình, đủ để nói lên tiêu đề!

Lấy ra một tấm hình, phía dưới tấm hình, cự nhiên là Lạc Thiếu cùng cô!

Lạc Thiếu khoát lên trên vai cô, cười một cái thỏa mãn, mà mặt cô nghiêng đi, cũng nhìn không rõ biểu tình, nhưng đủ để phân biệt ra người kia là Ánh Hân không thể nghi ngờ.

Làm sao có thể lại có ảnh chụp như vậy? Cô cùng Lạc Thiếu, khi nào thì...

Từ từ, Irene cùng Thanh Tùng tấm hình này khẳng định là lúc anh chưa khôi phục trí nhớ, hoặc là lúc vẫn gạt mọi người làm bộ như chưa khôi phục trí nhớ. Mà Lạc thiếu cùng cô, con đường này... Cô nhớ lại! Lúc ấy cô cùng Mạnh Tiểu Nam đi dạo phố, ngẫu nhiên gặp Lạc Thiếu, Lạc Thiếu cực kỳ quen thuộc khoát tay lên trên vai cô.

Không nghĩ tới màn này lại bị bác sĩ này... Không, đó là một phóng viên, cũng là tục xưng Cẩu Tử chụp!

Quả thực là... Hơi quá đáng!

"Ánh Hân, ảnh chụp này... anh cùng I..."

Thanh Tùng muốn giải thích, cô dĩ nhiên mặt tươi cười, nhàn nhạt nói: "Em biết, lúc này anh chưa khôi phục trí nhớ, em hẳn không tức giận, anh yên tâm."

Thanh Tùng trên mặt biểu tình lúc này mới thư giãn."Bất quá..." Ánh Hân ngữ điệu ngừng một lát, có chút xấu hổ giải thích nói: "Tấm hình này em, kỳ thật là ngoài ý muốn. Khi đó chỉ là trùng hợp gặp Lạc Thiếu..."

"Anh đoán được." Thanh Tùng nhíu nhíu mày, nheo mắt nói: "Cậu ta dám khoác cái tay bẩn thỉu của cậu ta lên người em...Em yên tâm, món nợ này, anh sẽ từ từ cùng cậu ta tính!"

Tính sổ... Cô ghét nhất bị tính sổ rồi! Cực kỳ dễ dàng xảy ra chuyện!

Cô đang muốn khuyên bảo Thanh Tùng, không để ý tới nào có người đang nóng lên.

"Hai người các ngươi... Đủ chưa!" Bát Quái phóng viên khinh thường một tiếng hừ lạnh: "Tôi mới vừa khen hai người diễn trò đầy rồi, hai người ở trước mặt tôi diễn đúng không? Tôi phục các người, nhưng hai người cho rằng như vậy tôi sẽ tin hai người nói? Liền khiến tôi tin, ảnh chụp này phát tán, mọi người cũng không tin đi? Ánh mắt sáng như tuyết, thức thời, ngoan ngoãn làm một giao dịch với tôi. Hai người nếu không chịu... Tôi ở bên ngoài lập tức đem ảnh chụp phát tán trên mạng. Tôi biết, tòa soạn báo những thứ này hai người khẳng định có thể ngăn được, nhưng internet... Tôi xem hai người ngăn như thế nào!"

Hai người lúc này mới nhớ tới nơi này còn có một tên đáng ghét!

Thanh Tùng nhíu nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt một cái,, nhìn Bát Quái phóng viên, cảm giác đè nén càng sâu!

"Cậu..." Bát Quái phóng viên hung hăng nuốt nước miếng một cái, đứng thẳng người nói: "Cậu đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi! Tôi sẽ không sợ cậu! Cậu nếu dám động thủ đối với tôi, tôi lập tức gọi điện thoại để bọn họ đem ảnh chụp truyền trên mạng, cậu nên biết, ảnh chụp phim ảnh tôi đều để ở chỗ an toàn!"

"Ôi..." Thanh Tùng cười lạnh một tiếng, kiềm chế hỏi: "Anh muốn làm giao dịch gì?"

"Này, như vậy mới đúng người thông minh không phải sao?" Bát Quái phóng viên đắc ý cười rộ lên: "Tôi muốn không nhiều, tôi không cần tiền bạc, chỉ cần tin tức. Vơ vét tài sản tiền tài loại sự tình này sẽ bị phạt, thế nhưng tin tức không giống nhau."

Nếu như thực bị cảnh sát tra được, có thể nói đây là Thanh Tùng tự nguyện. Hơn nữa, tin tức này cũng không phải tiền bạc, hình phạt cũng rất khó phán.

"Anh muốn có tin tức gì?" Ánh Hân hỏi.

Đều đã đến mức này, Bát Quái phóng viên cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi muốn hai người mang tôi tiến vào phòng bệnh Lâm lão Đổng Sự Trưởng, để cho tôi làm một bộ sưu tầm, những thứ ảnh chụp này, còn có phim ảnh, tôi toàn bộ đều đã cho hai người, về sau cũng sẽ không mượn cái này uy hiếp hai người. Tôi nói được thì làm được, như thế nào?"

Anh ta vừa mới mượn trang phục và đạo cụ bác sĩ, theo cửa phòng khu nội trú bác sĩ nghe được Lâm lão Đổng Sự Trưởng thân thể đã không việc gì, nhưng còn cần làm một cái kiểm tra toàn thân, rõ ràng Lâm Lão Thái Gia đã không có việc gì rồi. Nhưng như vậy tin tức hiển nhiên vẫn còn chưa thể thỏa mãn khẩu vị dân chúng, nhưng mà bảo vệ phòng Lâm lão Đổng Sự Trưởng uy nghiêm, cửa phòng bệnh lại có tám bảo vệ mang theo bộ đàm đứng, đi vào đều phải tiến hành kiểm tra nghiêm khắc, anh ta bất luận như thế nào không thể vào được.

Bởi vậy, anh ta nghĩ tới cùng Bàn Tử chụp ảnh Thanh Tùng, biết anh muốn dẫn Ánh Hân đi xử lý vết thương trên trán, vì thế liền yên lặng theo sát sau lưng bọn họ, một đường theo đuôi đến nơi này.

"Cự nhiên muốn chụp Lâm Lão Thái Gia... Anh không biết ông ấy hiện tại người cực kỳ suy yếu sao?" Ánh Hân nhịn không được hướng tới đối diện hô.

"Tôi đã ở cửa văn phòng bác sĩ nghe được, người bệnh đã ổn định, sao tính suy yếu, nói với tôi mấy câu, chụp mấy tấm hình liền đi?"

Đối phương bộ dạng không lấy được hình thề không đi.

Dám cầm ảnh chụp đi tới trước mặt uy hiếp Thanh Tùng, anh ta cũng đã chuẩn bị tốt. Thảo luận lấy không được tin tức liền không cần đi về, cho nên anh ta bất đắc dĩ mới làm như vậy, toàn bộ bắt đầu, còn không phải là vì sinh kế?

Anh ta không nghĩ ra vì có nhiều người sinh ra liền được nâng niu trong lòng bàn tay, hưởng thụ ánh mắt mọi người tôn kính.

Mà anh ta... Giống như thế, chỉ cần không cố gắng, cũng sẽ bị xã hội đào thải, sẽ mất đi áo cơm.

Cho nên, anh ta mới phải làm như vậy!

"Được."

Thanh Tùng đột nhiên nói, ánh mắt anh sắc dần, một đôi mắt đen nhánh làm cho người ta nhìn không thấy nội tâm của anh suy nghĩ cái gì. Tay anh, nhẹ nhàng mà khoát lên vai Ánh Hân, vỗ một cái, an an ủi nội tâm của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro