Chap 227

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đồng ý rồi sao?" phóng viên Bát Quái mừng rỡ như điên, cả đầu lông mày cũng đều mang sự vui sướng.

Cuối cùng hắn cũng không phải mất việc nữa rồi!

"Đúng vậy." Thanh Tùng cười nhẹ: "Nhưng trước hết ông phải giao tất cả ảnh chụp và phim ra đây."

Bát Quái phóng viên sửng sốt. Ngay sau đó lạnh lùng cười rộ lên: "Hồ thiếu gia, cậu đang đùa tôi sao? Một khi tôi giao tất cả ra, cậu lại lập tức đổi ý, đến lúc đó tôi tìm ai khóc đây? Vẫn là cậu đưa tôi đến phỏng vấn chủ tịch Tiêu trước thì đương nhiên tôi sẽ giao tất cả mọi thứ còn nguyên vẹn ra thôi."

"Ngộ nhỡ tôi đưa ông tới phỏng vấn rồi, nhưng ông lại không chịu giao phim ảnh ra thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó, chúng tôi tìm ai khóc đây?"

Mắt Ánh Hân nhìn thẳng Bát Quái, nếu không phải hắn nắm chặt cán chuôi, cô đã sớm xông lên dí hắn xuống đất rồi! Còn có thể nói với hắn nhiều vậy sao?

Nhưng nói đi nói lại, nếu trong tay hắn không có ảnh bọn họ để làm cán chuôi, hắn cũng không dám xuất hiện ở đây.

"Nguyễn tiểu thư." Lông mày Bát Quái thâm thúy nhếch lên: "Có vẻ cô đã quên rằng chúng ta không phải là đang đàm phán. Các người không có quyền đàm phán với tôi!"

"Tôi hứa với ông." Thanh Tùng đột nhiên mở miệng: "Đi thôi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của chúng tôi, phỏng vấn xong lập tức giao tất cả ra đây rồi cút đi!"

Tuy rằng thái độ không tốt, nhưng lập tức mặt mày Bát Quái phóng viên liền hớn hở, mục đích của hắn cuối cùng cũng đạt được rồi.

Vụ bê bối tình cảm của Thanh Tùng và Ánh Hân đủ để thu hút sự chú ý, nhưng không có tòa soạn nào dám công khai, cho nên gần như không có giá trị thương mại nào, còn không bằng một buổi phỏng vấn Chủ tịch Lâm còn có chút giá trị.

Ba người rất nhanh đi tới phòng bệnh của Lâm Lão Thái Gia và Manh Tiểu Nam ở tầng trệt, vệ sĩ ở tầng trệt thấy là hai người bọn họ đến liền tự động thối lui. Một đường gần như là đi thẳng tới cửa phòng bệnh.

Tám vệ sĩ ở cửa phòng bệnh cũng trực tiếp để cho Thanh Tùng với Ánh Hân đi vào, nhưng cản Bát Quái kia lại, đưa tay qua: "Mời anh đưa thẻ công tác của bác sĩ ra."

"Tôi..." Ánh mắt của Bát Quái phóng viên vội vàng rơi trên người Thanh Tùng, hướng anh xin giúp đỡ: "Hồ thiếu gia... Tôi là người của Hồ thiếu gia."

"Ồ?" Người vệ sĩ dẫn đầu quay đầu nhìn về phía Thanh Tùng.

Chỉ cần Thanh Tùng gật đầu một cái, phỏng vấn có thể dễ như trở bàn tay, thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng ra lúc bản thân được thăng chức.

Thanh Tùng cong khóe môi, trong mắt xuất hiện tia khát máu.

"Bắt hắn lại cho tôi!" Giọng nói trầm thấp vừa ra khỏi miệng, tám vệ sĩ lập tức cùng xông lên.

"Hồ Lê Thanh Tùng, tên khốn kiếp!" Bát Quái chửi ầm lên, thần tốc lấy di động trong túi ra, nếu hắn không thể phỏng vấn, vậy thì Hồ Lê Thanh Tùng cùng đi chết đi! Những chuyện tồi tệ này cũng có thể làm cho anh sứt đầu mẻ trán!

Nhưng Thanh Tùng đã mạnh mẽ chạy lên phía trước, trực tiếp tung một cước đá trúng tay Bát Quái phóng viên, bởi vì đau đớn kịch liệt nên di động trong tay hắn liền mất khống chế bay ra ngoài, "Bịch" một tiếng rơi trên mặt đất.

Ngay sau đó lại "Rầm" một tiếng, màn hình điện thoại tiếp tục bị vỡ.

"Di động của tôi!" Bát Quái phóng viên hét lớn một tiếng. Bây giờ, ngay cả chuyện giết chết Thanh Tùnghắn cũng dám!

Bỗng dưng đập tan tia hi vọng duy nhất của hắn đi! Nhưng mà hai tay của hắn đều bị kia mấy tên vệ sĩ gắt gao giữ chặt, ngay cả hai cái chân đều bị vệ sĩ giữ lấy, thật giống như một con nhộng, hoàn toàn bất động.

Mắt Bát Quái trở nên đỏ ngầu, tròng trắng hằn lên những tơ máu, nhìn thật hung dữ đáng sợ.

"Ồ..." Thanh Tùng cười lạnh một tiếng, biểu cảm trên mặt cứng ngắc, đáy mắt đầy sát khí.

Đúng vậy là sát khí!

"Cậu tha cho tôi đi... Cầu xin cậu, tha cho tôi..."

Trong lòng biết rõ bản thân mình không có khả năng đến phỏng vấn, đừng nói là phỏng vấn, sợ rằng cửa lớn của bệnh viện khó mà ra qua được ấy. Nên hắn phải đi cầu xin lòng thương hại.

Ban đầu Ánh Hân còn tưởng rằng Thanh Tùng thật sự đồng ý, nhưng không ngờ rằng lại lừa được tên phóng viên này đến tận đây để cho vệ sĩ bắt hắn lại. Đúng là một kế sách hay, bắt ba ba trong rọ, đóng cửa đánh chó mà!

Nhưng mà cô có chút không dám nghĩ đến, lỡ như chậm một bước, di động của Bát Quái phóng viên truyền tín hiệu ra ngoài. Cô tin rằng chắc chắn trên mạng sẽ tràn ngập ảnh chụp của cô với Lạc thiếu và cả Thanh Tùng cùng Irene. Mọi người ngoài kia không biết sự thật, họ chỉ biết tin vào những gì mình đã thấy, chuyện này với Hồ thị tất nhiên sẽ có sát thương vô cùng lớn. Thanh Tùng thế này coi như là vết đao liếm máu rồi.

Không tệ... Thành công rồi.

Đúng là...

Ánh Hân lo lắng hỏi han: "Lỡ như người của ông ta ở bên ngoài không đợi được tin, liệu có trực tiếp tung ảnh chụp lên không? Nói vậy, thật..."

"Không cần lo lắng." Thanh Tùng mang cho cô một ánh mắt an tâm, vỗ vỗ vai cô, hơi lạnh lùng nhìn về phía kia phóng viên, lạnh giọng xuống, nói: "Anh không tin, ông thật không sợ chết."

Bát Quái khẽ run rẩy, cho dù là mất đi công việc phóng viên này, hắn vẫn có thể tới nơi khác làm việc kiếm miếng ăn. Thậm chí là bán thực phẩm, giao hàng, hắn cũng có khả năng chi trả cho việc học hành của con. Nhưng nếu hôm nay hắn chết ở đây...

Quả thực hắn không dám nghĩ tới đứa con gái đang ở nhà đã mồ côi mẹ, giờ mồ côi cả cha nữa, làm sao mà tiếp tục sống chứ.

"Thanh Tùng thiếu gia! Cầu xin thiếu gia hãy tha cho tôi đi! Giờ tôi lập tức gọi điện thoại bảo bọn họ giao ra tất cả! Cầu xin cậu tha cho tôi đi!" Bát Quái không thể không cầu xin, hắn không phải vì bản thân, mà là vì đứa con của hắn..

Đứa trẻ mồ côi mẹ, luôn cô đơn, lẻ loi một mình.

"Tha cho ông?" Thanh Tùng lạnh lùng cười, khóe miệng gợi lên một cung độ trông thật đáng sợ: "Nếu ông cầu xin tôi ngay từ đầu, có lẽ tôi còn có thể tha cho ông, ông thật không thông minh khi quyết định vào đây, phỏng vấn đương nhiên là không có khả năng rồi. Đúng là... Ông dám uy hiếp tôi? Trước nay bản thiếu gia ghét nhất là bị người khác uy hiếp!"

"Thật xin lỗi! Tôi biết sai rồi, về sau tôi không dám nữa, cầu xin Thanh Tùng thiếu gia, trong nhà còn một đứa con gái, vẫn đang chờ tôi trở về. Tôi..."

"Câm miệng!" Thanh Tùng hất nửa cằm, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Lúc ông uy hiếp của tôi sao không nghĩ đến con gái của ông? Chính vì lòng tham của ông thôi, cho nên hôm nay tôi có đánh chết ông, cũng khó trách tôi được!"

"Con gái..." Ánh Hân lẩm bẩm một lát rồi đột nhiên tiến lên, kéo tay anh lại, lên tiếng: "Thanh Tùng, bỏ đi, nếu không hãy cho ông ta gọi điện thoại kêu người lên giao tất cả ra đây. Trong nhà ông ta vẫn còn một đứa con gái, nếu như anh vừa ra tay xong xảy ra chuyện gì, anh nói con gái ông ta phải làm sao đây?"

Bị vệ sĩ ấn trên mặt đất, Bát Quái phóng viên sững sờ một chút, hiển nhiên là không ngờ tới Ánh Hân sẽ cầu xin cho mình, cười tự giễu: "Thật xin lỗi..."

"Ánh Hân, em đúng là lòng dạ đàn bà, người như thế, không đánh thì không rút ra được bài học. Em yên tâm, anh sẽ không đánh chết hắn, cùng lắm để cho hắn nằm viện một năm hay hơn thế thôi." Thanh Tùng gặt tay cô ra, từng bước từng bước tới gần tên phóng viên kia.

"Hồ Lê Thanh Tùng!" Ánh Hân"aiz" một tiếng, lại muốn tiến lên khuyên bảo.

Cô có cùng xuất thân với hắn, biết vai trò của người đàn ông trong một gia đình bình thường mà nói chính là trụ cột gia đình, trụ cột này lại nằm viện một năm hoặc có khi còn hơn thế, như vậy gần như là hủy hoại gia đình kia mà!

"Nguyễn tiểu thư, cô không cần phải nói giúp cho tôi đâu." Bát Quái mím môi: "Ai có chí nấy, tôi đe dọa các người, giờ phải trả giá đắt..."

"Bây giờ ông mới hiểu sao?" Thanh Tùng chợt nhíu mày. Ngay sau đó tung một cước đá về phía trước, Bát Quái trực tiếp bay ra ngoài, hung hăng ngã trên mặt đất, ho khan một tiếng rồi mạnh mẽ phun ra một ngụm máu.

"Giọng của Ánh Hân, là Ánh Hân sao?!" Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, lộ ra cái đầu của Manh Tiểu Nam, cô ấy thấy Ánh Hân tới, liền vui sướng mở lớn cửa.

Lúc này Ánh Hân mới chú ý tới Manh Tiểu Nam còn đang truyền nước biển, tay trái của cô ấy vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo giơ cái bình thuốc.

"Cậu ra ngoài này làm gì? Cậu khoan hãy ra, mau treo bình thuốc lên đi, chẳng thế thì đợi lát nữa ra hồi máu rồi!" Ánh Hân vội vàng đi qua giúp treo bình thuốc nước lên.

Nhưng Manh Tiểu Nam ở trong này đã kìm chế tới mấy tiếng rồi, đã bất chấp có bệnh mà ra đây, làm sao có thể ngoan ngoãn trở về chứ. Cô coi như không có Ánh Hân, tò mò nhìn ra bên ngoài: "Đây là làm sao vậy? Ồ! Kia còn có người chết!"

Người chết mà Manh Tiểu Nam nói chính là Bát Quái đang nằm dưới mặt đất, trước mặt hắn là một vũng máu tươi, giờ vẫn đang duy trì bộ dạng quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, cũng khó trách bị Manh Tiểu Nam hiểu lầm là người chết.

"Chết..." Ánh Hân ngây người.

Thanh Tùng hừ lạnh một tiếng, tiến lên vài bước, nhanh chóng túm lấy áo của Bát Quái phóng viên, mạnh bạo kéo nửa người trên của hắn lên: "Đừng có giả vờ chết!"

Khẩu trang trên mặt hắn đã rơi xuống đất, Ánh Hân nhất thời nhận ra, đây là phóng viên mặc bộ quần áo bành tô ở cửa sau bệnh viện lần trước!

Xem ra bọn hắn lấy hai bộ quần áo bác sĩ và y tá, vì thế cũng không biết muốn thay bộ quần áo bác sĩ, làm vậy để mạo hiểm tiến vào! Đúng là cũng có chút thông minh!

Bát Quái thở phì phò, che chỗ vừa rồi bị Thanh Tùng đá đến, nghĩ lại mà thấy sợ, rồi lại nhìn anh. Xuống tay ngoan độc như vậy, một cước trực tiếp đá hắn đã sắp mất ý thức, quả thực... Đúng là ác ma mà!

Nhưng mà bất kể thế nào, hắn cũng không về hướng Thanh Tùng cầu xin tha thứ nữa, bởi vì, cầu xin tha thứ cũng chẳng có tác dụng gì cả!

"Tỉnh lại rồi sao?" Khóe môi Thanh Tùng gợi lên: "Vậy thì đánh tiếp một quyền, nếu một quyền này xuống mà ông vẫn tỉnh lại, tôi sẽ tính là mạng ông lớn, tha ông trở về!"

"Trở về..." Bát Quái phóng viên trầm mặc, đáy mắt hắn nổi lên ý cười nhàn nhạt, câu lên một nụ cười bỉ ổi.

Đôi mắt hắn lóe sáng lên rồi lại từ từ ảm đạm.

Thanh Tùng là không sẽ cho hắn cơ hội tốt thế để trở về...

"Thực xin lỗi Niếp Niếp, có lẽ bố không trở về được rồi..." Hắn nói xong, thong thả mà tuyệt vọng cong khóe miệng lên.

Thanh Tùng từ từ nắm chặt nắm đấm, nắm đấm chầm chậm tới mặt Bát Quái phóng viên kia.

"Không! Hồ Lê Thanh Tùng! Bỏ đi, đừng như vậy!" Ánh Hân muốn xông lên, nhưng trong tay cô vẫn cầm bình nước biển của Manh Tiểu Nam, cô lập tức nói: "Giang Nam, mau cầm lấy đi!"

Cái gì đều đã không rõ ràng lắm Mạnh Tiểu Nam mê mang tiếp nhận bình thuốc nước cô đưa qua, nghi hoặc hỏi han: "Này tới cùng là làm sao vậy?"

Thời gian này Ánh Hân nào còn có thời gian giải thích với cô, xoay người liền hướng Thanh Tùng chạy đi.

Nhưng mà, đã không còn kịp rồi.

Thanh Tùng "Nha" một tiếng, quả đấm thần tốc nhằm phía mặt Bát Quái phóng viên, Bát Quái phóng viên theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Niếp Niếp...

Thời gian, giống như là ở một khắc này bị ngưng trệ, hắn nhớ lơ mơ, bởi vì trong nhà mắc nợ, đúng là của thu nhập của hắn ít, thế cho nên hắn kết tóc thê tử cùng người ta chạy. Khiến cho toàn bộ đều đã giải thoát đi...

Một giây, hai giây, ba giây...

Không có cảm giác đau đớn như dự kiến!

Hắn nghi hoặc mở mắt, nhưng là nhìn đến quả đấm bị phóng đại N bội lần ngay tại trước mặt mình, nhưng là vẫn dừng lại trong không trung. Vừa thấy Thanh Tùng, đáy mắt vậy mà hiện ra ý cười. Kia ý cười, cũng không giống như là cái loại tươi cười, mà là nhợt nhạt, ôn nhu cười.

Nghi hoặc, hắn cả đầu đều là nghi hoặc.

Vì cái gì... quả đấm Thanh Tùng không có rơi xuống tới?

Ánh Hân đang chạy cũng dừng ngay tại chỗ, cô mắt thấy Thanh Tùng quả đấm đã vung qua, đang chuẩn bị nhắm tới thì mắt lại không đành lòng xem, quả đấm lại đột nhiên không rơi vào mặt Bát Quái phóng viên còn có một centimeter dừng lại.

Cô còn tưởng rằng là chính mình ảo giác, không nghĩ tới dụi dụi mắt, quả đấm vẫn lại là đậu ở chỗ khác. Thực ra là sự thật!

Những cái này Mạnh Tiểu Nam cũng đều là thần tình nghi hoặc.

Dường như là nhận thấy được mọi người nghi hoặc, Thanh Tùng thu hồi quả đấm, ngược lại buông tay ra, đưa tay qua: "Đứng lên đi."

Bát Quái phóng viên tuy cảm thấy được kỳ quái, nhưng không tự chủ được đưa tay ra, hai cái tay gắt gao nắm, hắn mượn lực trên tay Thanh Tùng đứng lên. Bụng vẫn lại là ẩn ẩn cảm giác đau đớn, nhưng đã không ngại ngại hắn có thể đứng lên rồi.

"Ngươi có phải hay không rất kỳ quái ta vì cái gì không đánh ngươi?" Thanh Tùng bán cười hỏi.

"Ân..." Bát Quái phóng viên bất tri bất giác gật đầu, hắn hiện tại đều có điểm mê muội, này tới cùng là chuyện gì xảy ra?

"Tôi chỉ là muốn thử xem anh có sợ chết không mà thôi, không nghĩ tới..." Thanh Tùng dừng một chút, anh nghe thấy phóng viên Bát Quái trong miệng nói ra hai chữ là "Trẻ con", hẳn là anh ta biết nữ nhân đó, cuối cùng cũng có thể nhớ kỹ con gái của mình, người như thế, hắn là anh ta sẽ không có gì.Bát Quái phóng viên hung hăng nuốt nước miếng một cái, chần chờ hỏi: "Người không đánh tôi rồi hả? Người nguyện ý thả tôi?"

Anh nhíu mày: "Nhưng là, ảnh chụp cùng phim ngươi phải giao ra đây, còn có, lúc ấy, ngươi là dũng khí ở đâu cũng dám uy hiếp được Hồ Lê Thanh Tùng ta?"

Dũng khí...

"Muốn sống sống mà thôi, tôi muốn là lấy điểm đông tây trở về, nếu không đội trưởng của tòa soạn báo sẽ khai trừ tôi." Bát Quái phóng viên hít sâu một hơi nói: "Tôi không phải khoa chính quy xuất, lúc ấy là đội trưởng xem tôi thương cảm mới.giúp cho tôi có một công việc. Nhưng là gần đây... Tôi cũng chưa đề xuất được ý tưởng hay tin tức gì... Cũng là mới đoán được. Mà con gái của tôi nghỉ đông tới nhanh, tôi lại liên cho nó mua quần áo mới tiền bạc đều không có. Cho nên, đã nghĩ bí quá hoá liều một lần. Không nghĩ tới..."

"Không nghĩ tới đã bị ta bắt được." Thanh Tùng tiếp theo Bát Quái phóng viên mà nói nói tiếp, nhưng anh lập tức thay đổi cái đề tài, nhàn nhạt hỏi han: "Ngươi tên là gì?"

"Tôi là Nhất Phàm, Hà Nhất Phàm." Bát Quái phóng viên nói ra tên tự mình tới, lại vẫn hơi có chút xấu hổ, theo trong túi áo mình lấy ra một tấm danh thiếp đưa qua: "Này là danh thiếp của tôi, tuy nhiên tôi trở về liền muốn bị xa thải rồi... Nhưng là mặt này trên có phương thức liên lạc với tôi, nếu về sau muốn nhờ tôi như thế nào một phàm, người cứ việc nói. Tôi là cái mang thù cũng kí ân nhân, các ngươi lần này buông tha ta, ta nhất định hội nhớ ở trong lòng!"

Hà Nhất Phàm đại thúc thành khẩn nói xong, nói ra, hắn xem ra đều đã bình thường, nhưng "Mang thù lại kí ân nhân", câu này tự giới thiệu trái lại không tầm thường.

Thanh Tùng trầm mặc tiếp nhận, như thế nào một phàm đại thúc gật gật đầu, xoay người có chút khập khiễng đi tới.

"Này tới cùng là chuyện gì xảy ra a? Này tình hình như thế nào đã xoay ngược lại rồi hả? Này kỳ quái rốt cuộc lại là chuyện gì xảy ra?" Manh Tiểu Nam ho khan một tiếng, nói ra nghi hoặc trong lòng mình.

Cô ở nơi đó đã nửa ngày, cứ thế không hiểu được đây là sự việc gì. Như thế nào một giây trước còn đang đánh nhau mà một giây sau liền cùng Thanh Tùng bắt tay a? Lại vẫn nói cái gì "Buông tha hắn", này tới cùng là chuyện gì xảy ra a?!

Cô cảm thấy được chính mình không hỏi rõ ràng sẽ điên mất!

Thanh Tùng xoay đầu lại hướng Ánh Hân nói: "Em cùng cô ấy giải thích, anh đi một chút sẽ trở lại!"

"Hảo!"Ánh Hân gật đầu, cô đại khái đoán được Thanh Tùng muốn đi làm gì rồi.

Hà Nhất Phàm xem ra cũng là một người không tồi, mỗi lần bị sa thải, như thế trong nhà hắn chi cũng không biết nên từ đâu tới đây rồi.

"Sự tình là như vậy..." Ánh Hân theo chính mình chỉnh lại trạng phục bắt đầu nói lên.

Vẫn đuổi tới cửa thang máy Thanh Tùng mới xem như đuổi tới người: "Chờ một chút!"

Cửa thang máy từ từ mở ra, như thế nào một người phóng viên sửng sốt, này nên hẳn không là đổi ý thôi? Cửa thang máy đã mở, nếu hiện tại đi vào, liền khẳng định có thể chạy thoát.

Trốn, vẫn lại là không trốn?

"Chuyện gì?" Cuối cùng, hắn vẫn lại là lựa chọn đứng tại chỗ, tùy ý thang máy một lần nữa đóng.

Nếu Thanh Tùng hối hận, như thế hắn đã không đường để chạy rồi.

Nhưng là, hắn nguyện ý tin tưởng cái này buông tha hắn nhất là người trẻ tuổi, nếu là người khác, hắn dám tin tưởng, ngừng một trận đánh chi hậu, hắn còn có thể đưa đến cảnh sát cục bị đóng cái mười ngày nửa tháng, thậm chí còn có thể bị cáo vơ vét tài sản.

Thanh Tùng bình phục hạ thở nhẹ khí tức mới từ áo khoác bên trong trong túi tiền bày ra một xấp bóp tiền, anh rút ra một tấm(mở ra) giấy chuyển tiền lên.

"Đây là cái gì?" Như thế nào một phàm đại thúc không tiếp nhận tờ giấy kia, nghi hoặc mở ra xem, cơ hồ là nháy mắt, hắn mở to hai mắt nhìn: "Một trăm triệu..."

Kia đúng là một tấm(mở ra) khả dĩ lập tức thực hiện một chi phiếu mệnh giá một trăm triệu.

Thanh Tùng vuốt cằm, mỉm cười: "Đây là cho ngươi."

Như thế nào hạn ta sửng sốt vài giây, lúc này mới ấp a ấp úng nói: "Tuy tôi cần dùng gấp tiền bạc, nhưng là cái này chi phiếu, tôi không thể nhận. Người là có ý tốt tôi nhận rồi."

Hắn nói xong, liền muốn đem chi phiếu đưa qua, trong ánh mắt quật cường là liêm chính trung hậu hiếm có.

Thanh Tùng cũng không có tiếp nhận tới, mà là nhàn nhạt nói: "Này không phải ta bởi vì cảm thấy thương hại mới đưa cho ngươi. Ngươi không phải nói, sau khi trở về liền muốn bị công ty xa thải, xa thải đến cùng a? Ngươi muốn đi đâu?"

Hà Nhất Phàm ngẩn người, hắn còn không có nghĩ tới cái này, do dự một hồi, hắn do dự hồi đáp: "Nhà tôi gần một nhà chuyển phát công ty, tôi có thể đến nơi đó làm việc, còn có thể thuận tiện mang theo con gái của tôi."

"Vậy thì biệt đi vào trong đó rồi." Thanh Tùng quyết đoán nói: "Nhận lấy chi phiếu của ta, làm người của ta, thay ta làm việc, như thế nào?"

Thay Thanh Tùng làm việc?

Hồ thị tập đoàn danh hào đại khả dĩ hù chết người, mà Thanh Tùng lại còn nói, để cho hắn thay anh làm việc.

Hà Nhất Phàm trên mặt tràn ngập chấn kinh, nhưng là hắn rất nhanh khôi phục bình tĩnh: "Muốn làm việc cho ngài người nhiều như vậy, vì cái gì là một người bình thường như tôi? Mà còn... Ta thân vô dài kỹ, trừ bỏ sẽ đi lấy điểm Bát Quái chi ngoại..."

"Ta muốn ngươi giúp ta điều tra một người, ta nếu tìm người chuyên nghiệp, như thế rất nhiều người ánh mắt đều đã tiếp cận ta. Mà ngươi, là một tấm(mở ra) bọn hắn tuyệt đối hẳn không chú ý. Cho nên, nhận lấy tờ chi phiếu này, đây tiền trả thù lao cho ngươi." Thanh Tùng bình tĩnh nói.

Hà Nhất Phàm nhất thời hiểu được, Thanh Tùng cần, đúng là người bình thường như hắn. Mà điều tra người, hắn làm một cái Bát Quái phóng viên, làm loại sự tình này đương nhiên cũng là như cá gặp nước.

Thì ra là thế.

"Hảo." Hà Nhất Phàm kiên định gật đầu, hắn cất kỹ chi phiếu, lui về phía sau một bước, đối với Thanh Tùng thâm sâu cúi đầu: "Tôi nhất định hẳn không để cho người thất vọng, cám ơn người cho tôi cơ hội này, tôi nhất định hội làm tốt việc người phân phó."

"Ân." Thanh Tùng mãn ý gật đầu: "Ta nhìn ra được ngươi là người thông minh, cho nên ta lựa chọn ngươi. Chuyện này, người nào đều không thể nói, ngươi nên là biết. Còn có liền là, ta muốn cho ngươi điều tra tin tức cụ thể, ta chi hậu hội tin nhắn liên hệ ngươi."

Vâng ạ Hà Nhất Phàm gật đầu.

Mà bên kia, Ánh Hân rốt cục nói xong chuyện đã trải qua, Mạnh Tiểu Nam đáy mắt tách ra kỳ dị quang mang, đó là kích động quang mang. Cô hai mắt phóng quang nói: "Như vậy chuyện tình đặc sắc, tớ như thế nào liền quán bất thượng a!Thanh Tùng thiếu gia quả thực quá đẹp trai, cư nhiên trực tiếp đập bể rớt camera. Mà còn, hắn lại vẫn như thế thông minh, đem cái kia Bát Quái phóng viên dẫn đến nơi này. Đúng rồi, cái trán! Trán cậu như thế nào?"

Manh Tiểu Nam lo lắng xem xét cái trán của cô.

"Cậu không cần lo lắng cho trán tớ, cậu trước tiên lo lắng cho chính cậu đi!" Ánh Hân thở dài, nhìn từ trên xuống dưới Mạnh Tiểu Nam, hàng này toàn thân đều đã bao phủ bởi băng gạc, cùng cái Xác Ướp dường như: "Không tồi trên mặt cậu cũng chỉ có nhất đạo thương miệng, cho dù là thực sự lưu lại sẹo cũng không có gì trở ngại, nếu là trên mặt cậu tất cả đều là sẹo, tớ xem Hoàng Phúc lại vẫn muốn cậu hay không! Cậu là heo đi? Nguy hiểm như vậy chuyện tình cũng phải đi chảy một chảy!"

Manh Tiểu Nam xấu hổ sờ sờ mặt, cười nói: "Tớ lúc ấy cả người đều đã u mê, đã nghĩ muốn cứu người trở lại, không nghĩ tới nhiều như vậy. Nhưng là nếu tái để cho tớ tới một lần, tớ còn là hội đi cứu người! Mà còn tớ tin tưởng, nếu là cậu, cậu cũng phải làm như vậy, cậu vẫn là tấm gương của tớ, không phải sao?"

Manh Tiểu Nam đáy mắt tràn ngập khờ dại, cô những lời này, còn nguyên truyền đến bên trong phòng Lâm Lão Thái Gia trong lỗ tai.

"Ai - -" Lâm Lão Thái Gia thâm sâu thở dài một hơi.

Có lẽ hắn về sau là sai, nhưng lại sai cực kỳ triệt để!

"Oa... Những người đó là ai?" Manh Tiểu Nam nghi hoặc nhìn về phía bàn y tá kia vừa đi tới một đám người, đều là mặt lạ hoắc, trái lại có một cái...

"Trần Niệm Niệm!" Ánh Hân lập tức căng thẳng, cô quay đầu lấy bình thuốc nước trong tay Manh Tiểu Nam, thúc giục nói: "Mình muốn trở về phòng, không muốn chạm mặt bọn họ."

"A? Đúng là..."

"Thật đúng là, muốn tiến đi!" Ánh Hân trực tiếp ngắt lời Manh Tiểu Nam mà nói, mở cửa phòng bệnh ra, nhưng mà, chờ cô cùng Manh Tiểu Nam đồng thời đi vào phòng bệnh thời điểm, cả người đều đã sợ ngây người: "Lâm... Lâm Lão Thái Gia?"

Lâm Lão Thái Gia nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt nhàn nhã tự tại, nhưng này ánh mắt, trái lại sáng ngời hữu thần, nhưng dường như là tại suy nghĩ sâu xa sự tình gì.

Ánh Hân thật sự không nghĩ tới việc Manh Tiểu Nam lại ở cùng một phòng bệnh với Lâm lão thái gia. Sự trùng hợp này, là vì bệnh viện hiện tại không còn phòng bệnh riêng, hay là vì...

​Không đợi cô nghĩ tiếp, Lâm lão thái gia đã phục hồi lại tinh thần, lịch sự gật đầu với cô: "Nguyễn tiểu thư, đã lâu không gặp. Đúng rồi, trán cháu làm sao vậy?Tại sao cũng lại bị thương rồi?"

Lâm lão thái gia hỏi, ánh mắt mang theo ý cưới, nhưng ẩn sâu trong nụ cười kia, cũng không có sự đắc ý hay châm chọc.

​Đây... Rút cuộc là xảy ra chuyện gì?

Ánh Hân không kịp nghĩ nhiều, xấu hổ sờ soạng gỡ miếng băng gạc trên thái dương xuống, nói: "Lúc vào bệnh viện xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ạ, rất nhiều phóng viên xuất hiện."

Lâm lão thái gia nghe xong, lông mày dựng lên, thoáng khó chịu nói: "Những phóng viên đó, giống như ruồi bọ. Luôn bay tới bay lui ngay trước mắt còn chưa tính đến, lại còn đả thương cháu nữa, xem ra lần này ta sẽ khó ăn nói với chủ tịch Hồ rồi đây."

​"Không cần bận tâm ạ." Ánh Hân vội vàng nói: "Cũng là vấn đề của cháu, là do bản thân cháu không cẩn thận..."

​"Ai da! Những phóng viên kia thật sự là đáng ghét chết đi được! May mắn là vừa lúc đến ta dẫn theo vệ sĩ tới, nếu không thật sự không biết bị vây đến khi nào." Một giọng nữ nhân quen thuộc vang lên từ cửa vào. Ngay sau đó, cửa phòng bệnh liền mở ra.

​"Cha, người như thế nào rồi ạ?" Người vừa mới nói chính là mẹ Lâm,khóe mắt bà đẫm lệ, hấp tấp chạy thẳng tới bên bên giường Lâm lão thái gia, chỉ thiếu chút nữa là gào khóc rồi.

​"Ta không chết được, đừng la hét ầm ĩ ở chỗ này." Lâm lão thái gia hơi có chút bất mãn, đôi mắt trợn trừng lên sau đó bày ra bộ dạng tức giận để thị uy, khiến cho mẹ Tiêu bên cạnh đang muốn thốt ra lời quan tâm lại lập tức im miệng.

Ánh Hân ngồi ở bên giường Manh Tiểu Nam, mà giờ phút này Manh Tiểu Nam nằm ở trên giường gắt gao nhắm mắt lại. Trần Niệm Niệm cũng tới, hôm nay cô không muốn nhìn thấy mặt mũi cô ta, nếu không sẽ khó thở công tâm, thổ huyết mất!

​"Chủ tịch Lâm." Nói câu này là một người đàn ông trung niên trên người mặc bộ vest hàng hiệu, diện mạo trái lại có vài phần giống Trần Niệm Niệm,mà người đàn ông này dẫn theo bên người một phụ nữ sang trọng điềm đạm, còn Trần Niệm Niệm lại không bước vào. Nhưng hai người kia đoán không nhầm chính là cha mẹ ả.

​Những người này dường như cũng không có chú ý tới hai người các cô, tuy nhiên như vậy cũng tốt. Ánh Hân không lên tiếng, lẳng lặng mà đánh giá bọn họ.

​"Các người sao cũng kéo tới đây hả? Không phải ta nói, các người không cần đến à? Thứ nhất, bên ngoài phóng viên vừa thích suy đoán lung tung, khả năng còn tưởng rằng các người là tới nhìn mặt lão già này lần cuối cùng." Lâm lão thái gia không quên nói đùa một chút, nhưng câu nói bông đùa này cũng không phải là không có căn cứ.

​"Ôi?Từ lão thái gia đâu?" Mẹ Lâm đột nhiên lên tiếng hỏi.

​Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, cửa phòng bệnh lần thứ hai bị mở ra, Trần Niệm Niệm đỡ Từ lão thái gia tiến vào cửa.

​Lông mày Lâm lão thái gia nhíu lại lúc này mới giãn ra, mở miệng nói trước:"Lão bằng hữu, ông đã đến rồi."

​"Là tôi." Từ lão thái gia mỉm cười gật đầu: "Nhìn khí sắc ông không thay đổi, cái mạng này của ông thật sự lớn. Tôi đã điều thêm một vài người của mình đến đây, vừa rồi đã tăng thêm vệ sĩ để bảo vệ tầng lầu này, nhỡ đâu có phóng viên trà trộn lên đây cũng dễ ứng phó. Đúng rồi, Lâm lão phu nhân như thế nào?"

​Mọi người lúc này mới nghe theo hỏi thăm tình trạng Lâm lão phu nhân.

Lâm lão thái gia còn chưa kịp nói, cửa phòng bệnh "Cạch" đã bị mở ra, Hoàng Phúc trên trán đổ đầy mồ hôi, hừng hực chạy vào và nói: "Ôngnội, bà nội phẫu thuật thành công rồi!"

​Khuôn mặt Lâm lão thái gia lập tức tràn đầu vui sướng: "Thật sao? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Ta biết mạng lão thái bà này so với ta vẫn còn cứng rắn! Bà ấy, so với ta lại vẫn sống chưa đủ mà!"

​Mọi người bật cười phụ hoạ.

​"Giang Nam làm sao vậy?" Hoàng Phúc nói xong tin tức, liếc đến chỗ Manh Tiểu Nam nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt, vừa rồi rõ ràng vẫn sinh khí dồi dào, nhưng sao bây giờ lại thế này...

Ánh Hân nhất thời sửng sốt, Giang Nam đang giả vờ ngủ, rút cuộc cô nên nói về việc này thế nào?

​Ngay tại thời điểm cô không biết nên trả lời như thế nào, Lâm lão thái gia đã mở miệng nói: "Vừa rồi chơi đùa một hồi, hiện tại đã ngủ thiếp đi, thân thể con bé vẫn còn rất suy yếu, các ngươi nói chuyện nên nhẹ nhàng một chút."

​Thì ra ngủ thiếp đi, ngủ thiếp đi cũng được, nghỉ ngơi một chút, còn có thể không phải nhìn thấy những người này. Hoàng Phúc nghĩ thầm.

​Nơi này cư nhiên còn có hai người nữa?

​Mọi người vừa mới kinh ngạc từ từ phục hồi tinh thần lại, người phản ứng trước tiên chính là Trần Niệm Niệm, cô ta hít một hơi thật sâu, không dám tin mà chỉ vào Giang Nam nói: "Cô... Các cô... Hai người các cô vì sao lại ởtrong này?"

​Mẹ Trần nhìn bộ dạng con gái nhà mình như vậy, nhăn lại mày: "Giang Nam... Tại sao cái tên này có chút quen tai? Giang Nam, chẳng lẽ... Cô gái kia là Giang Nam?"

​Nữ sinh có quan hệ không minh bạch với Hoàng Phúc.

​Con gái nhà giàu mới nổi.

​Giang Nam, người làm hại con gái nhà mình mỗi ngày không vui.

​Chủ tịch Trần cũng nhíu mày, dừng ở bên kia. Mà mẹ Lâm, lại càng há hốc miệng,một câu cũng nói không nên lời. Hiện trường vừa rồi còn tranh cãi ầm ĩ đột nhiên lại vô cùng yên tĩnh, không khí lập tức trở nên quái dị.

​Phá vỡ sự im lặng chính là Từ lão thái gia, ông mặt đầy tươi cười, vài bước đi đến trước mặt Ánh Hân nói: "Nha đầu, cháu đang mải suy nghĩ cái gì vậy?Nhìn thấy ta cũng không chào một tiếng?"

Ánh Hân vội vàng đứng dậy, cúi đầu lễ phép nói: "Từ lão thái gia,đã lâu không gặp, thân thể ông đã khoẻ chưa ạ?"

​"Đừng chào hỏi như vậy, trái lại có vẻ không quen." Từ lão thái gia nói xong, đột nhiên thở dài: "Trấn Minh, tiểu tử thối kia vẫn chưa về,bên kia cũng không có một chút tin tức của thằng bé, thật là làm cho ta lo lắng.Có lẽ, ta không nên cho để thằng bé trải nghiệm sớm như vậy, không nên để cho nó ra ngoài."

​"Trấn Minh vẫn chưa về sao ạ?" Ánh Hân cắn môi dưới, nói: "Trấn Minh anh ấy tâm địa lương thiện, nhất định sẽ không có việc gì, bình an trở về. Bên kia không phải chiến sự rất nhiều sao ạ? Có lẽ lý do để giải thích việc này,chính là công cụ liên lạc không tốt, cho nên mới không gửi tin tức về bên này,người không cần lo lắng quá nhiều ạ."

​"Lão thái gia, người quen biết cô ta sao?" Trần Niệm Niệm có chút ăn vị nói.

​Bởi vì nhà họ Trần coi như là gia tộc lớn, chuyện hợp tác cùng nhà họ Từ cũng là thường xuyên, cho nên cô quen biết với Từ lão thái gia trái lại cực kỳ bình thường. Nhưng vì sao Từ lão thái gia lại quen biết Ánh Hân vậy? Hơn nữa nhìn dáng vẻ còn rất thân thiết. Nếu thuần túy bởi vì Ánh Hân là vị hôn thê của Thanh Tùng, quan hệ cũng không tốt đẹp đến mức này, lại cùng nhau lo lắng cho Trấn Minh.

​"Quen biết ư, làm sao có thể không quen biết?" Từ lão thái gia nói xong, kéo tay Ánh Hân nói tiếp: "Vốn ta muốn con bé trở thành cháu dâu của ta, chỉ là không có duyên phận. Tuy nhiên, ngược lại ta muốn nhận con bé làm cháu gái, nhưng Thanh Tùng cũng chưa chắc sẽ kết hôn cùng Ánh Hân, đúng không? Có lẽ,không chừng nhà họ Từ chúng ta vẫn còn cơ hội."

​Hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều muốn nịnh nọt nhà họ Hồ cùng nhà họ Từ, cư nhiên hai nhà đều quan tâm đến Ánh Hân...​

"Cháu cảm thấy rằng, Lão Thái Gia vẫn nên mau chóng nhận cô ấy làm cháu gái thì tốt hơn." Giọng nói của Thanh Tùng xuất hiện tại cửa phòng bệnh,cong môi gợi lên một nụ cười nói: "Bởi vì cháu nhất định sẽ kết hôn với Ánh Hân, cho nên, người đừng nghỉ đến phương diện kia nữa."

​"Tiểu tử thối!" Từ lão thái gia hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thanh Tùng một cái: "Miệng đầy mùi thuốc súng, muốn đánh với ta một trận  đúng không?"

​Thanh Tùng đột nhiên bật cười: "Không dám, không dám."

​"Thanh Tùng." Chủ tịch Trần gật đầu với Thanh Tùng, tiện đà đi lên phía trước nói: "Ta nghe nói, đêm qua... Đã xảy ra một chuyện không mấy dễ chịu."

Ánh Hân trong lòng hồi hộp, bỗng nhiên cảm giác không ổn. Đây là muốn truy vấn chuyện đó, muốn đòi lại công bằng.

​Không đợi Thanh Tùng mở miệng, trái lại mẹ Trần tiến lên một bước, kéo Trần Niệm Niệm qua, mang theo ngữ khí trách cứ nói: "Nha đầu kia của ta, trời sinh tính cách bướng bỉnh, nếu có chỗ nào không đúng, ta tin tưởng Thanh Tùng thiếu gia có thể phân giải, các cháu cũng còn nhỏ, cũng còn là trẻ con, đúng không?"

​Lời nói này có nghĩa là, thậm chí chỉ có một chút, ý muốn nhận lỗi sao?

​Cô không có nghe lầm chứ?

Thanh Tùng im lặng mà nhìn thoáng về phía cô, tiện đà mỉm cười nhẹ với mẹ Trần và nói: "Chuyện này cháu cũng có phần không đúng, tuy nhiên, chúng ta ở thời đại này, cãi nhau cũng rất bình thường. Đúng rồi..."

Anh ngừng lời một lúc, bước gần hơn, quay đầu nhìn Lâm lão thái gia nói:"Cha cháu vừa rồi gọi điện thoại cho cháu, nói là biết người không thích nhiều người đến thăm, cho nên đã không đến. Đợi sau khi người xuất viện, cha cháu sẽ đích thân tới đón người, giúp người tổ chức tiệc rượu chúc mừng ạ."

​"Tuấn Khải này trái lại thật có tâm, chỉ có nó hiểu ta, thay ta gửi lời cảm ơn tới cha cháu." Lâm lão thái gia nói ra lời này, Chủ tịch Trần cùng mẹ Trần trên mặt biểu hiện có chút xấu hổ.

​Trợ lý của Chủ tịch Lâm nhận được tin tức này lập tức chạy lại, trong tay vẫn còn bưng mấy chén trà: "Các vị ngồi đi, tôi pha mấy chén trà, nước ở bênh viện không thể bằng ở nhà, xin các vị hãy dùng tạm."

​Phòng bệnh cao cấp được chuẩn bị sẵn một chiếc bàn tròn, chính là dùng để dễ dàng tiếp khách.

​"Đúng rồi." Lâm lão thái gia đột nhiên hỏi: "Bà nội của con đã tỉnh lại chưa?"

Hoàng Phúc lắc đầu, nói: "Vừa chuyển tới phòng bệnh vô trùng, ngoại trừ các y tá và bác sỹ cần thiết, bất cứ ai cũng không thể váo đó. Tuy nhiên vẫn chưa tỉnh lại, nhưng bác sỹ nói thân thể đã ổn định, không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa ạ."

​"Vậy là tốt rồi." Lâm lão thái gia gật đầu, vẫy tay gọi cậu:"Hoàng Phúc, con lại đây."

Lâm lão thái gia biểu hiện hơi có chút uy nghiêm, dường như có chuyện quan trọng gì chuyện muốn Hoàng Phúc làm.

Hoàng Phúc đã lâu chưa trở lại nhà họ Lâm, lần trước gặp Lâm lão thái gia, hai người còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng máu mủ tình thâm, quan hệ này không phải nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt được. Lần này gặp mặt, trái lại hai người trái rất ăn ý, ai cũng không đề cập đến chuyện này.

​"Giúp ta chỉnh giường ngủ cao lên, ta sẽ nói ra suy nghĩ của mình."Lâm lão thái gia nghiêm trang nói.

​"Cha! Chỉnh cao giường ngủ để con tới làm là được, người xem người còn gọi Hoàng Phúc làm gì?" Mẹ Lâm nói xong liền muốn đứng dậy.

​Nhưng Lâm lão thái gia nói thẳng: "Không cần, ta có việc muốn con làm,con đi đến văn phòng của bác sỹ hỏi một chút xem tình hình cụ thể của mẹ con thế nào, xem xem khi nào thì có thể tỉnh lại."

​Mẹ Lâm đành phải gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

​"Con còn đứng ngây ra đó làm gì?" Lâm lão thái gia thúc giục nói:"Giường ngủ."

Hoàng Phúc do dự, không trả lời ngay lập tức, cũng không lập tức hành động,mà ấn xuống một màn hình nhỏ gắn trên vách tường, rất nhanh một người nữ y tá trẻ tuổi liền xuất hiện ngay trước màn hình: "Ngài khỏe chứ, có chuyện gì cần trợ giúp ạ?"

"Ông nội của tôi muốn đem điều chỉnh độ cao của giường ngủ nhưng mà chân ông vẫn bị buộc lên, có thể điều chỉnh độ cao giường ngủ chứ?"

Hoàng Phúc cẩn thận hỏi han, dù sao Lâm lão gia tuổi cũng không còn tuổi trẻ, tuy bác sĩ nói chẳng qua là gãy xương, nhưng cũng không thể xem thường.

"Chân có thể không cần buộc lên nữa, lúc trước chỉ là vì cố định chân để làm giảm bớt đau đớn cho ông ấy, người chờ, tôi lập tức liền đi tới đây." Màn hình rất nhanh tắt, không tới nửa phút, cửa phòng bệnh liền được mở ra, đúng là y tá vừa rồi.

"Đã làm phiền cô." Hoàng Phúc dừng lại một chút, đi đến trước mặt cô, hỏi: " Ánh Hân, đợi lát nữa cô cùng Thanh Tùng đi về, thuận tiện cùng Giang.."

"Cái này cậu không cần lo lắng." Thanh Tùng đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói: "Giang Nam nói dối ba mẹ cô ấy, để tránh cho người trong nhà lo lắng cho nên đã nói mấy ngày nay ở cùng một chỗ với Ánh Hân, nếu ba mẹ cô ấy hỏi, cậu cứ việc nói giống như vậy đi."

Hoàng Phúc đang muốn đáp lại, Lâm lão gia liền mở miệng nói: "Chuyện này cũng không phải vội vàng. Chờ con bé khỏe mạnh trở lại có thể xuất viện, ông sẽ tự mình đi đến giải thích với cha mẹ nha đầu kia. Nếu không có con bé, khả năng lão thái bà sẽ bị nguy hiểm rồi."

Trần Niệm Niệm ngồi không yên khi nghe xong Lâm lão gia nói như vậy, cô ta lập tức cực kỳ mất hứng mà đứng lên nói: "Lão thái gia, chuyện này người đừng quá để ở trong lòng. Con tin tưởng, bất luận là người nào đi ngang qua, đều đã hỗ trợ báo động."

"Cô dường như còn không có nắm rõ tình hình." Ánh Hân thật sự nhịn không nổi, đề cao âm lượng nói: "Giang Nam không chỉ là hỗ trợ báo động còn giúp việc nhanh chóng cứu người, cho nên cậu ấy hiện tại mới thành ra như vậy, cho là chỉ báo cảnh sát có thể làm một thân bị thương như vậy không?"

"Tôi cũng không biết." Trần Niệm Niệm hung hăng mà trợn trắng mắt nói: "Thương thế kia là cố ý làm hay là đơn thuần vì cứu người mà biến thành như vậy, ai mà biết được?"

Ánh Hân nắm chặt quả đấm, cố nén kích động muốn xông lên cùng Trần Niệm Niệm đánh một trận.

Nói xấu lớp bọn họ dựa vào Tố Viện mới có thể giành giải nhất làm báo tường còn chưa tính, lại còn nói Giang Nam là cố ý làm cho mình toàn thân bị thương để được thương hại sao.

Quả thực là... Hơi quá đáng!

"Đủ rồi!" "Đủ rồi!" "Đủ rồi!" "Đủ rồi!"

Giọng nói bốn người cơ hồ là đồng thời nói ra, Lâm lão thái gia biểu tình có vẻ có chút không kiên nhẫn, chủ tịch Trần thì sắc mặt u ám, còn có hai người ở trên mặt hiện rõ sự tức giận là Hoàng Phúc cùng Thanh Tùng.

"Hồ đồ!" Mẹ Trần không vừa lòng mà trừng mắt nhìn Trần Niệm Niệm đẩy cánh tay cô ta nói: " Chờ Giang tiểu thư tỉnh lại con lập tức đi nói xin lỗi cho mẹ!"

"Đã tỉnh lại?" Trần Niệm Niệm theo chóp mũi phát xuất một tiếng hừ lạnh xem thường: "Trong phòng bệnh ồn ào như vậy, Giang Nam còn có thể ngủ được?"

Ánh Hân chú ý tới tay cử động của Manh Tiểu Nam, mặt không biến sắc mà đem tay của mình phủ lên trên tay của Giang Nam, trong lòng bàn tay âm thầm dùng lực ý muốn bảo Manh Tiểu Nam phải bình tĩnh. Cũng đã giả bộ ngủ đến bây giờ, cho dù tức giận cũng phải tiếp tục nhẫn nhịn!

"Con câm miệng cho mẹ!" Người nói chuyện chính là chủ tịch Trần, sắc mặt ông ta tối tăm mà đứng dậy, giọng cương quyết hướng về Trần Niệm Niệm nói: "Khi nào thì học được tính tình nóng nảy như vậy! Con hiện tại về nhà cho cha, ở nhà mà kiểm điểm lại bản thân thật tốt!"

"Kiểm điểm lại bản thân?" Trần Niệm Niệm hung hăng cắn môi, khóe mắt muốn rơi lệ: "Dựa vào cái gì? Cha từ trước đến nay đều không có hung dữ với con như vậy!"

"Niệm niệm, nghe lời! Con đi về trước!" Mẹ Trần híp mắt, ý bảo cô ta bên kia xem Lâm lão thái gia đang nhìn.

Trần Niệm Niệm này mới ý thức được còn có Lâm lão thái gia ở đây, cô ta lập tức cắn chặt môi dưới cũng không nói thêm gì, trong lòng thầm mắng mình sao có thể quên nơi này còn có Lâm lão thái gia chứ. Đều do Giang Nam kia, Giang Nam đáng chết! Nếu không có tiện nhân Giang Nam này, cô ta cũng sẽ không khống chế được cảm xúc!

"Xong rồi, ngài cảm thấy cái góc độ này có thoải mái không?" Cô y tá dè dặt hỏi, nhiều người chăm sóc như vậy nhất định là nhân vật lớn, cô cũng không dám có nửa điểm thất lễ, rất có khả năng sẽ mất việc nha.

"Được rồi, cám ơn cô." Lâm lão thái gia nói xong, hướng về phía Trần Niệm Niệm nói: "Con cũng không cần đi, vừa lúc ông có chuyện muốn nói liên quan đến con, ngồi đi."

"Này..." Mẹ Trần cùng chủ tịch Trần liếc nhau một cái, nhìn thoáng qua Trần Niệm Niệm, Trần Niệm Niệm vội vàng ngồi trở lại vị trí.

"Ông nội, người tới cùng muốn nói gì? Còn phải tận lực điều chỉnh độ cao giường ngủ ngồi dậy?" Hoàng Phúc nghi ngờ hỏi.

Không phải chỉ có Hoàng Phúc, mọi người trong căn phòng đều rất tò mò Lâm lão gia muốn nói chuyện gì, không khí lập tức ngưng trọng. Đương nhiên, chỉ có một người biểu tình có vẻ cực kì bình tĩnh, thậm chí sắc mặt của ông ấy còn hiện ra biểu tình "trò hay lập tức liền muốn diễn rồi."

Người này, chính là Từ lão thái gia, cả phòng chỉ có ông vẫn không lo lắng mà uống trà. Lâm lão thái gia không trả lời câu hỏi của Hoàng Phúc, chẳng qua là vỗ tay anh ta một chút, nói: "Đi, đi qua đó nói lời xin lỗi."

"Xin lỗi?" ánh mắt Hoàng Phúc hơi ngẩn ra, thật sự là không hiểu nổi ông nội là làm cái gì, nhưng ông nội mặc dù cố chấp, làm việc sẽ không có đạo lý, anh gật đầu một cái, xoay người, sãi bước đi đến người ngồi ở bàn bên cạnh, trước mặt Trần Niệm Niệm, khom người nói: "Thật xin lỗi."

Trần Niệm Niệm đầu đầy mờ mịt mà đứng lên: "Hoàng Phúc... anh..."

"Lão già ta vốn là nghĩ muốn chậm chút tuyên bố chuyện này, nhưng là nếu tất cả mọi người đều ở đây, chuyện này sớm nói trễ gì cũng nói, chẳng bằng hiện tại nói luôn thôi." Lâm lão gia thật sâu thở dài một hơi: " Chủ tịch Trần, Trần phu nhân, thật sự là xin lỗi, Niệm Niệm cùng Hoàng Phúc nhà chúng ta vẫn lại là giải trừ hôn ước đi!"

Khiếp sợ! Vô cùng khiếp sợ!

Yên tĩnh! Yên tĩnh như chết!

Tất cả mọi người đều cứng ngắc, ngay cả người nằm ở trên giường bệnh Manh Tiểu Nam tay cũng run lên một cái.

"Tại sao?!" Trần Niệm Niệm dẫn đầu kêu lên, nước mắt so với thanh âm của cô ta còn nhanh một bước mà hạt lớn hạt nhỏ rơi xuống: "Tại sao phải giải trừ hôn ước?! Ban đầu không phải đã nói rồi sao? Lâm gia chỉ nhận một mình con làm cháu dâu sao! Tại sao?!"

"Đủ rồi!" Chủ tịch Trần lạnh lùng nói xong, quay đầu nhìn mẹ Trần liếc mắt một cái nói: "Dẫn con đi ra ngoài, đừng để nó ở chỗ này nổi điên!"

"Được..." Mẹ Trần từ trong sự kinh ngạc phục hồi tinh thần, kéo Trần Niệm Niệm muốn đi.

"Con không đi!" Trần Niệm Niệm gạt tay Hứa mẹ, vài bước vọt tới trước giường Giang Nam: "Giang Nam! Cô đừng có giả chết! Cô cho đứng lên cho tôi!"

Giọng nói cực lớn, đến độ có thể làm cho lỗ tai người ta cảm thấy không thoải mái, giả bộ ngủ, đã không được.

Manh Tiểu Nam mở mắt, không nói một lời. Cô cũng không biết lúc này nên nói cái gì. Mà còn tâm tình của cô cũng rất phức tạp, trong lòng tựa hồ cũng không vui, ngực muộn phiền, nhưng là không nói được đây là vì cái gì. Nói không vui đi, thật giống như không cần thiết. Trần Niệm Niệm cùng Hoàng Phúc giải trừ hôn ước hữu danh vô thực, cô theo lý phải làm cảm thấy cao hứng mới đúng. Nhưng... Loại này tâm tình phức tạp không nói lên được cảm giác là cái gì này?

"Cô rốt cục đồng ý đã tỉnh lại?" TrầnNiệm Niệm hung tợn nói: "Tôi muốn đánh chết cô! Đánh chết cô!"

Cô gào thét liền hướng trước mặt nhào tới, Ánh Hân lập tức liền ngăn cản Trầm Niệm Niệm, bắt được cổ tay cô ta: "Trần Niệm Niệm, đừng làm loạn, cô làm như vậy, chuyện càng thêm tệ hại."

"Cô là cái thá gì, cũng dám ngăn cản tôi?" Trần Niệm Niệm giật khỏi tay Ánh Hân, nhưng là trong nháy mắt tiếp theo, cổ tay của cô ta đã bị người nào đó gắt gao túm chặt.

Cô ta quay đầu lại, biểu tình lập tức ảm đạm tiếp xuống: "Cha..."

" Còn không đủ mất mặt? Ta rốt cuộc như thế nào sinh ra đứa con gái như con!" chủ tịch Trần không lưu tình chút nào mà túm cô ta đến trước mặt chỗ mẹ Lâm, lạnh lùng nói: "Đem nó mang về cho tôi!"

"À! Được!" Mẹ Lâm đau lòng gật đầu, nhưng là bà khẽ vươn tay, Trần Niệm Niệm liền tránh thoát đi.

"Tôi hận các người! Hận các người!" Cô ta hướng tất cả mọi người hô to một tiếng, thừa dịp mọi người không kịp có phản ứng, nhanh chóng đi chạy đi bên ngoài phòng bệnh.

"Niệm Niệm!" Mẹ Lâm vội vàng đuổi theo.

"Ánh Hân, tớ bây giờ nên làm gì? Nói gì?" Manh Tiểu Nam mặt sửng sốt hỏi, bộ dáng hơi có chút đáng yêu, không thể làm gì khác hơn là hỏi cô.

Ánh Hân lắc đầu: "Tớ cũng không biết, dù sao, trước cái gì cũng không được nói đi."

"Ừ." Manh Tiểu Nam gật gật đầu, tay không tự chủ được mà siết chặt ga trải giường.

Chủ tịch Trần trên mặt mang nụ cười cứng ngắc, chà xát tay đi vài bước lên trước, Manh Tiểu Nam cũng cho là ông ta có thể sẽ động thủ đánh người, nhưng không có nghĩ tới là, Chủ tịch Trần hướng về phía Lâm lão thái gia thật sâu cúi mình, sau đó đứng thẳng người, thở dài một hơi nói: "Ngài không cần hướng tôi giải thích cái gì, tôi trong lòng rất rõ ràng Niệm Niệm đứa nhỏ này, quả thật không xứng với Hoàng Phúc. Mặc dù không làm được thông gia, nhưng là chúng ta vẫn là bạn hợp tác!"

Cao nhân quả nhiên là cao nhân, đến mức này lại vẫn có thể cười được. Ánh Hân không nhịn ở trong lòng cảm khái nói.

"Cậu nói rất đúng, hi vọng quan hệ hai nhà chúng ta không bởi vì chuyện này liền cứng ngắc. Không bằng như vậy đi, khu mảnh đất Tây Lâm kia cậu không phải cạnh tranh đấu thầu thua bởi ta sao? Ta hôm nào để cho trợ lý đem giấy tờ đất đưa qua cho cậu đi." Lâm lão thái gia một bộ dạng nhẹ nhàng nhưng là trong ánh mắt vẫn mang theo chút áy náy.

Dù sao cũng là ông hủy cưới trước, con gái người ta còn là một tiểu cô nương, lần này nhất định bị không ít kích thích, một điểm này trả giá, mặc dù mảnh đất kia giá trị chín con số. Chủ tịch Trần nụ cười trên mặt cứng đờ: "Người... Này cũng không cần rồi."

"Không cần chối từ." Lâm lão thái gia thái độ kiên định, đây là cái giá mà ông phải trả, nếu như ban đầu không phải gấp như vậy cùng Trần gia quyết định hôn ước, một loạt chuyện phía sau này, bao gồm tai nạn xe cộ, có lẽ cũng sẽ không phát sinh, nếu như ban đầu liền tiếp nhận Giang Nam...Nhưng là chuyện đã rồi không có nếu.

"Nếu người kiên trì, tôi đây phải cám ơn người rồi!" Đổng sự trưởng Trần cũng không tiếp tục từ chối, cúi người chào liền cáo từ.

"Đi đưa tiễn chủ tịch Hứa, kêu thêm người hộ tống, tránh cho ở bên ngoài bị ký giả vây quanh." Lâm lão gia phân phó trợ lý đi, tiện đà quay đầu nhìn về phía Manh Tiểu Nam "Ôi ôi" cười một tiếng nói: " Giả bộ ngủ không thể tỉnh dậy cảm giác cực kỳ không thoải mái đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro