Thích nhậu không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-"đi đi mà em! đi với Hương đi mà em~" _ không thể nhớ nỗi đây là lần thứ bao nhiêu chồng tôi lãi nhãi cái câu này.

-"em đã bảo không là không." _ tôi vừa liếc xéo cái con người đang mè nheo kia, vừa khởi động máy giặt.

-"Khuê à!!! tại sao em không chịu đi cơ chứ!!!" _ Phạm Hương dậm chân, bặm môi lại giận dỗi. Chị ta đang định giở cái giọng nhõng nhẽo ấy ra nữa rồi.

-"đừng có mà giở trò giận dỗi, vô ích thôi cưng ạ." _ thấy cô ấy gần như bùng nổ, tôi rướn người tặng cho một nụ hôn rồi lạnh lùng đi ra phòng khách.

-"vợ yêu à. Thuận Ngân không đi thì tại sao em cũng không đi chứ??? dù sao đây cũng là sinh nhật con gái chị Hà mà em! Em để chị đơn chiếc thế sao? Lệ Hằng nó còn có con nó đi theo nữa là..." _ Phạm Hương lắc mái tóc ấy đến rối tung rồi dụi đầu lên vai tôi mà nhõng nhẽo.

Nếu là bình thường thì tôi đã bay đến dỗ dành rồi hôn nát cái má bánh bao kia rồi.
Nhưng hôm nay phải nhịn! phải cố nhịn...
Tôi không muốn đi mà không có Thuận Ngân, tôi chẳng quen biết ai ở đó cả!

-"thế thì xách theo Lan Nhi đi, khỏi bì với Lệ Hằng nữa! em cũng khỏe. rồi ok quyết định vậy đi nha. em không muốn nói nữa." _ Tôi đẩy đầu chị ra, toan bước vào bếp. Nhưng cô ấy đã nhanh hơn một bước vòng tay ôm chặt lấy eo tôi:

-"Khuê cưng à... thiếu em mấy tiếng đồng hồ chắc chị chết mất. đi với chị đi em... Chị muốn cho họ biết vợ chị diện lên lộng lẫy đến thế nào mà." _ Phạm Hương hôn dài từ tóc tôi xuống cổ, miệng không ngừng nịnh nọt.

-"Một là Hương im lặng mà đi, thích thì đem Lan Nhi theo. Hai là cứ nói cho đã đi rồi đừng mong chạm vào em nữa." _ Vừa dứt lời, cô ấy giật tay ra khỏi eo tôi, nói bằng tông giọng lạnh lùng rồi bỏ vào phòng:

-"đi với Lan Nhi, ít nhất nó không bỏ ba nó một mình."

Tiếng sầm cửa của Phạm Hương làm tôi chột dạ, nửa muốn chạy vào, nửa lại muốn mặc kệ.
Nếu tôi cầm lòng không đặng, chạy vào vuốt ve chẳng khác nào đồng ý đi với cô ấy. Sau đó biến thành một đứa lạc loài ngồi trơ mắt xem mọi người uống rượu cười đùa.

Thôi thì ráng chịu...

tối về đền bù cho cô ấy sau vậy!

Khẽ thở dài, tôi nhìn về phía phòng hai vợ chồng lần nữa rồi đi đánh thức Lan Nhi dậy để chuẩn bị quần áo cho tươm tất.

--------------1 tiếng sau--------------

Tôi đang bính tóc cho Lan Nhi thì cửa phòng bật ra ( là bật ra theo đúng nghĩa đen ). Phạm Hương từ trong bước ra với tóc cột gọn gàng, áo sơmi trắng cùng quần Jean sẫm màu - đơn giản nhưng tuyệt vời.

-"ba ơi ba." _  Lan Nhi bập bẹ một cách đáng yêu. Con bé vẫn đang trong thời kì tập nói.

-"ừ...ba đây nè." _ Phạm Hương cười khì trong khi lấy những vật dụng cần thiết bỏ vào giỏ xách.

-"Hương định khi nào về?" _ tôi mỉm cười.

-"trước 11 giờ." _ Cô ấy trả lời cộc lốc rồi bỏ ra cửa mang giày.

Hơi buồn nhưng tôi không trách cô ấy, tối về tôi sẽ đền bù sau.
Tôi lựa một đôi giày mềm, màu hồng giống như cái váy mà Lan Nhi đang mặc rồi ra mang vào cho con bé.

Tiếng chị húng hắng ngoài cửa, tôi vội vàng bế Lan Nhi lên rồi đi ra ngoài.

-"Hương nhớ về sớm đấy. để con còn bú rồi ngủ nữa. Và nhớ là không được say xỉn!" _ tôi đưa con gái qua cho Phạm Hương và căn dặn kĩ càng. Nhưng cô ấy không trả lời mà cứ lạch cạch mở cửa.

-"lời em nói hết quan trọng rồi phải không? hãy hứa là Hương không được say xỉn!" _ tôi nắm tay chị, bắt cô ấy quay mặt lại nhìn mình.

-"nghe rồi mà." _ Phạm Hương trả lời, giọng điệu vẫn còn giận dỗi nhưng tôi cũng khá yên tâm vì ít nhất cô ấy cũng đã chịu hứa.

-"được rồi. hai ba con đi chơi vui vẻ. nhớ là mẹ đợi hai người ở nhà đấy." _ tôi hôn lên má Lan Nhi rồi cù lét nó làm con bé cười khúc khích, sau đó quay sang hôn lên môi Phạm Hương, nhưng cô ấy không đáp trả nó mà nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Thở dài, tôi dõi theo dáng hai ba con đi trên hành lang cho đến khi họ bước vào thang máy, tôi mới yên tâm mà quay vào nhà.

--------10:00 PM--------

-"alo." - Tôi mỉm cười khi tiếng Phạm Hương vang lên đầu dây, rồi lại khẽ nhăn mặt vì có vẻ nơi đó hơi ồn ào.

-"Chồng chuẩn bị về chưa? hai ba con chơi vui không?"

-"chơi không vui. thấy người ta đầy đủ thành viên gia đình mà ham... chưa muốn về! tí nữa." _ khi nghe chị nói về việc có đầy đủ thành viên, bỗng dưng trong đầu tôi hiện lên cảnh cô ấy ngồi trông Lan Nhi trong khi người khác vui đùa vì đã có vợ lo việc đó. Tôi cảm thấy có lỗi vô cùng.

-"Em nhớ Hương lắm. Tối về cho em hôn thật nhiều nhé. Em hứa là lần sau sẽ đi với Hương, trông con để Hương trò chuyện với bạn bè đồng nghiệp. nhé?"

-"..........."

-"thôi chồng đừng giận em nữa mà. em biết em sai rồi. tối về chồng muốn sao em cũng chiều hết. nha chồng nha?"

-"uh...." - tôi mỉm cười khi nghe tiếng Phạm Hương đáp khẽ bên kia đầu dây.

-"thôi Hương chơi vui, nhớ đừng say xỉn để còn chở con về đấy. Nhớ chị lắm, về sớm với em nhé. Yêu chị!"

----------11:15 PM----------

Tôi lo lắng cầm chiếc điện thoại đi đi lại lại ở phòng khách. Liên tục nhấn gọi cho Phạm Hương nhưng lại không thể liên lạc.
Vò mái tóc đến rối tung, tôi ngồi phịch xuống sofa ôm mặt ngăn cho những giọt nước mắt đang chực trào...
Tôi sợ, tôi sợ những người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi gặp phải chuyện không may.
Điện thoại rung bần bật, tôi cuống quít khi ID Lệ Hằng hiện lên sáng nhấp nháy, tôi nhấn nút nghe và cố gắng cho giọng nói không run rẩy:

-"mình nghe Hằng. Chị Hương có ở đấy không?"

-"Phạm Hương cậu ấy say khướt,điện thoại đã bị mấy em xinh tươi bỏ vào ly rượu. Lúc về thì chạy quá tốc độ, cớm giam xe rồi. Cậu yên tâm tớ sẽ đưa hai cha con về nhà." - Lệ Hằng vừa trấn an tôi, vừa cười hô hố.

Mặc dù đang là mùa thu, thời tiết se lạnh thoáng đãng...
nhưng sau khi nghe Lệ Hằng tường thuật lại mọi việc, mặt tôi lại nóng hừng hực và nổi rõ các đường gân xanh. Hai hàm răng nghiến chặt lại và chỉ muốn bổ nhào đến ai đó mà cấu xé, cụ thể hơn là muốn bổ nhào đến cấu xé Phạm Thị Hương.

End chap.

Đợi chap sau coi bả xử lí bé Hương bánh bao nhá 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro