™Chap 6™

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh, em không thể vào nếu không có sự cho phép. Làm sao bây giờ? - Jin quay ra nhìn Namjoon. Đôi mắt đã phủ một tầng sương mỏng.


Namjoon nhíu mày.

- Em cứ vào đi. Là Taehyung ra lệnh cho em nên em có quyền.


Jin vẫn cố gọi cửa thêm lần nữa. Vẫn không thấy gì. Lần này cậu đẩy cửa vào.


- Jungkook hyung .... - Jin thò mặt vào nhìn khắp phòng.


- JUNGKOOK HYUNG! - Jin hét lên rồi vội vã chạy vào phòng. Namjoon thấy thế cũng hốt hoảng vào theo.


Jungkook đang nằm xõng xoài trên nền đá, trên vai vết cắn đã khô máu, thân trên không có một mảnh vải, quần phía dưới xộc xệch, cửa ban công còn mở, những cơn gió liên tục thổi vào khiến cơ thể bé nhỏ run lên nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi.


- Jin, em mau đỡ Jungkook lên giường, anh sẽ gọi bác sĩ. Nhớ ra đóng cửa nữa.


Vẫn là Namjoon bình tĩnh hơn. Anh nhanh chóng chỉ đạo mọi thứ. Chưa đầy 5' sau, bác sĩ riêng cùng một vài y tá đã có mặt tại phòng Jungkook. Đằng sau còn có cả Taehyung.


- Cậu ấy sao vậy? - Taehyung tuy giọng vẫn lạnh lùng nhưng trong ánh mắt lại có nét lo lắng.


Khi nãy ở trong phòng, hắn thấy bên ngoài ồn ào, liền đi ra xem có chuyện gì. Lúc biết được đó là bác sĩ được Namjoon gọi khẩn cấp lên phòng của Jungkook, hắn bỗng dưng thấy sốt ruột. Hắn nhanh chóng cùng với mọi người có mặt tại đây.


- Thưa thái tử, cậu Kook chỉ bị cảm lạnh và sốt. Ngoài ra trên vai còn một vết cắn dẫn đến chảy máu. Chúng thần đã lau rửa và băng bó lại. Còn đâu chỉ cần nghỉ ngơi và uống thuốc một hai ngày sẽ khoẻ trở lại.


- Được rồi. Mọi người lui trước đi. - Taehyung vẫn ngồi bên cạnh giường cậu ra lệnh.


- Chúng thần xin phép.




- Jungkook ổn rồi. Em mau về nghỉ đi. - Namjoon bế Jin trong lòng đi ra ngoài. Jin vừa rồi lại khóc nên đã ngủ thiếp đi vì mệt.
Taehyung đứng đó nhìn Jungkook chìm trong giấc ngủ. Hắn biết trong lòng mình có điểm gì đó rung động vì người kia. Nếu không sao hắn phải lo lắng đến mức vội vã chạy lên đây.





- Không. Cậu ta không có gì tốt đẹp cả. - Taehyung một lần nữa khẳng định rồi quay bước đi về phòng của mình.




---------------------------------------------



Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc Jungkook quay cuồng khiến cậu không thể nhấc nổi mình ra khỏi giường.




- Jungkook hyung, em Jin đây. Em có thể vào chứ? - Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa cùng tiếng nói nhẹ nhàng.





- Em vào đi. - Jungkook cố gắng nói vọng ra nhưng cậu không nghĩ là người bên ngoài có thể nghe được. Có cảm giác như âm thanh không thể thoát ra khỏi cổ họng.




Jin khẽ mở cửa nhìn vào thì thấy Jungkook nằm trên giường nhưng đã tỉnh giấc.




- Em vào được chứ? - Jin vẫn chưa dám vào. Cậu chỉ là người làm nên đâu có quyền tự tiện như thế.




Lần này, Jungkook gật nhẹ đầu ra hiệu cho Jin có thể vào.




- Hyung còn mệt không.




Lắc đầu.




- Hyung ổn chứ.




Gật gật.





- Hyung ăn chút cháo xong rồi còn uống thuốc nữa.




Gật gật.




Jin ngồi xuống bên cạnh Jungkook, cầm bát cháo lên đưa cho cậu rồi nhanh chóng đi lấy nước và chuẩn bị thuốc. Jungkook sau khi ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, uống xong thuốc thì lại nằm xuống nhắm mắt. Jin kéo chăn lại cho Jungkook rồi cũng nhanh chóng dọn dẹp và đi ra ngoài.




/Phòng Taehyung/




- Bắt đầu từ chiều nay, Jungkook sẽ phải học các nghi lễ của hoàng tộc. - Hoseok đứng bên chiếc ghế sô pha, nơi Taehyung đang ngồi day day thái dương.




- Vậy sao? - Taehyung đáp lại không chút cảm xúc.




- Tôi tin chắc rằng Jungkook thật sự không hề biết gì về cuộc hôn nhân này. - Hoseok nói một câu không hề ăn nhập.




- Có liên quan tới tôi sao?




- Vậy thôi. Thần ra ngoài trước.




- Anh Hoseok, anh có biết yêu là như thế nào không?




Hoseok nhíu mày.




- Yêu là khi cậu đau đớn khi người đó ốm, cậu buồn bã khi người đó khóc, cậu hạnh phúc khi người đó cười và cậu là chính mình khi ở bên người đó.




- Cảm ơn anh. À quên, chút nữa sẽ có người đến để giải quyết chuyện ở trường học của Jungkook. Anh giúp em việc đó nhá




Hoseok đứng bất động. Lần đầu tiên Taehyung gọi cậu bằng "anh" mà lại tự xưng là "em"




- Anh Hoseok! - Taehyung gọi thêm lần nữa. - Có chuyện gì sao?




- À không. Việc đó tôi sẽ lo. Thái tử nghỉ ngơi, tôi xin phép đi trước.




- Vâng




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro