™Chap 7™

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok lại một lần nữa bị chấn động. Một từ "Vâng" thôi mà cậu có cảm giác như cả cái búa tạ giáng xuống đầu. Theo làm thư kí thái tử đã gần chục năm, hôm nay là lần đầu tiên cậu dùng những từ như thế để nói chuyện. Mà cách đấy vài phút vẫn bình thường.

- Thật là đáng sợ - Hoseok khẽ rùng mình. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu nhanh chóng đi vào phòng khách.


- Cậu là? - Hoseok vào phòng khách đã thấy một tiểu mỹ thụ ngồi trên ghế, mắt đang đảo khắp căn nhà còn mồm thì không ngậm lại nổi.

- À. Chào anh. Em là Jimin, bạn của Jungkook. - Jimin vội vã đứng lên, nhìn thấy Hoseok thì đỏ mặt cúi đầu

- Tôi là Hoseok, thư kí riêng của thái tử. Cậu đến để giải quyết vấn đề tại trường học của Jungkook phải không?

- À vâng ạ. - Giọng nói trầm ấm kia càng khiến mặt cậu đỏ hơn.

"Cái má phúng phính hồng hồng kia thật là muốn cắn" - Hoseok thầm nghĩ

- Em ... có thể gặp Jungkook không? - Jimin ngập ngừng. Từ lúc vào đến giờ Hoseok cứ nhìn cậu chằm chằm khiến cậu ngại chết luôn.


- E hèm - Hoseok hắng giọng để phá tan đi một số ý nghĩ bất chợt nảy ra. - Hiện tại không được. Có chuyện gì cậu có thể nói với tôi.

- Thật ra hiệu trưởng yêu cầu phải có Jungkook hoặc thái tử đến xác nhận. Chỉ có vậy thôi.

- Được tôi sẽ nói lại với thái tử. Bao giờ thì có thể đến trường?

- Lúc nào cũng được ạ. - Bây giờ đến lượt Jimin nhìn chằm chằm Hoseok.

- Còn việc gì không? - Hoseok ngẩng lên làm cậu giật bắn mình.

- Không không. Em xin phép. - Jimin cuống cuồng đứng lên rồi bỏ chạy. Nhưng vấp phải cạnh bàn làm cậu mắt thăng bằng


- Úi.

Hoseok túm lấy tay cậu để giúp cậu lấy lại thăng bằng.

- Không sao chứ? Cậu có cần tôi đưa về?

- Thôi thôi. Không cần. Em về đây. - Jimin xua tay loạn xạ cả lên rồi chạy vụt đi luôn.

- Lại đỏ mặt. Thật dễ thương mà. Vậy là có trò hay rồi. - Hoseok cười nham nhở, nụ cười mà từ trước đến nay chưa ai được thấy trên khuôn mặt lãnh đạm ấy


Nhìn xuống ghế, Hoseok phát hiện cậu để quên cặp sách. Hắn mở ra tìm thẻ học sinh của cậu, ở đó ghi rõ tên tuổi, trường lớp và cả địa chỉ nhà riêng.


- Lần này em không thoát được tôi đâu, Park Jimin .....


Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày trở về hòn đảo, nơi thái tử sẽ lên ngôi vương, để làm lễ cưới. Jungkook đang phải nhồi nhét một đống những thứ mà cậu chưa bao giờ biết tới như lịch sử vương quốc, cách ăn mặc trong các trường hợp, cách sử dụng dao và dĩa trong bữa ăn thậm chí cả cách nói cách ngồi ngay trong ngày đầu tiên



- Jungkook, tôi nghĩ cậu nên nghĩ cậu nên nghỉ ngơi một chút. - Hoseok mở cửa vào thư phòng vẫn thấy Jungkook đang ngồi đọc sách.



- Anh Hoseok, em nghĩ em còn cần phải học nhiều thứ lắm.



- Dù thế nào thì cậu cũng nên nghỉ ngơi đi. Cậu đã vất vả liên tục cả ngày hôm nay rồi. Cậu phải khoẻ thì mới có thể giúp được cho thái tử.



Hoseok nói xong thì thấy hàng mi cong dài của cậu cụp xuống đầy uỷ khuất.



- Em không biết mình có thể giúp gì cho thái tử không, em chỉ thấy mình đã làm thái tử tức giận thôi.



- Tôi tin rằng cậu sẽ giúp được rất nhiều cho thái tử. Tôi xin phép.
Cả thư phòng lại chỉ còn tiếng lật sách. Cậu sẽ cố học thật tốt tất cả mọi thứ bởi cậu muốn giúp thái tử đỡ vất vả và thấy nụ cười của thái tử một lần nữa.



- Anh có thể về nghỉ ngơi được rồi.



- Vâng.




Hoseok báo cáo tất cả mọi thứ vừa rồi cho Taehyung. Hắn đã thấy Taehyung cau mày suy nghĩ. Nhưng bây giờ việc khiến hắn quan tâm nhất đó chính là việc đến nhà Jimin. Hắn sẽ lấy lí do trả cặp để được gặp cậu. Vừa lái xe mà hắn thấy vô cùng phấn khích.



- Mày cút đi! Mày không mang được tiền về thì vác cái xác về đây để làm gì? - Hắn dừng xe dưới một căn nhà cấp 4 đã cũ. Tiếng ồn ào khiến hắn không muốn ra khỏi xe vì ngại gặp phải chuyện không đâu.



- Bố làm ơn tỉnh táo lại đi. Sao lúc nào bố cũng say mèm như thế.



Chát.



Từ trên hành lang tầng 2 hắn thấy một người đàn ông to con tát một cậu bé nhỏ con hơn rất nhiều. Hắn không thể nhìn rõ đó là ai bởi bây giờ là buổi tối mà ở đây lại không có đèn đường. Chỉ có ánh đền từ căn nhà đó và chiếc đèn vàng ở cầu thang yếu ớt hắt ra mà thôi




- Mày đi ra khỏi nhà mau.



Người đàn ông ẩn cậu bé ra sau đó vào nhà và khoá cửa.




- Cha cha cha. - Cậu nhóc đó tiếp tục đấm cửa cửa kêu gào nhưng không thấy động tĩnh gì. Sau đó thì hắn không thấy cậu nhóc đó nữa.




- "Phù cuối cùng thì cũng xong" - Hắn thở phào rồi bước xuống xe đi tìm nhà Jimin



Chưa đi hết cầu thang tầng 1, cậu đã thấy Jimin đang ngồi trên bậc cầu thang và khóc.



- Jimin! - Hắn gọi tên cậu. Thì ra người lúc nãy chính là Jimin. Tại sao anh lại không nhận ra giọng của cậu cơ chứ.




- Anh Hoseok - Jimin ngước lên nhìn hắn. Nước mắt vẫn còn chảy dài trên má, nơi vẫn còn in dấu tay của cái tát ban nãy. - Sao anh lại ở đây?



- Tôi mang trả cặp sách cho cậu. Mà cậu không sao chứ?



- Em không sao. Cảm ơn anh. - Jimin đưa tay gạt nước mắt cố gắng gượng cười nhìn Hoseok. - Anh chưa về nghỉ ngơi à? Cũng muộn rồi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro