™Chap 8™

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- À ừ. Còn cậu thì sao? Ngồi ngoài này lạnh dễ ốm lắm đó.


- Em không sao.


- Chẳng phải bây giờ cậu không thể vào nhà sao?


- Anh đã biết. - Đôi mắt cậu lại đầy ắp nước. Cậu không muốn anh thấy mình như thế này. Cậu biết cậu đã thích anh từ lâu rồi.



- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý nghe chuyện của cậu đâu. - Hắn thấy cậu như vậy lại vội vàng xua tay. Hắn chưa bao giờ như thế này trước mắt bất cứ ai.


- Anh thấy em đáng ghét lắm đúng không. Con trai gì mà lại khóc như thế này. - Jimin vừa cười vừa nói, Phải. Đó là cười trong nước mắt.


- Đừng ngồi đây nữa. Vào trong xe tôi rồi chúng ta nói chuyện. - Hắn không chờ Jimin trả lời đã kéo cậu ấn vào trong xe.


Vào trong xe không ai nói với ai câu nào. Không khí trở nên vô cùng khó chịu


- Em đáng ghét lắm đúng không? - Jimin không hề ngẩng đầu lên


- Không. - Hắn dứt khoát nói ngay.


- Tại sao anh lại không ghét em. Mẹ em cũng đã bỏ đi rồi. Chắc là cũng vì ghét em đó. - Jimin vừa nấc vừa nói. - Cha em cũng ghét em. Ông chưa bao giờ đối xử tốt với em. Ông luôn muốn đuổi em ra khỏi nhà. Em đáng ghét đến vậy sao. Tại sao ai cũng muốn bỏ em mà đi? Tại sao em còn được sinh ra trên cõi đời này? Tại sao?


Jimin vừa nói vừa tự đấm vào ngực trái của mình. Cậu cảm giác như toàn thế giới này đều hắt hủi cậu. Cậu thậm chí còn không muốn sống nữa.


- Jimin bình tĩnh lại đi. Cậu bình tĩnh lại đi. - Hoseok túm lấy tay của Jimin để cậu không tự làm đau mình nữa.


- Anh bỏ ra. Đứa bẩn thỉu như em không đáng để anh đụng tay vào. Em nên đi chết .....


Câu nói của cậu bị chặn bởi nụ hôn của hắn.


- Bây giờ cậu không tỉnh táo nên hãy ngủ một chút đi. Tôi sẽ không đi đâu hét. Khi cậu tỉnh dậy tôi sẽ đưa cậu đến trường được chứ.


Hắn buông cậu ra sau đó nhoài người ra để ngả ghế của cậu xuống. Jimin sau nụ hôn vẫn không có chút phản xạ nào nữa kể cả khóc. Chỉ là nước mắt vẫn lăn dài.

- Ngoan. Nín đi và nhắm mắt lại nào. - Hắn lấy tay lau nước mắt cho cậu. Sau đó cởi chiếc áo khoác của mình đắp hờ lên trên người cậu. Jimin cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng nhắm mắt lại


Một lát sau, khi thấy nhịp thở của cậu trở nên đều đặn của cậu, hắn mới cảm thấy an lòng phần nào. Hắn không biết tại sao khi thấy cậu khóc và tự đánh vào người mình, hắn lại thấy đau đến thế. Hắn chỉ biết, hắn cần bảo vệ cho cậu và khiến cậu hạnh phúc.



----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Taehyung không tài nào ngủ nổi. Hình ảnh của Jungkook cứ lượn lờ trong đầu hắn.


- Haizzz


Hắn bực mình, ngồi bật dậy, vò rối tóc rồi đi ra khỏi giường. Lúc hắn mất ngủ thì nơi hắn muốn đến đó chính là thư phòng.



- 1h sáng rồi. Không lẽ... - Hắn đi đến gần thì phát hiện thư phòng vẫn sáng



Taehyung mở nhẹ cửa. Jungkook đang ngủ gục trên mặt bàn, xung quanh đâu đâu cũng thấy sách vở, trên tay còn cầm một cuốn sách đang mở. Cậu ngủ quên mất rồi.




Taehyung ngồi xuống bên cạnh cậu, ngắm nhìn cậu lúc ngủ say. Cậu mang vẻ đẹp của một thiên thần, nét đẹp trong sáng và thánh thiện đến vô cùng. Làn da trắng, sống mũi cao, hàng lông mi dai, cong vút, đôi môi hồng thỉnh thoảng mím lại, trến trán còn vương những sợi tóc mềm mại. Ngồi ngắm cậu thế này hắn thấy thật bình yên. Nhưng hắn lại sợ cậu sẽ bị đau người nếu cứ ngủ ngồi như thế này. Hắn đứng lên, nhẹ nhàng nhấc quyển sách ra khỏi tay cậu sau đó bế cậu lên. Bị thay đổi tư thế đột ngột, Jungkook liền cựa mình nhưng cũng không tỉnh giấc. Hắn mỉm cười. Nhưng hắn ngay lập tức cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Jungkook. Vẫn còn nóng.



- "Không lẽ chưa khỏi sao?" - Hắn không nhận ra rằng mình đang lo lắng cho Jungkook.



Hắn muốn sờ trán kiểm tra nhưng đang bế cậu nên không thể làm được. Hắn mở cửa để bế cậu về phòng. Nhiệt độ ở bên ngoài lạnh hơn nhiệt độ trong thư phòng nên Jungkook theo phản xạ tự nhiên co người lại về phía có nhiệt độ cao. Mà nới đó lại chính là lòng của Taehyung. Thấy người kia càng ngày càng rúc sâu vào lòng mình, Taehyung bất giác siết chặt vòng tay để giúp cậu ấm hơn. Hắn bật cười trước sự đáng yêu của cậu. Lần đầu trong đời hắn biết thế nào là hạnh phúc.


Đặt cậu xuống giường, Taehyung đắp chăn lên cho cậu rồi đưa tay lên sờ trán.



- Vẫn còn sốt. Tại sao em lại không tự giữ gìn sức khoẻ của mình như thế?



Hắn vén sợi tóc trên trán cậu, đưa tay tắt chiếc đèn phòng. Căn phòng chỉ còn lại ánh sáng nhẹ nhàng được phát ra từ chiếc đèn ngủ. Hắn khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu rồi đi ra khỏi phòng.



- "Chuyện gì vừa xảy ra?" - Sau khi ra khỏi phòng hắn nói sực tỉnh. Nghĩ lại những chuyện vừa rồi hắn không khỏi thắc mắc mình đang bị làm sao. Hắn thật sự thích cậu rồi sao. Hắn thấy thích ở bên cậu mất rồi


Hắn về phòng leo lên giường, nghĩ đến khoảnh khắc Jungkook rúc sâu vào lòng cậu khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bình yên. Đêm nay thật dài ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro