™Chap 9™

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vâng. Tôi sẽ đến ngay. Chào ngài. - Taehyung một tay chỉnh lại chiếc áo đồng phục, một tay nhét chiếc điện thoại vào túi quần. Hắn xuống hầm rượu để lấy một chai rượu làm quà tặng hiệu trưởng. Hôm nay hắn sẽ giải quyết nốt rồi nhanh chóng thu xếp để trở về vương quốc.



- Ai đó? - Taehyung nghe thấy có tiếng động.



- Khụ khụ



Jungkook thấy có người liền quay ra. Cậu đang mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần jean đơn giản. Trên tay cầm một chiếc khăn lau. Cậu ho do hít phải bụi.




- Ngươi làm gì ở đây?




- Thần đang dọn dẹp. - Jungkook nhanh chóng cúi đầu. Cậu sợ phải đối mặt với thái tử.



- Đây đâu phải là việc của thái tử phi?



- Chỉ là ... thần thấy vui hơn khi dọn dẹp. Ngài đang định đến trường sao?



Jungkook nhìn thấy Taehyung khoác trên mình bộ đồng phục. Bất chợt, nụ cười nơi sân thượng lại xuất hiện trước mắt cậu. Nụ cười ấy đẹp lắm.



- Ừ. Thôi ta đi đây. Ngươi mau lên phòng đi.



Jungkook không nói gì. Cậu đưa tay gập lại cái khăn để còn lên phòng. Cậu không muốn làm trái mong muốn của thái tử.



- Tay ngươi làm sao vậy?- Taehyung nhìn thấy những vết xước đỏ rớm máu trên mu bàn tay của cậu. Hắn tiến lại gần để xem vết thương. Nhưng Jungkook do quá hoảng sợ nên vội lùi hẳn người lại. Cậu không để ý sau lưng mình là giá để rượu.



- CẨN THẬN.



Taehyung hét lên. Một chai rượu từ trên giá rơi xuống. Chân tay Jungkook dường như hoá đá. Cậu chỉ biết nhắm mắt chờ đợi cái chai rơi vào đầu mình.




Choang. Chai rượu rơi xuống, vỡ tan, những dòng rượu vang đỏ bắn tung toé



- Ngươi không sao chứ? - Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai khiến Jungkook bừng tỉnh. Cậu phát hiện ra mình đang được bao bọc bởi vòng tay rộng lớn của Taehyung.



- Thần ... thần - Hơi ấm kia như muốn thiêu rụi mọi lời nói và cả gương mặt của cậu



- Thái tử! Người không sao chứ ạ? - Một tốp người hầu lao vào khi nghe thấy tiếng đổ vỡ.




- Ta không sao. Chăm sóc cho thái tử phi. - Taehyung thấy có người vào thì vội vã buông tay và đi ra.




- Thái tử phi. Người không sao chứ? - Jin tiến lại gần - Người uống rượu hay sao mà mặt lại đỏ thế này? Hay người vẫn ốm?



- Ta không sao. Mà tại sao em lại xưng hô khách sáo vậy?



- Em ... em không được thất lễ với người.



Lúc này Jungkook mới để ý thấy những người kia đang nhìn Jin và xì xầm điều gì đó. Cậu không biết rằng trong cả căn nhà này Jin là người duy nhất có thể được chăm sóc cho cậu. Mọi người đều cho rằng cậu lợi dụng mối quan hệ với Namjoon để có được vị trí này.




- Không lẽ là vì ....



Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang câu nói của Jungkook.



- A lô.



- Cậu có phải là cậu Jeon Jungkook không?



- Vâng. Cho hỏi ai đó ạ?


- Chúng tôi gọi từ bệnh viện X. Mong cậu có thể thu xếp thời gian đến gặp chúng tôi trong ngày hôm nay.



- "Bệnh viện X không phải là nơi dì Lee phẫu thuật sao?" - Jungkook ngẫm lại mới giật mình nhớ ra. Cậu không kịp nghĩ thêm gì nữa mà hoảng hốt lao ra ngoài gọi một chiếc taxi.




- Dì không thể xảy ra chuyện gì được. - Vừa đi cậu vẫn không ngừng lẩm bẩm. Cậu không thể đánh mất đi người thân duy nhất của mình được.



---------------------------------------------




- Jungkook, ta có thể vào không? - Taehyung gõ cửa.




Từ buổi sáng nay, hắn đã không ngừng suy nghĩ về Jungkook. Qua từng cử chỉ, từng hành động của cậu, hắn biết Jungkook thực sự không biết gì về cuộc hôn nhân này. Sáng nay khi thấy cậu bị thương hắn đã lo lắng, lúc thấy cậu gặp nguy hiểm hắn đã vô cùng hoảng hốt. Hắn biết trái tim hắn đã rung động nhưng lý trí của hắn lại luôn phủ định điều đấy.




- Jungkook, em có ở trong đó không? - Taehyung gọi cửa nhưng không thấy ai trả lời. Hắn đẩy cửa vào. Trong phòng không có ai cả. Cậu không ở trong biệt thự.




- Hoseok! - Hắn gọi - Jungkook đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro