Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người vote cho mình nhaaa😍
——————————————————

Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi đang diễn ra xung quanh mình, đặc biệt là những chuyện về Jimin – người mà cô đem lòng yêu thương sâu đậm.

Cô có thể nhận ra ánh mắt của anh không chỉ dành cho mình cô như trước nữa, cô cũng nhận ra tình cảm của anh không còn đặt riêng lên cô như trước nữa. Cô bắt đầu nhận ra những điều đó kể từ khi Park Jimin không thường xuyên về nhà, khi về cũng không còn nói cười vui vẻ với cô mà chỉ là bộ dáng thờ ơ và mệt mỏi.

Rồi cô đã theo dõi anh, cô biết rằng bản thân mình như thế thật là xấu và ích kỉ, Jimin cũng không thích việc bị một ai theo dõi nhưng con tim của cô cứ thôi thúc cô phải tìm hiểu nguyên nhân khiến anh trở nên lạnh nhạt như thế. Mặc dù cô đã biết rõ tất cả nguyên nhân rồi. Những lần anh đi tắm để điện thoại trên giường, cô không cố ý nhưng những tin nhắn yêu thương từ một người mà cô không biết vô tình lại được gửi đến ngay khi cô đang ở đó, rồi đến một ngày cô phát hiện ra trong điện thoại anh tràn ngập hình ảnh của một người khác mà không phải cô và rồi anh đã đặt mật khẩu cho điện thoại. Tất nhiên cô biết hành động đó có ý gì, anh có điều che giấu cô – việc mà trước đây chưa từng xảy ra, anh đã không còn yêu thương riêng cô như lúc đầu.

Người mà anh lén lút qua lại là một người con gái rất đẹp,  cô ấy còn đẹp hơn cả cô, từ cô ấy toả ra vẻ chu đáo và ân cần, cô ấy làm cùng công ty với anh – hẳn là một người con gái rất tài giỏi.

Sau cơn sốc lúc đầu cô cũng dần để bản thân mình bình tĩnh hơn, cô nhận ra bản thân mình so với người con gái đó thật kém cỏi, cô xinh đẹp nhưng người ấy còn đẹp hơn cô, cô hiền lành nhưng người ấy lại ân cần tỉ mỉ hơn cả cô, cô không giỏi giang được như người ấy, cô cũng không thể là một người hợp ý với anh trong công việc cũng như sở thích. Thì ra cô hoàn toàn không xứng với một người tài giỏi như anh, vậy cớ gì cậu phải ép anh ràng buộc cuộc đời với cô. Có phải chăng anh chỉ cảm thấy thương hại một đứa con gái mồ côi nghèo khổ như cô? Hay anh ngại nói ra lời chia tay với cô? Vậy thì cô phải tự mình rời xa anh thôi...

Nhưng...đâu có dễ. Cô đã yêu anh sâu đậm đến nhường nào, cô yêu anh còn hơn yêu chính bản thân mình. Anh chính là người cưu mang cô, kéo cô ra khỏi cuộc sống tăm tối nghèo khổ, anh chính là ánh sáng cho cuộc đời cô, cô xem anh như sinh mạng của mình mà nâng niu trân trọng. Bảo cô phải rời xa anh vậy không phải quá khó sao? Do vậy dù có đau khổ bao nhiêu thì cô vẫn chấp nhận để được ở bên anh, dù cho hằng ngày cô vẫn cô đơn ngồi trước bàn ăn chờ đợi anh trở về, cùng anh ăn một bữa cơm như trước kia nhưng vẫn chỉ có cô ngồi đấy và anh không về thì cô vẫn chấp nhận lấy.

Cô nhớ bảy năm trước là lần đầu tiên anh nói lời yêu cô, sáu năm trước là lần đầu tiên anh nói muốn cô sống cùng anh mãi mãi, năm năm trước là lần đầu tiên anh nói muốn bên cô trọn đời, bốn năm trước là lần đầu tiên anh nói muốn kết hôn với cô, ba năm trước là lần đầu tiên anh nói muốn cùng cô sinh một đội bóng mini và hai năm trước là lần cuối cùng anh nói yêu cô....

Cô chỉ không ngờ rằng tình cảm suốt năm năm của anh và cô lại chỉ vì sự xuất hiện của một người mà ngày càng trở nên xa cách như thế. Đã hai năm anh không còn là sở hữu của riêng cô, đã hai năm sự lạnh lùng của anh bao vây lấy căn nhà này...

                                                                                                                                                              

Tiếng cửa mở phát ra khiến cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ của mình, vội vã lau đi hai hàng nước mắt nóng hổi đã chảy xuống gương mặt nhỏ nhắn xanh xao tự lúc nào, anh đã về rồi. Cô hít một hơi thật sâu, vẽ lên trên môi mình một nụ cười thật tự nhiên rồi chạy đến trước cửa đón
anh  "Anh về rồi." Bây giờ đã hơn 1 giờ đêm.

"Ừ." Anh hời hợt trả lời, để mặc cô lấy cặp táp từ tay anh rồi không ngừng hỏi han bên tai anh :

"Anh đã ăn gì chưa? Em hâm nóng lại đồ ăn cho anh nhé? Đồ ăn em nấu hồi tối chỉ hơi nguội lạnh thôi chứ vẫn còn ngon lắm."

"Anh không đói." Anh nới lỏng cavat ra, tuỳ tiện đá đôi giày đen bóngloáng qua một bên, không bận tâm đến lời cô nói mà đi thẳng vào nhà

Cô cúi xuống xếp giày anh lên kệ rồi cũng nhanh chóng chạy theo từng bước chân dài của anh "Vậy em đi pha nước cho anh tắm nhé."

Nói rồi không để cho anh trả lời cô liền đem cặp táp của anh để ngay ngắn lên kệ rồi chạy vào phòng tắm pha nước ấm cho anh. Cô biết mỗi khi đi làm về anh thích nhất là được ngâm mình trong nước ấm, như thế sẽ khiến anh giảm bớt được phần nào mệt mỏi cũng như áp lực công việc.

Ngồi ngoài chờ đợi anh tắm cô cẩn thận mở điện thoại anh lên, màn hình điện thoại anh đã từ lâu không còn là cô mà là hình của người ấy bên cạnh anh, trông anh và cô ấy thật hạnh phúc biết bao, nụ cười ấy của anh đã lâu rồi cô chưa được nhìn thấy lại, nụ cười hạnh phúc, dịu dàng và ấm áp chỉ dành cho người mình yêu ấy nay thật xa vời với cô. Giờ đây khi đối diện với cô anh chỉ mang hai bộ mặt, một là thờ ơ hời hợt và hai là chán ghét khó chịu.

"Anh thật sự đã chán ghét em đến thế sao?"

Vẫn là bốn ô trống yêu cầu nhập mật khẩu, cô đã từng thử qua sinh nhật mình, sinh nhật anh, sinh nhật mẹ anh và cả sinh nhật ba anh, nhưng không có cái nào trùng khớp cả, cho đến khi cô vô tình thấy anh khoanh tròn vào ngày 29/05 trên cuốn lịch để bàn, đó cũng là mật khẩu mà bấy lâu cô vẫn tò mò. Đó là một ngày rất lạ lẫm với cô, phải chăng là ngày sinh nhật của người anh yêu hiện tại?

Cô nở một nụ cười gượng gạo, đặt điện thoại anh trở về chỗ cũ.

Anh bước ra khỏi phòng tắm, khăn bông trắng quấn quanh hông để lộ ra vòm ngực cường tráng mà đã lâu cô không được dựa vào. Ngồi trên giường, anh để yên cho cô sấy khô mái tóc nâu của anh và cũng mau chóng nằm xuống giường, quay mặt vào tường, bắt đầu đi vào giấc ngủ. Kéo chăn đắp lên cho anh, với tay tắt đèn trần và bật đèn ngủ lên, cô cũng nằm xuống, nằm đối diện với tấm lưng rộng lớn của anh.

Liệu giờ cô vòng tay ôm lấy tấm lưng ấy thì anh có đẩy tay cô ra không nhỉ?

Nhưng dù cố cô cũng không có can đảm để ôm lấy anh và ngủ như trước, lỡ anh thật sự đẩy cô ra xa thì trái tim đã chắp vá quá nhiều này có còn chịu đựng được nữa không?

"Ngủ ngon, Jimin."

Tiếng điện thoại anh reo lên liên hồi từng đợt chuông trong màn đêm yên tĩnh khiến cô và anh đều giật mình tỉnh giấc. Cô với tay lên tủ cầm lấy chiếc điện thoại đang reo lên liên hồi đưa đến anh. Là Kim Hana – người con gái đã thu hút toàn bộ chú ý của anh. Cô nhắm mắt lại, giả bộ tiếp tục với giấc ngủ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro