Hiệp nghị ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chiêu hồn rồi, cậu còn muốn ở trên mây bao lâu nửa?"

Seungri rốt cuộc cũng thức tĩnh khõi suy nhĩ của bản thân, vẽ mặt mờ mịt nhìn Jiyong không còn kiên nhẫn.

"Hoan nghênh trở lại mặt đất, xin hỏi hiện tại nên đi đâu mới có thể tới được mục tiêu của chúng ta......Siêu thị?"

Jiyong đứng ở ngã tư đường, nghiếng chặc hai hàm răng trắng đều xinh đẹp, anh lấy cớ không quen địa hình, ba chân bốn cẳng kéo Seungri không hồn phách, đi đến siêu thị mua đồ ăn và vật dụng hàng ngày, ai ngờ hướng dẫn du lịch không trách nhiêm này vẫn  cứ  như đang đi vào cỏi thần tiên, đi đến bốn năn con phố mà không thấy siêu thị đâu, làm anh tức đến nghiếng răng ngiếng lợi, thầm nhĩ ân cần thăm hỏi 18 vị tổ tông nhà cậu ta.

"Quẹo một lần nửa là được, nhưng mà cần phải đến chổ xa ngư vậy để mua đồ sao? Dưới lầu khu nhà chúng ta có một siêu thị, còn thuận tiện rất nhiều..."

"....."

"Anh đang tức giận cái gì chứ"

Seungri theo đuôi Jiyong, giúp đẫy xe hàng siêu thị, nhìn thấy Jiyong dường như đang trút giận ném hết thứ này đến thứ khác vào xe, giống như mấy thứ này không cần trả tiền.

"Tôi nói, cần mua nhiều thứ như vậy sao?"

Nhình thấy hàng hoá chất sấp thành núi, cậu vì sự lãng phí của Jiyong mà líu lưỡi, rất nhiều thư điều là đồ không cần thiết, anh ta coi tiền dễ kiếm như vậy sao.

"Cái này....Cái này....còn cái kia đều không cần thiết, bàn chải đánh răng anh mua cho cả gia đình sao, cũng chỉ có một mình anh dùng, khăn mặt cần thiết phải mua hơn 10 cái không? Cũng không phải mở siêu thị, bột giặt anh mua nhiều túi nhỏ như vậy tuyệt không có lợi ích thực tế, bên kia có gói lớn đại hạ giá lại còn rẻ, hả... đây là? Anh mua nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì, thứ này quả thực là thực phẩm rác rưởi, không có dinh dưỡng còn dể đi ngoài..."

Seungri  vừa lảm nhảm vừa đặt lại những vật dụng không cần thiết lên giá, rất nhanh núi nhỏ trong xe bị hụt một khe sâu. Lau mồ hôi trên trán, cậu không biết từ khi nao Jiyong đã tìm một vị trí tốt nhất nhìn cậu lăng xăng chỗ này chổ kia, trên mặt còn lộ ra nụ cười giã tạo tối nghĩa, thật sự thiếu đánh làm cho người ta ngứa tay.

Bình tĩnh, bình tĩnh, mầy là một người lớn đã trưởng thành, phãi bình tĩnh.

"Buổi tối hôm đó, cảm giác như thế nào?"

Jiyong cười xấu xa, không có hảo ý nhìn châm châm vào cái mông rắn chắc bên trong cái quần bò của Seungri trượt dần xuống dưới....

Phựt phựt!! 

Lý trí thần kinh của Seungri thoáng chốc đứt vài cái, đại não xuất hiện hiện tượng chết lâm sàng.

"Tôi là lần đầu tiên ở phía trên, từ biểu hiện của tôi, cậu có vừa lòng không.?"

Jiyong một tấc lại muốn tiến một thước, ngón tay mờ ám lưu luyến ở khe hở giửa hai mông, khiêu khích như có như không. Đột nhiên trời đất quay cuồng, còn không kịp phản ứng lại, anh đã ngả mạnh xuống đất.

"Anh tối ngày không lo học hành! Nói cho anh biết, tôi chính là đai đen nhu đạo, không biết bao nhiêu kẻ bất lương bại dưới tay tôi đấy! Đừng có xem thường!" 

Có cái có thể nhịn có cái không, phần tử bạo lực trong Seungri rốt cuộc bị châm ngòi, phát động lực lượng huỷ diệt tinh cầu, nắm chặt áo của Jiyong xách khỏi mặt đất.

Gân xanh trên mặt Seungri bất đầu nhãy lên, đột nhiên ngâng quang trong đầu chợt loé, một chủ ý tuyệt diệu hình thành: "Được, từ giờ trở đi tôi phải huy diệt toàn bộ xương cốt nhiễm thói quen bất lương này. Giúp anh một lần nửa quay đầu, làm người tốt."

"Lão Đại....Nơi này là nơi công cộng...." Jiyong nhỏ giọng than thở, bắt đắc dĩ nhìn quét qua đám người đang tụ tập xung quanh.

"Hai vị.....Cũng không thể ra ngoài giải quyết tranh cãi của hai người được sao.?" Thanh âm nho nhỏ chen vào, quản lý siêu thị nói.

Tiếp theo hai người được hưởng thụ nghi thức tiễn đưa chưa từng có, toàn bộ bảo vệ siêu thị bước ra khỏi hàng, một đường đưa hai vị ôn thần tới đường cái trước cửa siêu thị.

Mắt người trừng trừng, lanh lãnh càng khôn, Seungri xấu hổ vô cùng, lâm vào trạng thái vẫn bách trước nay chưa từng có. Ngược lại Jiyong lại hưng trí bừng bừng, giống như gập được cái gì mới lạ, không ngừng cùng bảo vệ bên cạnh nói chuyện. Sau đó, hai người hồi tưởng lại tình trạng lúc đó, đánh gía một trời một vực, Jiyong cho rằng đây là anh đã được cấp lãnh đạo đãi ngộ. Seungri lại cho rằng đây là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc sống của cậu.

Đi trên đường cái, Seungri cảm thấy nên vì cuộc sống ở chung sau này mà lập một bảng quy định, dùng thủ đoạn cứng nhắc của pháp luật đem con sơn dương lạc đường này quay về đường ngay, sử dụng trọn nghĩa vụ của cậu.

"Nếu chúng ta ở cùng một chổ, anh nhất định phải tuân thao quy củ của tôi làm việc! Buổi sáng 6 giờ dậy, buổi tối 11 giờ ngủ, đồi truỵ, lạm giao, thức đêm cấm sạch, không cho phép hút thuốc, uông rươu, lừa đảo, không cho phép ham ăn biếng làm, không cho phép lãng phí tài nguyên quốc gia, không cho phép tuỳ tiện dẫn người về nhà, không cho phép đi làm công việc đặc biệt của cậu...."

"Cái gì là công việc đặc biệt" cục cưng tò mò đặt câu hỏi.

"....Chính là....Chính là..." Máu trong cơ thể Seungri phi thẳng lên đầu, nói quanh co nửa ngày cũng không nói được nguyên do.

"A! Cậu nghĩ rằng tôi là....."Jiyong bừng tĩnh đại ngộ.

"Quên đi....dù sao đêm đó cũng thật mất hồn."

"Không cho phép nhắc lại chuyện đêm hôm đó!!"

Suengri hổn hển.

Jiyong có vẽ tiểu nhân đắc chí, vội tiếng thêm một bước đàm phán:

"trao đổi như vậy, cậu nên cho tôi ưu đãi gì đây?"

"Không phải anh muốn thi đổ ra trường sao, tôi  có thể giúp anh ôn tập."

Jiyong do do dự dự, suy tính lại, mới gật đầu đồng ý:

"thành giao"

"Vì chúc mừng hiệp nghị đạt thành, chúng ta...."

Jiyong dưới anh mắt nghiêm khắc của Seungri chỉ có thể tự biết điều dừng lại, chuyển đề tài.

".....Mua một tờ xổ xố phúc lợi đi! Có thể làm việc thiện lại có thể thử vận khí, nhất cử lưỡng tiện."

Seungri tựa hồ không quá đòng ý, nhưng cũng chỉ biểu môi không nói gì.

Vì thế hai người chen vào cửa ở đầu trạm.

"Điền số gì được?"

"Cậu sinh nhật ngày nào?"

"Ngày 12 tháng 12"

"Như vậy đi, số cơ bản 18 08 88 12 12 90 số đặc biệt là 28."

"Anh thật đúng là quen thuộc nha."

Seungri nói móc, anh ta cũng biết quá nhiều đi, làm tình, uống rươu, làm thêm...

Cửa đầu trạm chính là một cột đèn giao thông, trong lúc chờ nhân viên phục vụ đưa dãy số vào máy tính, Jiyong cảm thấy chán chết liến quan sát dòng xe cộ đông như nươc.

Đèn đỏ, một chiếc BMW màu đen dừng lại, chủ xe vì muốn thông khí nên quay cửa kính xe xuống, Jiyong đột nhiên mặt xám như tro tàn, hai mắt đâm đâm, nhìn chằm chằm người ngồi ở bên trong, thân thể hơi hơi run rẩy, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Trấn định, bội dáng hiện tại của mình y nhất định không nhận ra, không phải nói quên đi quá khứ làm lại từ đầu sao, quên y quên y, y căn bản không biết mình, mình cũng không quen y, đúng, là người xa lạ.

"Anh lam sao vây.?"

Seungri bất an hỏi, theo tầm mắt anh nhìn vào trong xe.

ngồi trong xe là một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng 30 tuổi, đột nhiên y chuyển hướng qua bên này, thân thể Jiyong bổng cứng lại.

Đèn đỏ chuyển xanh, nam nhân quay đầu đi, cửa kính xe lạnh lùng khép lại, BMW màu đen phóng đi.

"Bộ dáng tôi như thế nào"

Seungri không nhìn biểu hiện trên gương mặt anh

"Thật bình thường a."

Câu nay chính là một lời nói vô cùng chân thật, diện mạo của Jiyong thuộc dạng lẫn vào trong đam đông thì không tìm được, ngũ quan đoan chính, tứ chi đầy đủ, hết. Trên không đến mức khuynh đão chúng sinh, dưới không đến mức ô nhiễm bộ mặt thành phố. Bình thường bình thường.

"Phải không......"

Cảm giác nặng nề trong không khí tựa hồ giãm đi một chút. Thân thể Jiyong cũng khôi phục thái độ bình thường.

"........chúng ta về nhà đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngocbaby