Thế giới thật nhỏ bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, Seungri lén lút tắm rửa sạch thân thể của mình xong, tất cả quần áo lưu lại dấu vết ngày hôm qua đều bị cậu đóng gói ném vào thùng rác.

"Seungri cả đêm cậu không về, đi đâu vui vẽ vậy?"

Seungri xoay đầu đối mặt với người ở chung đang cười xấu xa nghĩ nên dùng cớ gì để tống cổ đối phương.

"Jungkook. Tôi......"

"Oa, tiểu tử cậu phung phí của trời a, đây không phải quần áo cậu mặc đi hẹn hò hôm qua sao, tôi nhớ rõ cũng phải đến mấy ngàn won, cứ như vậy ném đi sao?" Jungkook không để ý đến vẻ không bình thường của cậu, hô to với túi rát giống như phát hiện đại lục mới.

"Tôi, tôi rơi vào vũng nước bẩn....vị thối trên quần áo không giặt sạch đươc...cho nên...."

"Chậc chậc, sao lại không cẩn thận như vậy.....?"

"Đúng rồi, buổi chiều hôm nay tôi phải dọn ra ngoài."

"Nhanh như vậy.....?"

"Đúng, vốn đang nghĩ đợi lâu một chút, chính là ngày mai người ở mới đến rồi, không đến trước tiếp đón cũng không tốt."

Jungkook nhún nhún vai tiếc nuối nói.

"Còn cậu nửa, chị dâu còn đang ở Mĩ chờ câu qua kết hôn đấy, cậu cũng đừng làm cho cô ấy nóng nãy."

Seungri trêu chọc nói.

"Đó là ác nhân bức hôn nha." Đối phương quay lại ném cho cậu môt gương mặt quỹ dị.

Ở cùng 2 năm tuy chưa thấy mặt bạn gái Jungkook, nhưng cứ nhìn vào số lần gọi điện thoại ba ngày một lần của hai người, môt tuần một lá thư, là có thể biết được hai người yêu nhau cở nào.... khó có tình nhân trở thành người nhà.

Seungri nhớ tới bạn gái yêu nhau 3 năm của mình, tình yêu hai người sao lại tan thành tro bụi chứ... bạn gái có mới nói củ, chuyển sang ôm ấp người khác, còn mình cư nhiên lại lên giường với đàn ông.

Hai mắt Seungri bắt đầu ửng đỏ, rất có xu thế chãy nước mắt.

"Thật hâm mộ cậu....."

Seungri mày tuyệt đói không thể tiếp tục như vậy. Chuyên tôi hôm qua xem như bụi phấn biến mất đi, mày phải tỉnh lại, một lần nửa tìm một tình yêu không thay đổi.

Nước mắt giông như đê bị vỡ, chãy xuống không ngừng, Jungkook phát hiện không thích hợp vội vàng chạy lại an ủi,

"Ai... cậu như thế nào lại....."

******##**********

"Ngày mai là ngày mùng một tháng năm bắt đầu kì nghĩ dài hạn, đương nhiên đối với lớp sắp tốt nghiệp chúng ta mà nói, không liên quan đến nghĩ dài hạn này, nghĩ hai ngày, ngày thứ ba bắt đầu trở về học phụ đao."

"Thầy ơi sao nhẫn tâm như vậy chứ". Dưới bụt giảng tiếng keu thang dậy khắp trời đất, oán khí tận trời.

Seungri bắt đắc dĩ cười, liếc nhìn mọi người, đáng thương đích xác đang thương, mỗi ngày phải ứng phó với đống sách vở càng ngày càng nhiều, trên bàn cùng bài tập khó nhằn của giáo viên, đến ngay cả thời gian nghĩ duy nhất cũng bị cướp đoat.

"Không trãi qua mưa gió sao có thể thấy cầu vòng, các em đừng quên cuộc thi đại học chỉ còn một tháng nửa."
Thầy giáo không lương tâm bỏ lại một câu, phất tay tao nhã bước đi.

"Tiểu Lee à, người ở cùng đã đến, cậu ta là thân thích của bạn học của tôi, 23 tuổi, nên chiếu cố lẫn nhau."
Chưa lên lầu đã bị chủ nhà gọi lại, cẩn thận dặn dò một lần.

"Cha mẹ anh ta đâu, sao anh ta lại ra ngoài ở."

"Không rõ lắm, nghe nói thi tốt nghiệp, nên muốn thay đổi môi trường sống."

"A, chú yên tâm, chúng cháu sẽ chiếu cố nhau ạ."

Vừa vào cửa, liền thấy thân ảnh cao lớn của môt người đang sưa soạn lại đồ dùng, ít nhất cũng phải trên 1m90. Tên này không biết ăn gì mà cao quá, Suengri nhìn thân hình 1m7 của mình, cực không cam lòng.

"Xing chào, tôi là Lee Seungri người ở cùng anh, có gì cần giúp đỡ không?"

"A, cảm ơn, nhưng mà tôi dọn sắp xong rồi"

Từ lúc thân ảnh cao lớn kia chậm rãy xoay lại, ý cười trên mặt Seungri trong phút chốc bay tới chín tầng mây, cả người giông như đang ở hầm băng.

".....Anh.....anh......anh...."

Cậu run lên nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Người đàn ông trước mặt là người đã cùng mình mây mưa đêm đó.

Đối phương sững sốt một chút, lập tức nhoẻn miệng cười, lộ hàm răng trắng sáng, thế giới này thật nhỏ.

Từ từ,  chủ nhà nói ngươi ở cung 23 tuổi sao, người đâu?
Seungri chuyển động cái cổ cưng ngắc, nhìn khắp mọi nơi, thực rỏ ràng chỉ có hai sinh vật biết hô hấp.

".....người mới dọn đến đâu?"

Cậu cầu nguyện dự cảm trong lòng đừng trở thành sự thật.

"Chính là tôi a, gọi tôi là Jiyong đi."

"Anh chính là người ở cùng tôi."

Ầm một tiếng thới giới của Seungri hoàn toàn sụp đổ.

"Không thể, tuyệt đối không thể......."

Hai mắt Seungri khẻ đão, sùi bọt mép, hôn mê.....
Mình cư nhiên lại ở chung với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngocbaby