Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng hơi dài nha :)))

------++++++++------

Khi JiYong về tới biệt thự đã là 6 giờ tối.

Đi gần tới cửa phòng, anh nghe tiếng tivi đang bật thì nở một nụ cười. Mở cửa bước vào thì thấy một cục bông màu trắng đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa, vừa ăn trái cây vừa xem tivi.

JiYong bỏ cặp táp cạnh ghế rồi bước lại gần Seungri, lúc này cậu mới để ý thấy anh. Liền ngồi bật dậy.

" Anh đã về".

Nghe được tiếng nói ngọt ngào của cậu, tâm trạng mệt mỏi với tức giận cũng vơi đi phần nào. JiYong ôm Seungri vào lòng, đầu vùi vào hõm cổ cậu tham lam hít mùi hương Lavender quen thuộc.

" Chắc anh mệt rồi, em đi chuẩn bị nước tắm.... A...."

Chưa nói hết câu, Seungri đã bị anh bế ngang bước chân vững vàng đi lên phòng ngủ. Theo phản xạ cậu ôm chặt lấy cổ anh để không bị ngã.

Vừa vào tới phòng thì JiYong đã áp môi anh lên môi anh đào của Seungri.

" Ji... Yong.... anh...đi tắm đi".

Cậu khó khăn nói hết lời, nhưng lại tạo cơ hội để đầu lưỡi anh vào khoang miệng. JiYong tham lam mút lấy mật ngọt trong miệng cậu, đầu lưỡi tùy ý dây dưa, Seungri muốn nói nhưng những lời nói đó đều biến thành tiếng rên rỉ yêu kiều.

Bỗng chốc nhiệt độ trong phòng tăng cao, JiYong tay cũng không yên phận mà sờ soạng lung tung. Môi anh rời khỏi môi cậu, hôn xuống chiếc cổ trắng nõn rồi xương quai xanh của Seungri.

" Ưm...ông xã...đi tắm".

Seungri bắt lấy cánh tay của JiYong đang sờ loạn, thở hổn hển nói.

" Cùng tắm với anh".

Giọng JiYong khàn khàn, dứt lời bế Seungri vào phòng tắm. Một lát sau, trong phòng tắm truyền đến những tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Seungri không biết mình có được tắm sạch sẽ không, cậu chỉ biết cậu bị anh ăn sạch sẽ. JiYong ôm Seungri vào lòng ngủ một giấc đến sáng.

Sáng hôm sau, Seungri tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng.

Cậu mệt mỏi mở mắt, nhìn phía giường bên cạnh. Không thấy anh đâu cả, chắc anh đã đi làm.

Cậu lết thân xác mệt mỏi đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Sau mười lăm phút, cậu bước ra với quần kaki đen tới mắt cá chân và một cái áo sơ mi trắng rộng, tóc được vuốt lên cao. Seungri bước khỏi phòng, lúc đi xuống dì Jeon đang làm việc thấy cậu liền cúi đầu cung kính chào.

" Thiếu phu nhân" .

" JiYong đi làm rồi ạ?"

" Vâng ạ, trước khi đi thiếu gia còn dặn khi thiếu phu nhân dậy thì dọn cơm cho người" .

Seungri mỉm cười gật đầu xem như đã biết, sau đó xuống bếp lục lọi gì đó. Dì Jeon khó hiểu nhìn Seungri, một hồi lâu sau mới lên tiếng .

" Thiếu phu nhân? Người cần gì sao?"

Seungri nghe dì Jeon hỏi thì mỉm cười, miệng trả lời nhưng tay vẫn làm.

" Cháu muốn làm thức ăn trưa cho JiYong" .

Dì Jeon nghe được câu trả lời thì cười híp cả mắt. Cậu chủ đúng là biết chọn người để lấy, thiếu phu nhân thật yêu thương cậu chủ.

Đang suy nghĩ thì lời nói của Seungri làm bà sực tỉnh.

" Dì Jeon lấy giùm con cặp lồng được không ạ?"

" Dạ! Thưa thiếu phu nhân".

Dì Jeon nhanh chóng đưa cặp lồng cho Seungri. Nhận lấy cặp lồng từ tay dì Jeon, Seungri bỏ thức ăn vừa nấu xong vào. Khi làm xong tất cả đã là 10h30, Seungri mỉm cười nói.

" Cháu đến công ty của JiYong rồi sẽ về" .

" Dạ, Thiếu phu nhân để tôi đi gọi tài xế chở cậu đi".

Seungri gật đầu ý nói được, sau đó bước ra ngoài lên xe đi đến công ty.

Seungri nhìn tòa nhà cao 98 tầng kia không khỏi nuốt nước bọt. Cậu chỉ biết Tập đoàn GDVI rất nổi tiếng, nhưng cậu không ngờ nó lại to như vậy. Chỉnh lại trang phục, chân đi đôi gucci trắng, tóc vuốt lên cao đeo kính râm bước vào tập đoàn. 

Mọi người nhìn thấy cậu không khỏi bàn tán.

" Cậu ấy là ai? Sao có thể vào được đây?"

" Thật giống minh tinh điện ảnh ".

" Cậu ấy thật đẹp!".

........

................

Seungri như bỏ ngoài tai những lời bàn tán đó, cậu đi thẳng lại chỗ quầy tiếp tân. Cô nhân viên thấy Seungri đi lại thì đánh giá Seungri từ trên xuống dưới, mà Seungri cũng mặc kệ cô nhân viên.

Lúc mắt thấy cậu đã đứng trước mặt mình, cô nhân viên vội vàng cúi đầu lễ phép hỏi.

" Thiếu gia, tôi có thể giúp được gì cho cậu?"

" Tôi muốn gặp Chủ tịch của các cô".

" Xin lỗi, thiếu gia có hẹn trước không ạ!?"

Cô nhân viên thấy Seungri muốn gặp Chủ tịch thì cảm thấy kỳ quái. Cô nhân viên nhìn cặp lồng trên tay Seungri thì cũng đoán được, chắc cậu cũng như bao người khác đến lấy lòng Chủ tịch đi?

" Không, nhưng tại sao phải hẹn trước?"

" Xin lỗi thiếu gia, Chủ tịch đang bận họp nếu không hẹn trước sẽ không được gặp. Thật xin lỗi...".

" Nhưng..."

Lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị một giọng nói giận dữ cất lên.

" Cậu về đi, Chủ tịch không bao giờ gần bất kỳ ai".

Seungri nhìn cô gái ăn mặc hở hang trước mắt thì nổi đóa, tập đoàn lại tuyển những người như vậy?

Seungri tức giận, mặt cũng lạnh đi hẳn, trên người tỏa ra khí thế chết người. Bất giác Hyoyoung rùng mình, mọi nhân viên nhìn khí thế này làm cho hoảng sợ, thật giống Chủ tịch của họ a.

" Cô là ai?"

Hyoyoung hơi lùi lại khi nghe giọng điệu lạnh lùng của Seungri, nhưng vẫn kiêu ngạo nói.

" Tôi là thư ký Chủ tịch".

" Tên?"

" Ryu Hyoyoung".

Seungri nghe tên cô ta có chút quen thuộc, Ryu Hyoyoung không phải em ruột của Ryu Hwayoung sao?

" Ryu Hyoyoung, không ngờ gặp cô ở đây" .

Seungri nhếch mép cười lạnh rồi nói.

" Tôi muốn gặp Chủ tịch".

Cố chấp! đó là ý nghĩ đầu tiên trong suy nghĩ của Hyoyoung.

" Không hẹn, không được gặp. Nếu cậu không đi tôi sẽ gọi bảo vệ" .

Cô nhân viên thấy tình hình không ổn liền khuyên ngăn, mặc dù cô rất sợ.

" Chị Hyoyoung, hay để em gọi điện thoại cho trợ lý Song hỏi xem?"

" Cô im miệng, từ khi nào mà một tiếp tân như cô có quyền xen vào?"

Cô nhân viên im bặt, lo lắng nhìn về phía Seungri. Seungri quay sang nói.

" Có thể cho tôi mượn điện thoại?"

" Dạ?! Có thể..."

Seungri nhận lấy điện thoại từ tay của nhân viên, rồi bấm dãy số quen thuộc. Điện thoại chỉ reo hai tiếng liền có người nghe máy.

" Anh có rảnh không?"

JiYong nghe thấy giọng nói quen thuộc thì khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng.

" Anh đang họp, có chuyện gì sao? Em đang ở đâu?"

" Ở đại sảnh tập đoàn, em không lên được do có người cản trở".

Seungri vừa nói vừa bĩu môi bất mãn.

" Anh xuống liền".

Nói xong, JiYong gác máy để lại một câu "tan họp" rồi rời khỏi.

Mà dưới này, Hyoyoung thấy Seungri chưa đi thì tức giận

" Sao cậu còn chưa đi". 

Dứt lời hai tên bảo vệ tiến lại gần chỗ Seungri.

Lúc định tiến tới bắt lấy tay cậu. Thì Seungri nhanh chóng né đi thuận tay quật ngã hai người xuống đất. Không uổng công học võ tí nào. Mọi người sững sờ khi một mỹ thụ thoạt nhìn yếu đuối vậy mà....

Hyoyoung bây giờ chỉ có tức giận. Cô là muốn đi mua đồ ăn trưa cho Chủ tịch...

Nghĩ tới đây, Hyoyoung không do dự mà giơ tay lên tát thẳng vào mặt Seungri. Toàn bộ nhân viên có mặt ở đây đều hoảng sợ, quá nhanh chỉ xảy ra trong chớp mắt nên Seungri không thể né. Lực rất mạnh, khóe môi Seungri chảy ra dòng máu tươi chân lảo đảo lùi về phía sau.

" Cô dám đánh tôi?"

Seungri gằng từng chữ, lúc này JiYong cũng từ thang máy đi ra. Thời gian anh xuống vẻn vẹn 3 phút vậy mà lại xảy ra nhiều việc như vậy. Một nhân viên phát hiện JiYong liền lên tiếng để cứu vãn tình hình lúc này.

" Chủ tịch" .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro