Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nhìn hai đứa bé cười, rồi đôi mắt đượm buồn nhìn ngoài cửa sổ miệng lẩm bẩm nhỏ đến mức mọi người không ai nghe gì, nhưng biết cậu đang nói đến JiYong.

Sau một tháng ở cữ, thì Seungri mới xuất viện.

Đã là tháng mười hai, vậy là sắp đến ngày kỉ niệm một năm họ quen nhau và sinh nhật cậu. Nhưng anh đang ở đâu cậu cũng không biết. Giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má của Seungri, dì Jeon biết cậu đang nhớ tới JiYong nên biết điều lui ra ngoài, để mình cậu yên tĩnh trong phòng.

" Yongie... em nhớ anh, rốt cuộc anh đang ở đâu. Anh nói sẽ về bây giờ đã gần một năm sao không thấy anh đâu cả".

Càng nói nước mắt rơi càng nhiều, Seungri đưa tay lau đi nước mắt mỉm cười.

" Anh yên tâm, em sẽ vẫn đợi anh''.

" Chờ đợi-trong mắt tôi là cơ hội để nhận diện tình yêu đang lớn dần trong tim mình, là thử thách để tình yêu trong tôi trưởng thành và trên tất cả, có chờ đợi thì tình yêu mới mang dáng dấp và hình hài của tình yêu đích thực.

Mãi đợi anh... nhưng tia hi vọng ấy thật nhỏ.

Mãi đợi anh... dù thời gian hay tình yêu anh dành cho em thay đổi. Dù như vậy, em vẫn hi vọng và chờ đợi anh... bởi vì ba chữ đơn giản EM YÊU ANH, thế thôi "

Một năm sau

Dường như một năm thay đổi quá nhiều, tuy một năm không dài nhưng đối với Seungri một năm trôi qua như một thiên niên kỷ vậy.

Không anh bên cạnh cũng chỉ biết tự nhủ bản thân mạnh mẽ, rồi anh sẽ quay về. Chưa ngày nào Seungri không mong đợi JiYong. Thời gian thay đổi, nhưng trái tim cậu vẫn thủy chung với người ấy.

Tiếng chuông điện thoại cắt đi dòng suy nghĩ của Seungri, cậu nhanh chóng vươn tay bắt máy.

" Alo?"

" RiRi, cậu qua nhà mình được không? DaeHyun muốn gặp cậu a, sẵn tiện dẫn hai đứa nhỏ qua luôn mình thật nhớ hai đứa?"

" Được".

" Vậy tớ cúp máy đây".

" Ừ".

Seungri dập máy rồi đi lên phòng của hai anh em SeungYong và JiHyun.

Seungri không phải mệt nhọc chăm sóc chúng vì tính cách của hai đứa giống y JiYong, ít nói, lạnh lùng chỉ thân thiện với người mình muốn. Tuy chỉ hơn một tuổi, nhưng hai đứa rất thông minh, đã nói một cách rõ ràng.

" Seungie, JiJi các con thay đồ rồi papa dẫn qua nhà cậu Dae chơi".

" Dạ".

Hai đứa đồng thanh rồi chạy đi về phía giường khoác thêm áo ngoài rồi đi ra. Seungri mỉm cười cầm tay hai đứa dắt đi, dù buồn nhưng có hai đứa con an ủi cũng là động lực lớn của cậu.

Lái chiếc xe Ferrair màu đỏ ra khỏi biệt thự cũng là lúc một chiếc xe BMW màu đen dừng lại trước biệt thự KJY.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro