Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như vậy, từng ngày trôi qua rất êm đẹp nhưng sau cái đêm Seungri gọi cho JiYong thì cậu không thể gọi được nữa.

Lòng cậu tràn đầy bất an, có lúc nghĩ đến anh mà quên cả ăn. Cũng may Dì Jeon  nhắc nhở cậu, cứ như vậy câu nói đi mấy ngày của anh đã trở thành mấy tháng. Ngày ngày đều mong nhận được tin tức của anh, cho đến khi nhận được tin tức rồi cậu ước gì mình chưa nghe thấy gì hết. Đôi mắt ướt đẫm, nhìn về phương xa. Câu nói của YoonDo vang vọng trong đầu cậu.

"Phu nhân, thật xin lỗi là tôi bảo vệ lão đại không tốt. Để ngài ấy bị thương và mất tích"

Lúc nghe hết câu nói đó, điện thoại trên tay Seungri cũng rơi xuống đất, ngã thân thể muốn ngã quỵ cũng may dì Jeon đỡ kịp.

Từ lúc nhận được tin tức cậu như người vô hồn, chỉ biết ngày ngày đợi anh về. Daesung và Joowon biết tin cũng đến thăm hỏi nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của cậu.

Youngbae, TOP và TaeHyun cũng đến khuyên bảo nhưng vô ích. Họ quyết định đưa ra một phương án để cậu chú ý đến bản thân.

" RiRi, nếu em không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ đến đứa con trong bụng. Để khi nó chào đời không trở nên yếu ớt, để khi JiYong trở về nó có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em. Nó sẽ rất hận bản thân khi vì nó mà em như vậy. RiRi, nghe anh lời mà sống cho thật tốt" .

TOP khuyên nhủ, quả nhiên khi nghe xong Seungri phấn chấn lên hẳn. Giọng nói mệt mỏi, pha phần nấc nghẹn vì khóc vang lên.

" Dì Jeon, con đói rồi".

" Thiếu phu nhân, chờ chút tôi sẽ lập tức đi làm cơm".

Dì Jeon vui vẻ đi vào phòng bếp. Cứ như vậy ba tháng lại trôi qua chỉ còn hơn một tuần nữa là Seungri sẽ sinh, Daesung cũng sắp sinh nên TOP không cho cậu đi lung tung. Nên Joowon ngày nào cũng qua thăm Seungri, cũng trong khoảng thời gian này mà ba cậu YeonJin được Seungri tha thứ. 

Cho đến ngày hôm nay một chút tin tức của JiYong cũng không có.

Một tuần sau, tại bệnh viện có vô số bác sĩ, y tá ra vào bệnh viện chỉ đơn giản một điều là phu nhân tổng giám đốc của Tập đoàn YR và thiếu phu nhân của Kwon gia cùng sinh một ngày.

Trước cửa phòng cấp cứu, người đứng trên hành lang chật nít. Có ba mẹ Kwon, ông nội Kwon, YeonJin, Joowon, Youngbae, TOP, TaeHyun và có sự xuất hiện của gia tộc Lim nhưng họ không quan tâm, chỉ quan tâm người trong phòng sinh kia. 

HyunBin đã biết mọi việc xảy ra trong thời gian này, ông cũng đã cho người đi tìm kiếm nhưng không có một tin tức của JiYong.

Sau ba tiếng trong phòng sinh, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tâm trạng mọi người đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng. Hai cô ý tá bế trên tay hai đứa trẻ đi về phía bà Kwon nói.

" Chúc mừng phu nhân, thiếu phu nhân sinh được long phụng thai".

Cùng lúc đó cửa phòng của Daesung cũng mở, cô y tá đi đến trước TOP cuời nói.

" Chúc mừng ngài, phu nhân sinh được một tiểu công chúa".

TOP vui vẻ đón nhận đứa bé vui vẻ nói.

" Tiểu bảo bối ngoan, sau này con sẽ được gọi là Choi DaeHyun" .

Mọi người không ngừng chúc mừng và lúc này họ cũng mới thấy điều gì không đúng ở đây. Nhìn về phía HyunBin nghi hoặc hỏi

" Ông là ai?"

Người hỏi là ông nội Kwon, HyunBin cười trả lời.

" Tôi là ông ngoại của RiRi".

" Sao?"

Mọi người không hẹn mà đồng thanh nói, Ahreum nhìn họ nói.

" Có gì ngạc nhiên chứ? Nếu có thời gian ở đây tám chuyện không bằng vào thăm RiRi".

Nói xong, Ahreum là người dẫn đầu đi vào. Thấy có người vào, Seungri quay đầu lại nở nụ cười yếu ớt

" Mẹ, con muốn xem mặt của con con".

Bà Kwon cũng vui vẻ đưa đứa bé trên tay mình, rồi nhìn qua ông Kwon ý nói đưa đứa bé cho Seungri. Cậu nhìn hai đứa bé nở nụ cười.

" Con ngoan, sau này con sẽ là Kwon JiHyun, con sẽ là Kwon SeungYong".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro