Chương 17: Thính Thiền đại sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quần áo rơi vãi từ phòng khách tầng một lên tới phòng ngủ tầng hai. Người ta nó tiểu biệt thắng tân hôn(*), huống hồ còn là hai nam nhân đang độ tuổi nhiệt huyết, dục vọng với người mình yêu sao có thể không nảy sinh được?

(*)Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn.

Cắn mạnh lên vai Trần Bính Lâm, Tần Thắng chịu đựng dị vật xâm nhập, đau, rất rất đau! Nhưng nghĩ đến người phía trên là ai, anh liền thấy hình như cũng không đau như đã nghĩ.

Trần Bính Lâm hôn lên môi an ủi nam nhân phía dưới, khoái cảm dần hình thành từ vị trí tiếp xúc của hai người.

Tần Thắng chủ động cựa mình, nghênh hợp với chuyển động của tiểu nam nhân. Âm thanh rên rỉ cứ thế bất giác tràn ra, kích thích đến Trần Bính Lâm
suýt chút nữa liền buông vũ khí đầu hàng.

"Tiểu Thắng bảo bảo, mau gọi em." Vừa động thân nhanh dần. Trần Bính Lâm vừa dụ dỗ vợ.

"Bính Lâm~ Bính Lâm."

"Gọi chồng." Được anh gọi tên, Trần Bính Lâm đột ngột hưng phấn, di chuyển mỗi lúc một nhanh hơn, va chạm vang lên âm thanh ba ba đầy dâm mỹ.

"Chồng...a...nhẹ một chút."

"Kêu nữa! Thanh âm của anh dễ nghe."

"Rất...rất...xấu hổ...a...ưm."

Cứ như thế một buổi chiều, hai người dính lấy nhau, loại vận động này tuy rằng mệt nhọc nhưng lại rất kích thích, nên hai người cứ một lần lại một lần...

Hoàng Đình biết hôm nay anh dâu về nước, vừa tỉnh dậy đã bị anh trai ném
công ty lại cho cô hai ngày, ở nhà quấn quýt với người ta!!!

"Bà nội~." Thanh âm Hoàng Đình muốn có bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu.

"Ai bắt nạt được con vậy tiểu Đình?" Hoàng lão thái thái thấy cháu gái gọi, đầu tiên chính là trêu chọc cô.

"Ai có thể bắt nạt được con chứ?" Hoàng Đình kêu ngạo ngẩng đầu, lập tức buông thõng vai xuống. "Ngoài anh cả ra, còn ai đối xử với con như vậy đây?"

"Làm sao vậy?" Hoàng lão thái thái hứng thú dạt dào, tinh thần nâng lên 200%.

"..." Gia đình này còn ai bình thường hay không? Hoàng Đình khóc không ra nước mắt nhìn bà nội đang chuyên tâm hóng chuyện. "Anh cả từ ngày kết hôn cùng anh dâu, chuyện công ty hầu như đều ném cho con quản, con sắp bị vắt khô rồi bà nội."

"Tiểu Thắng bận chuyện gì sao?" Hoàng lão thái thái khó hiểu.

"Bận ân ái ạ." Hoàng Đình ủ rũ. "Hai người bọn họ hiện giờ chỉ hận không thể 24/7 dính lấy nhau."

"Thật sao?" Hoàng lão thái thái vừa nghe cháu trai cùng cháu rể ân ái, vui vẻ đến đứng lên khỏi ghế. "Nhanh, nhanh nói cụ thể cho bà nội nghe, người Trần gia biết không?"

"Có lẽ... Bính Lâm một tuần đến vài ngày ở Tinh Thần, bên Hoa Lợi chắc chắn giao lại cho Bính Kỳ quản, cho nên có lẽ bên đó cũng biết đi?" Hoàng Đình không chắc chắn lắm.

"Tốt rồi, tốt rồi. Lúc đầu còn không nguyện ý! Không phải lúc này cuối cùng cũng bên nhau sao? Thật là làm hại bà lão này mệt nhọc." Hoàng lão thái thái hưng phấn đi đi lại lại. "Không được, nếu bên đó biết chắc hẳn tiểu Tĩnh đã sớm nói với ta. Ta phải lập tức gọi cho nàng. Con chịu khó phụ giúp tiểu Thắng quản lý Tinh Thần, bà nội cúp máy đây."

"..." Bà nội lại trọng nam khinh nữ rồi!!!

Cứ như vậy, chuyện tình cảm đôi chồng chồng tân hôn ngày càng ân ái mặn nồng được bàn tán khắp Trần Hoàng hai nhà một thời gian khá lâu.

Chủ nhật, Tần Thắng thức dậy với lưng eo đau nhức, tức giận nhéo vào hông tiểu nam nhân, đã bảo hôm nay cần cùng nhau đi một nơi, tối qua còn...

"Vợ! Em sai rồi." Trần Bính Lâm cười cười, không chút chân thành nhận sai.

"Em có còn là người không hả? Cái thân già của tôi." Tần Thắng oán hận đạp qua một cước.

"Anh một chút cũng không già!" Bị Tần Thắng đá một cước rơi xuống giường, Trần Bính Lâm nịnh nọt chống cằm xuống đệm giường, cả người ngồi dưới sàn, như một chú cún con trung thành làm nũng chủ nhân vậy, mắt long lanh.

"Em..." Lần nào cũng không giận nổi năm phút. Tần Thắng phì cười chồm tới xoa xoa má bánh bao của tiểu nam nhân. "Sao em lại đáng yêu như vậy hả?"

"Chỉ với anh!" Trần Bính Lâm nói là lời thật, chỉ một mình anh được nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cậu, chưa từng có ai trước đây, sau này cũng như vậy.

"Ừm." Tần Thắng hôn lên trán cậu. "Chuẩn bị đi, cùng anh tới nơi này."

"Được." Trần Bính Lâm cũng không hỏi là đi đâu, chỉ cần cùng anh là được!

Thiếu lâm tự nằm ở H thị Z quốc, Tiêu Ngũ cùng vệ sĩ của Trần Bính Lâm im lặng đi theo hai vị thiếu gia chậm rãi bước lên từng bậc thang của ngôi chùa này. Hắn không nghĩ ra tại sao đại thiếu gia lại muốn lên chùa, đúng là từ ngày đại thiếu gia kết hôn, đã dần thay đổi rồi...

"Các vị thí chủ tới tìm sư phụ sao?" Một tăng nhân trẻ tuổi sớm đã đứng trước cửa chùa, nhìn bốn người khí thế bất phàm, tiến lên thử hỏi.

"Sư phụ cậu là?" Tần Thắng không hề nói trước sẽ tới, làm sao...?

"Sư phụ bần tăng tự Thính Thiền. Người sớm đã tính ra hôm nay sẽ có người tới gặp, vì vậy để bần tăng ở đây đón các vị." Tăng nhân trẻ tuổi mỉm cười nhẹ nhàng, thông minh đoán ra bản thân đợi đúng là nhóm người này.

"A, vậy làm phiền dẫn đường rồi." Tần Thắng âm thầm kính phục sư đồ này, một người thần thông quản đại, một người lại vô cùng thông minh.

"Mời theo bần tăng, bên này." Tăng nhân đi phía trước, chậm rãi giới thiệu kiến trúc Thiếu Lâm tự cho đến khi tới một tòa kiến trúc có vẻ đơn sơ mới dùng chân, cúi người làm ra tư thế mời. "Sư phụ đang đợi các vị, bần tăng cáo từ."

"Cảm ơn." Tần Thắng gật đầu, quay lại nói cùng Tiêu Ngũ và vệ sĩ Nham Nham của Trần Bính Lâm. "Canh chừng bên ngoài."

"Vâng."

Thính Thiền đại sư năm nay đã hơn một trăm tuổi, tuy nhiên khí sắc hồng hào, ánh mắt có thần, cơ thể linh hoạt, một chút cũng không nhìn ra đã ở tuổi này.

"A di đà phật." Cánh cửa mở ra từ phía trong, Thính Thiền đại sư ngồi trên bồ đoàn, dừng lại việc tụng kinh, nhìn hai người anh tuấn dắt tay nhau bước vào. "Duyên phận, chung quy vẫn là điều khó đoán trước."

"Đại sư, vãn bối hôm nay tới vấn an người." Tần Thắng kéo tay Trần Bính Lâm, muốn quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh lại bị phản ứng của Thính Thiền đại sư làm cho kinh ngạc.

Chỉ thấy khi đại sư nhìn đến Trần Bính Lâm muốn quỳ xuống, cả người căng thẳng, lập tức tránh sang một bên không nhận lễ.

"Đại sư?"

"A di đà phật! Bần tăng không nhận được lễ nặng như vậy, mời hai vị ngồi." Thính Thiền đại sư không giải thích, chỉ là kiên quyết không nhận quỳ bái vấn an từ Trần Bính Lâm.

"Vâng." Tần Thắng tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng làm theo, kéo tay Trần Bính Lâm ngồi xuống bồ đoàn trong phòng.

"So với hai mươi năm trước, lúc này cậu đã giảm đi khá nhiều lệ khí." Thính Thiền đại sư quan sát Tần Thắng một lúc lâu, cho ra nhận xét.

"Hai mươi năm trước? Lệ khí? Là chuyện gì?" Trần Bính Lâm lần đầu tiên trong buổi sáng đặt câu hỏi với Tần Thắng.

"Cái này cũng mong đại sư giải đáp thắc mắc giúp vãn bối." Tần Thắng lắc đầu với tiểu nam nhân, quay qua khiêm tốn thỉnh giáo vị cao tăng đắc đạo đối diện.

"Thiên cơ bất khả lộ." Thính Thiền đại sư cũng lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng vang lên. "Nhưng có thể nói, tác hợp cho hai người là điều đúng đắn, lệ khí quá nặng ảnh hưởng rất lớn tới thọ nguyên, như hiện tại rất tốt."

"Như vậy, cảm ơn đại sư nhiều năm trước đã tới Trần trạch, nếu không bọn vãn bối ở bên nhau được hay không còn khó nói." Tần Thắng hiểu ý cũng không làm khó ông.

"Thí chủ nói sai rồi, nếu hai người duyên phận chưa dứt, như vậy có ta hay không cũng không thay đổi kết cục đã định."

Đợi lúc Tần Thắng cùng Trần Bính Lâm rời đi, Thính Thiền đại sư chắp tay hướng về phía phật tổ, nhỏ giọng nói vài lời tối nghĩa, cảm thán vài chuyện, sau đó cầu phúc cho hai nam tử anh tuấn vừa rời khỏi mới xem như kết thúc lần niệm kinh này.

"Có chuyện em không biết sao?" Trên chuyên cơ, Trần Bính Lâm hôn lên ngón tay của Tần Thắng, hỏi anh.

"Về nhà, anh kể em nghe một câu chuyện, có hứng thú không?" Tần Thắng kéo tay cậu xuống, mỉm cười nghiêng đầu nhìn sang.

"Ừm." Anh nguyện ý nói, vậy cậu liền nguyện ý nghe...

Chuyên cơ vừa đáp xuống Giai Mỹ, Trần Bính Lâm liền nhận được điện thoại của Trần Bính Kỳ gọi tới, nói về vấn đề mua sáng kiến phần mềm kỹ thuật lần trước.

"Anh nói nội gián là Emma?" Emma chính là nữ thư ký của cậu.

"Đúng vậy, cô ta là người yêu của Tần Kiệt."

"Lại là hắn? Xem ra em đã quá nhân từ!" Tần Thắng biết người này, nghe Trần Bính Kỳ nói, anh lắc đầu nhìn Trần Bính Lâm.

"Đúng vậy!" Trần Bính Lâm không phản bác, còn đồng ý với lời của anh. "Công ty kia thì thế nào?" Lời này tất nhiên cậu hỏi người bên kia điện thoại.

"Là một công ty kỹ thuật mới, được một nhóm sinh viên vừa ra trường thành lập, cho nên dễ dàng bị Tần Kiệt lợi dụng."

"Rõ rồi." Trần Bính Lâm gật đầu, ánh mắt âm trầm.

"Em muốn làm gì tiếp theo?"

"Cái gì cũng không làm." Trần Bính Lâm cười. "Nội gián sao? Vậy để bọn họ biết nhiều thêm một chút."

"Hiểu rồi." Trần Bính Lâm tuy không nói rõ ràng, nhưng đủ hiểu cậu muốn làm gì. Chào Tần Thắng, Trần Bính Kỳ ngắt máy.

"Anh nói xem, đánh cắp bí mật thương nghiệp, sẽ ngồi tù bao lâu và đền bù bao nhiêu?" Bỏ lại điện thoại vào túi, Trần Bính Lâm quay qua cười nhìn Tần Thắng.

"Tiểu bại hoại." Tần Thắng cưng chiều niết miệng cậu. "Nếu hắn vào tù, muốn ra còn phải xem anh có đồng ý hay không đã."

"Không cùng một loại người, không vào cùng một cửa, em là tiểu bại hoại, vậy anh chính là lão bại hoại." Trần Bính Lâm hiếm khi dài dòng, cũng chỉ có công việc buộc phải nói hoặc bên cạnh là Tần Thắng.

"Ồ, có kẽ chụp lén." Tần Thắng bị ánh sáng chớp lên gây chú ý. "Tiêu Ngũ, xem là kẽ nào."

"Vâng." Tiêu Ngũ nhận lệnh, nhanh chóng theo hướng nhìn của Tần Thắng chạy đi.

"Vào nhà thôi." Trần Bính Lâm không để tâm lắm, bọn họ là phu phu hợp pháp, không công khai ra ngoài là để tránh rắc rối và phiền phức không cần thiết. Nếu lộ ra cũng không sao cả!

"Ừm." Tần Thắng cũng có suy nghĩ giống vậy. Hiện tại bọn họ lưỡng tình tương duyệt, công bố sự kiện kết hôn hay không là vấn đề thời gian mà thôi.

Vào tới Giai Mỹ, Tần Thắng đem chuyện Hoàng lão thái thái nói với anh kể lại cho tiểu nam nhân nghe. Trần Bính Lâm cực kỳ ngạc nhiên, cậu chợt nghĩ, lúc nhìn thấy anh, cậu đã thấy đặc biệt quen thuộc... Chuyện này... Cũng quá li kỳ rồi!

"Em đột nhiên tò mò kiếp trước của chúng ta."

"Anh cũng vậy."

Hai người chăm chú đối mặt nhìn nhau, dần dần khoảng cách gần lại, một nụ hôn đơn thuần không mang bất kỳ mùi vị tình dục nào, cứ như vậy không khí trong phòng khách biệt thự ngày càng ngọt ngào lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro