Chương 21: Gặp ám toán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối cùng ngày, hai người ngồi chuyên cơ bay tới vùng núi Z quốc. Nơi này rất thích hợp cho hoạt động leo núi,
ngoài Nham Nham, Tiêu Ngũ còn có thêm Tiêu Tam và Ảnh Nhất bí mật đi theo bảo vệ bọn họ. Sau sự việc sáng hôm nay, Tần Thắng nói trong lòng không lo lắng là giả, anh sợ tiểu thúc bên kia chưa kịp làm theo kế hoạch thì bên này tiểu nam nhân lại xảy ra chuyện. Không phải lúc nào kế hoạch vạch ra cũng hoàn hảo được, sẽ có nhân tố bất ngờ nào đó phát sinh cũng không chừng!

Tới khách sạn đã được đặt trước cũng hơn 8h tối, hai người không vội làm gì, trước hết cùng nhau ăn tối mới là quan trọng nhất. Bữa tối dưới ánh nến sớm đã được Trần Bính Lâm cho người chuẩn bị. Dù sao đây cũng là lễ tình nhân đầu tiên hai người ở bên nhau, chuẩn bị cẩn thận cũng là điều nên làm.

"Bảo bảo, chúc mừng lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta." Nắm lấy tay anh đang đặt trên bàn, Trần Bính Lâm thâm tình nói.

"Trần Bính Lâm, anh không nghĩ tới em là con người lãng mạn như vậy đâu, lạnh lùng của em đi đâu rồi?" Tần Thắng đan ngón tay vào tay người đối diện, trêu chọc.

"Với em chỉ có hai loại người, một là anh, hai là những người không phải anh." Trần Bính Lâm rất tự nhiên nói những lời ngọt ngào này. "Sự lạnh lùng của em sao có thể dùng với anh được?"

"Lại bắt đầu rồi, Trần Bính Lâm." Tần Thắng đỏ mặt không dám đối diện với ánh mắt chăm chú nhìn mình của tiểu nam nhân. "Đừng nói nữa, rất xấu hổ có biết không!"

Bữa tối dưới ánh nến ngọt ngào của hai nam nhân rất nhanh đã được đưa lên trang báo mạng lớn nhất Z quốc. Hình ảnh tay đan tay, ánh mắt ôn nhu cùng ngại ngùng đối diện ánh mắt bá đạo chiếm hữu cùng cưng chiều khiến biết bao người ngày càng có niềm tin vào tình yêu.

"Bọn họ thực sự quá ngọt ngào."

"Chính thế! Tôi mới chia tay bạn trai, vốn không còn niềm tin vào tình yêu gì nữa, nhưng hiện tại tôi nghĩ khác rồi!"

"Đẹp đôi quá!!!"

"Ánh mắt soft chết tôi rồi!!!"

Tất nhiên ngoài những lời tích cực trên, cũng có một số người rảnh rỗi bắt đầu bôi nhọ một trong hai người.

"Các người không thấy lạ sao? Trần Bính Lâm là con trai của Trần tổng liền không nói, vậy thân phận của Tần Thắng kia là gì? Sao có thể xứng với cậu ta? Còn nhớ hội đấu giá đầu năm không? Lúc đó rõ ràng Tần Thắng đi cùng Trần Bính Lâm hoặc ai đó tới, anh ta chỉ là người điều hành của một công ty điện ảnh mới mở, làm gì có tư cách tới nơi như vậy?"

"Lầu trên nói đúng quá! Tôi đây đã sớm không nhìn nổi rồi. Có khi công ty điện ảnh kia là anh ta nhờ Trần thị mới có được cũng không chừng."

"Lần trước tiệc đấu giá lớn đầu năm, tì hưu kia trị giá thật làm gì đến 25000 bath? Vậy mà vì một nam nhân, cậu Trần kia lại bỏ ra số tiền đó, đúng là phá gia chi tử."

Trần Bính Lâm cùng Tần Thắng tất nhiên không quan tâm việc này, bị người chụp được bọn họ cũng đã sớm biết, chỉ là mặc kệ thôi, bọn họ là hợp pháp, có gì phải giấu diếm sao?

Buổi sáng tỉnh dậy, Trần Bính Lâm theo thói quen ôm chặt người bên cạnh một chút, hôn thái dương anh một chút, cọ cằm vào má anh một chút đến khi bị người ta ghét bỏ đá khỏi giường mới chính thức tỉnh táo.

"Bảo bảo."

"Nhanh đi cạo râu, đau muốn chết." Tần Thắng đưa tay xoa xoa má.

Hôm qua bọn họ trở về phòng xong cũng chỉ hôn hôn rồi giúp nhau chứ không làm đến cuối cùng bởi vì hôm nay phải leo núi, Trần Bính Lâm không nỡ khiến anh nhà mình khó chịu.

Tiêu Ngũ cùng Nham Nham sớm đã đợi dưới sảnh khách sạn, nhìn thấy hai vị tiểu chủ tay trong tay đi xuống, cả hai quay qua nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương cũng giống mình, đều hết nói nổi.

"Đi thôi, bọn họ cả ngày phát cơm chó, tôi sắp chịu không nổi rồi." Cầm lấy đồ dưới đất lên, Tiêu Ngũ cảm thán.

"Giống nhau." Nham Nham lạnh nhạt đáp.

Ngọn núi bọn họ chọn không cao lắm, sáu giờ sáng xuất phát tới dưới chân núi là 6:30, sau đó bốn người bắt đầu leo lên đỉnh núi. Mất gần một tiếng, đỉnh núi cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bọn họ, Tiêu Tam cùng Ảnh Nhất đã sớm ở đó, lều cũng đã được hai người dựng sẵn.

"Có điểm gì đáng nghi không?" Tần Thắng lên tiếng trước tiên.

"Một nhóm năm người, đang ở hướng ba giờ, lai giả bất thiện."

"Anh sớm biết chuyến đi này sẽ xảy ra chuyện?" Trần Bính Lâm nghe đoạn đối thoại, ngạc nhiên thốt lên.

"Anh không biết, chỉ là cẩn thận. Không ngờ thật sự có người muốn nhắm vào chúng ta." Tần Thắng nhíu mày, lần này là ai? Chi thứ hay vẫn là Thẩm Ly?

"Sẽ không sao." Trần Bính Lâm xoa nắn bàn tay nhỏ trong tay. "Chú ý xung quanh nhiều hơn." Câu này là cậu nói
cùng bốn người Tiêu Tam.

"Vâng."

A quốc, văn phòng người điều hành Thẩm thị, vệ sĩ trưởng nơm nớp lo sợ đứng một bên không dám phát ra âm thanh. Thẩm Uy sớm đã tức giận đến muốn bạo phát rồi!

"Ta nghĩ nó đã biết khó mà lui! Không ngờ còn năm lần bảy lượt khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn."

"Ông chủ, là chúng tôi không làm tròn trách nhiệm."

"Không trách các cậu." Thẩm Uy thở dài một hơi, dường như đã bình tĩnh hơn, suy sụp ngồi xuống ghế sau bàn làm việc. "Nó trở về, ta vốn nghĩ nó không còn vướng mắc đoạn tình cảm này nên có phần thả lỏng, là lỗi của ta."

"Ông chủ, người đó thực đáng sợ như vậy sao?" Vệ sĩ trưởng đã gặp qua Tần Thắng, nhưng không nghĩ đến ông chủ cũng kiêng kỵ anh như vậy.

"Thân phận người đó ta cũng không nhìn thấu, chỉ biết quan hệ rất tốt với James Smith. James còn có vẻ rất nể mặt hắn, người này chỉ sợ chúng ta không động vào được." Thẩm Uy nắm chặt bàn tay, hiện tại ông chỉ hy vọng con gái ông không gây ra tai nạn chết người, nếu không...

Lúc này Thẩm Ly đang vui vẻ đi uống cafe với bạn bè cô ta, một chút cũng không lo lắng chuyện cô ta đã làm sẽ ảnh hưởng như thế nào đến ba cô ta, thậm chí là cả Thẩm thị. Điện thoại vang lên, nhìn thấy là người cô ta ủy thác gọi tới, Thẩm Ly vui vẻ nhấn nghe,
kế hoạch chẳng lẽ nhanh như vậy đã xong?

"Thẩm tiểu thư, có chuyện phải thương lượng một chút."

"Hừ, nói." Thẩm Ly nghe cũng biết mọi chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

"Bên cạnh hai người kia đột nhiên xuất hiện hai vệ sĩ, khí tràng rất mạnh, chúng tôi muốn tăng thêm thù lao."

"Ghê tởm! Đã thỏa thuận còn muốn trở mặt?"

"Thật có lỗi quá Thẩm tiểu thư, lần trước cô gọi điện tôi đã vô tình thu âm..."

"Anh!" Thẩm Ly không ngờ bản thân bị chơi một vố như lúc này, nhưng chỉ đành hậm hực nói. "Thêm 50000bath mỗi người!"

"Cô đang đuổi ăn mày sao?"

"Anh! Gấp đôi rồi còn muốn gì nữa?"

"Ít cũng phải thêm 150000bath mỗi người."

"Thành giao! Đừng khiến tôi thất vọng."

"Chậc chậc, tổng cộng 1000000bath khả năng còn ít quá."

"Được rồi, được rồi! 1200000bath năm người đã là cực hạn của tôi."

"Thẩm tiểu thư thật là một người dễ nói chuyện, lại hiểu lý lẽ. Trong hôm nay sẽ
khiến cô hài lòng."

"Đừng để người nọ bị thương." Trước khi ngắt máy, Thẩm Ly dặn thêm một câu như vậy, người nọ là ai hẳn đã rõ ràng.

Tiêu Tam vẫn tùy thời chú ý hướng ba giờ. Sau khi người có vẻ là cầm đầu gọi điện thoại trở lại, sự chú ý của chúng quả thật đặt lên đám người bọn họ. Xem ra bọn chúng sắp sửa có hành động!

"Thiếu gia, đợi lát nữa hai cậu cẩn thận.
Bảo vệ tốt bản thân."

"Mọi người không cần quá khẩn trương." Nếu là người từ chi thứ phái ra có lẽ khó chơi, còn là mấy kẻ nghiệp dư do Thẩm Ly thuê lại không đáng lo. Tần Thắng nghĩ vậy.

"Em sẽ bảo vệ tốt cho anh." Trần Bính Lâm mỉm cười nhìn anh nhà mình. Đừng quên hai người bạn của cậu là Aya và Morgane là quân nhân F quốc nhưng vẫn không dám đối kháng chính diện với cậu, như vậy không đủ nói rõ thân thủ của cậu cũng không đơn giản sao?

"Được." Tần Thắng cũng cười. Anh tuy là người thừa kế gia tộc tài phiệt nhưng chỉ có bộ não kinh tài tuyệt diễm, khí lực lại không mạnh, thân thủ cũng chỉ đủ đối phó đám râu ria.

"Tiêu Ngũ bảo vệ tốt thiếu gia." Theo một tiếng hét của Tiêu Tam, năm người kia đã tiến tới, ba người lần lượt kiềm chế Nham Nham, Tiêu Tam và Ảnh Nhất, hai người vọt lại chỗ Tiêu Ngũ, mục tiêu là Trần Bính Lâm.

Chỉ tiếc nếu người bọn họ đối phó là Tần Thắng, phần trăm thắng sẽ khá hơn, nhưng người mà bọn họ muốn gây bất lợi lại là Trần Bính Lâm, vậy liền không dễ dàng!

Chỉ thấy Tiêu Ngũ đối đầu một tên, tên còn lại cũng chính là tên đã gọi điện cho Thẩm Ly, bị Trần Bính Lâm chế trụ gắt gao, muốn tổn thương cậu đúng là người si nói mộng! Tên đầu sỏ thấy không làm gì được Trần Bính Lâm, ánh mắt chợt lóe lên tia độc ác, cũng mặc kệ lời dặn vừa rồi của Thẩm Ly, đổi mục tiêu qua Tần Thắng, hy vọng phân tán sự chú ý của Trần Bính Lâm.

"Tới hay lắm!" Vốn Tần Thắng vẫn bình thản đứng lại đột nhiên nhếch khóe môi lên, tay phải không biết từ bao giờ xuất hiện một cây dao găm đen, trở tay, máu bắn ra, tên đầu sỏ nháy mắt bị thương ở bắp đùi, mất đi sức chiến đấu!

"Aaaaa! Tao phải giết mày!"

"Câm miệng đi!" Trần Bính Lâm vừa rồi đúng là đã bị dọa sợ, cậu biết thân thủ anh không tốt, lại thấy đối thủ chuyển mục tiêu đánh tới phía anh, bản thân không kịp cứu viện, không ngờ anh sớm đã có chuẩn bị. Lúc này nghe gã hét lên, nhất thời nhịn không được đạp tới một cước khiến gã bất tỉnh nhân sự.

"Lão đại!" Bốn người còn lại phát hiện thế cục nghịch chuyển, nhất thời luống cuống.

Rất nhanh năm người đã bị trói và ném lên mặt đất. Tiêu Tam lấy điện thoại gọi đi, không lâu sau có người lên núi mang bọn chúng rời đi. Tần Thắng âm trầm ra lệnh.

"Điều tra!"

"Vâng." Ảnh Nhất rời đi. Tra tấn người là sở trường của hắn!

"Rốt cuộc cũng yên tĩnh." Trần Bính Lâm ôm lấy eo anh, cằm tựa trên vai người ta.

"Không ngờ thân thủ của em tốt như vậy, anh quả thật có chút bất ngờ." Tần Thắng thả lỏng cơ thể, ở bên tiểu nam nhân, anh luôn thấy thật an toàn.

"Gia đình Morgane và Aya là gia đình quân nhân, từ lúc quen bọn họ em thường cùng bọn họ huấn luyện." Chuyện này quả thật Trần Bính Lâm phải cảm ơn hai người bạn tốt.

"Thì ra là vậy." Tần Thắng gật đầu, không nói gì nữa, yên lặng cùng cậu nhìn quang cảnh từ đỉnh núi, thật rất đẹp!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro