Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    " Chí Huân!" Cô Lại khẽ vuốt ve khuôn mặt đày vẻ khát khao của cậu nhóc, dịu dàng nói : " Cái này ấy mà, phải đợi lớn rồi mới cắt cho con được, hay cháu đợi Quán Lâm lớn, rồi cô bảo nó cắt bớt cho con nhé?"
    " Thật ạ?" Cặp mắt cậu nhóc lập tức sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại buồn thiu nói : " Nhưng nếu Quán Lâm cho người khác thì phải làm sao?"
   " Vậy con hãy ở bên cạnh nó canh chừng, đừng để nó cho người khác, như vậy có được không?" Trong mắt cô Lại thoáng qua nét trêu chọc, rồi cô lại nhìn con đang khóc nhè trong lòng mình, bật cười vui vẻ.
    Chí Huân gật đầu kiên định, rồi chậm rãi buông tay vẻ nuối tiếc. Trước lúc buông tay, cậu k nhịn được mà bóp thêm hai cái, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn chú nhóc đáng yêu trước mặt : " Quán Lâm anh đồng ý rồi nhé! Cái này sau này phải cắt cho em, không được cho người khác đâu đấy!"
   Khuôn mặt Quán Lâm giàn dụa nước mắt, người cũng ước đẫm, chẳng khác gì chú người gốm đáng yêu. Nghe Chí Huân nói, Quán Lâm gật đầu thật mạnh, khóc thút thít, cặp mắt đen nhánh long lanh, cái miệng nhỏ xinh hồng lên, căng mọng vì hơi nước nóng.
   Nhìn có vẻ mặt đáng thương cuối cùng cảm thấy chút áy náy. Dù sao cái thứ ấy sớm muộn cũng được cắt cho mình, vậy thì nên an ủi người đã nhường cho mình 1 chút mới phải. Nghĩ thế, cậu nhóc bèn đưa tay ướt rượt lau lấy lau để khuôn mặt của cậu nhóc,
nói : " Em thơm anh 1 cái, rồi cậu không khóc nữa, được không nào?"
  Quán Lâm nghiêng đầu suy nghĩ 1 lát, vẻ hơi do dự, rồi.... khẽ gật đầu.
  Chí Huân lập tức nở nụ cười ngọt ngào, đỡ lấy khuôn mặt hết sức đáng yêu kia, chậm rãi ghé miệng lại, thơm 1 cái rõ kêu : " Chụt!"
  Cô Lại vỗ nhẹ đầu Quán Lâm, khẽ giục : " Người ta đã thơm con rồi, có phải con cũng nên thơm lại người ta 1 cái?"
  Quán Lâm hơi chun mũi, nhìn cậu nhóc mũm mĩm đang cười híp mắt lại, cái miệng hơi dẩu lên, ấm ức ghé sát tới. Trong lúc đó, hai bàn tay cậu nhóc 1 mực giữ chặt lấy chỗ bị đau, mắt vẫn ngân ngấn.
  Hai cậu con trai, trần như nhộng, ôm chặt lấy nhau, cùng kí kết hợp đồng "miệng". Năm đó, Quán Lâm 4 tuổi, Chí Huân 3 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yaunkai