chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Bệnh viện tổng hợp Bangkok.

Pete đứng lặng như tượng, cả người chết trân ngoài lớp kính cửa trong suốt.

Người con trai đang nằm kia là cậu... Cứ tưởng thân xác mình đã tan thành tro trong đám cháy hoá ra...

Vặn nắm cửa bước vào bên trong Pete run rẩy từng bước tiến lại sát giường bệnh. Chàng trai nằm kia khắp người bị thương nhưng lạ thay khuôn mặt vẫn nguyên vẹn, Pete thật sự rất đẹp... Hàng mi đen dày cong cong khép chặt, đôi môi mỏng, gò má bầu bĩnh và nước da trắng mịn. Trông cậu nhợt nhạt như kẻ đã chết...

Đau!

Khoảnh khắc đối diện thể xác thật sự là cảm giác ngỡ ngàng ê ẩm không thể nào tả xiết, như nhìn kẻ lạ mặt nào đó đồng thời cũng xót xa ê chề cho số phận của mình nhưng trên tất cả là nỗi hoài nghi lo lắng cho linh hồn thật sự sắp rời khỏi thể xác kia...

"Baifern... Là cô sao?"

"Xin lỗi... Nếu Pete thật sự phải chết cô hãy trở về thân xác mình, người tạm biệt cuộc sống sẽ là tôi. Chúng ta cam kết nhé..." - cậu áp tay mơn lên gò má hơi tái, cảm giác tội lỗi ê chề.

Cạch!

Vegas vào phòng sau khi đã trao đổi cùng bác sĩ, người chịu trách nhiệm theo dõi tình trạng Pete là bạn hắn - Tor, vị bác sĩ trẻ đầy tài năng và là con trai của viện trưởng bệnh viện.

---FLASH BACK---

"Pete hôn mê trong tình trạng vô thức, gần như là xác không hồn chỉ sống nhờ cơ quan sinh lí còn hoạt động"

"Tình hình hiện tại thì sao?" - Vegas lo lắng.

"Mạch đập ngày càng yếu, có thể không qua khỏi đêm nay"

"..."

---END FLASH BACK---

"Pete" - hắn khẽ ôm vai vợ trấn an. Ánh mắt vừa dời sang khuôn mặt người bệnh trở nên hơi bất ngờ.

"Em...rất đẹp?" - đáng yêu đến kì lạ. Nếu cậu thật sự ở trong thể xác này hắn sẽ vẫn thích cậu, thích một người con trai ư?

Pete cười chua chát đáng thương cho số phận mình.

"Anh sẽ thích em trong bất kì thể xác nào chứ?" - cậu hỏi như tự giễu cợt bản thân nhưng Vegas lại làm một hành động khiến Pete hoảng thốt. Hành động chưa bao giờ cậu tưởng tượng: hắn tiến lại gần giường dịu dàng vén lớp tóc mái chàng trai sang bên và cúi người không do dự ép môi mình lên bờ môi đẹp tái nhợt hơi khô nẻ... Nụ hôn cho Pete...

"..." - nước mắt cứ vô thức chảy dài như thể lần đầu tiên cậu cảm nhận được mùi vị của chân tình, của thứ được gọi là trân trọng yêu thương thật sự.

20 năm sống trên đời chưa bao giờ quý trọng thân xác của mình, luôn nguyền rủa và muốn thoát khỏi nó nhưng giây phút này Pete chợt nhận ra bởi vì cậu chưa bao giờ quý trọng chính mình nên yêu thương trở nên xa xỉ. Thật trớ trêu thay người đầu tiên quý trọng Pete là Vegas mà không phải là bản thân cậu.

"Hu... Huhu..." - nữ nhân khuỵ xuống sàn nhà ôm mặt nức nở, cô cảm nhận được vòng tay ấm ôm mình, cái hôn nhẹ lên đôi mắt ướt và lời thì thầm nhỏ.

"Mỗi một sinh mệnh được sinh ra đều đáng để yêu thương nâng niu trân trọng. Nếu Pete ghét bản thân mình đến vậy sao không tặng nó cho anh?"

"Hu... Huhu..." - nước mắt thấm đẫm vai áo nam nhân tự lúc nào. Cậu sẽ nhớ mãi nam nhân đầu tiên dạy Pete về giá trị con người chính là Vegas, cậu phát hiện mình đã yêu hắn rồi, yêu đến không thể dừng lại... Phải làm sao đây nếu không thể từ bỏ không thể ngừng yêu anh, Vegas?

***

Rốt cuộc một lúc lâu sau Pete cũng lấy lại bình tĩnh, cậu hỏi:

"Tình hình thế nào?"

"..." - hắn ngập ngừng giây lát cuối cùng quyết định nói sự thật.

"Có thể không qua khỏi đêm nay"

ẦM!!!

Câu nói như cú giáng nặng nề vào Pete, tiếng oanh tạc như bàn xé tim can, đến chân cũng không đứng vững phải tựa vào nam nhân cạnh bên.

Lặng người không thốt nổi một lời, tim đập ngày càng gấp gáp, thanh âm thốt ra biến run rẩy lạ lùng:

"Có thể đêm nay em sẽ biến mất mãi mãi... Baifern đáng được sống cuộc sống của cô ấy"

"Vegas... Tạm biệt..."

"Anh cấm em nói lung tung" - Vegas siết vai Pete xoay cậu đối diện mình.

"Em sẽ không đi đâu cả! Ở yên bên cạnh anh hiểu chứ?"

"Em..."

"Đừng trả lời!"

"Anh đi mua đồ ăn sáng, Tankhun cũng chưa ăn gì nên chúng ta cần ăn" - hắn bật dậy quay lưng đi như trốn tránh câu trả lời. Vegas biết chuyện Pete lo sợ có thể xảy ra, cậu sẽ chết...

Không! Thứ hắn cần là lời đảm bảo của cậu, dù biết chết hay sống không thể do Pete quyết định nhưng hắn chấp nhận ngu ngốc mê muội chỉ muốn một câu nói của cậu "em hứa ở bên anh"

Lần đầu tiên Vegas không sợ trời chẳng sợ đất phải hèn nhát trốn tránh một câu trả lời đơn giản...

***

Còn một mình Pete ở ghế chờ...

"Baifern"

"..." - nghe tiếng gọi Pete quay sang. Trước mặt cậu là nam nhân lạ mặt trong bộ blue trắng, khuôn mặt ưa nhìn với mái tóc nâu sậm màu hơi đỏ và đôi mắt ẩn hiện nét cười ấm áp. Anh ta đang gọi cậu ư? Hẳn đây là người quen của Baifern.

Pete bối rối dịch sang bên để Tor ngồi cạnh. Cậu chờ đợi một câu nói mở lời nhưng không, anh lặng im đan hai tay vào nhau nhìn vu vơ qua lớp kính cửa mãi lúc lâu mới khẽ khàng cất lên chất giọng trong hơi trầm:

"Em hạnh phúc chứ?"

"..." - hỏi Baifern sao? Bài hát tâm sự vang lên trong khu nhà kính mà cậu đã nghe cho thấy rõ ràng Baifern rất đau khổ và quyết định tự tử nhưng phải trả lời thế nào đây?

"Em... Hm... Ổn! Còn anh?"

"Anh ư?" - nam nhân nén tiếng thở dài cụp mắt úp mặt vào lòng bàn tay vuốt qua một lượt.

"Kaning yếu quá rồi. Có thể đêm nay cô ấy sẽ...đồng hành cùng người bạn đang nằm trong phòng bệnh kia của em"

Kaning là ai? Người yêu anh ta hay là...

"Anh thật có lỗi với cô ấy. Đến 1 tiếng yêu đơn giản cũng không thể nói gạt cô ấy dù chỉ một lần..." - nam nhân ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt đằm lại dằn vặt khổ sở lại như chứa nỗi khao khát tiếc nuối khôn cùng.

Tor siết chặt nắm tay cố ngăn câu nói tiếp theo bật ra khỏi cổ họng. Đã từ rất lâu rồi, từ ngày đầu tiên đến khám chữa miễn phí cho nhà tình thương, ngày ngày trông thấy thân ảnh cô gái nhỏ nhắn buồn bã đứng nép sau cánh cửa lặng nhìn chàng trai mù loà bên trong, anh đã yêu cô... Sau đó vô tình được biết Baifern là vợ chưa cưới của Vegas, anh đã giấu nhẹm đi tình cảm của mình đến tận giờ. Anh luôn ở bên mọi lúc cô cần, lắng nghe tâm sự và lau nước mắt khi cô khóc cho đến khi Baifern đám cưới và bệnh tim bẩm sinh của Kaning trở nặng. Tor quyết định cưới cô gái tốt bụng yếu ớt và chăm sóc cô, anh biết Kaning yêu anh trong vô vọng giống như tình yêu thầm lặng anh dành cho Baifern và Tor không muốn cô gái tội nghiệp phải bất hạnh giống mình...

Bác sĩ chẩn đoán vợ anh không thể sống quá 20 tuổi vì căn bệnh tim quái ác, có thể đêm nay cô sẽ...

***

Càng nghĩ càng rơi vào tuyệt vọng, chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn hồi lâu Tor không nhận ra Baifern hôm nay rất lạnh nhạt khác hẳn mọi hôm, cô sẽ dựa vào anh mà tâm sự.

Đang định nói chuyện thì Vegas mua đồ ăn sáng về cùng Tankhun. Hắn ngạc nhiên hỏi tên bạn thân:

"Tor? Cậu sang xem tình hình Pete à? Cùng ăn đi!"

"..."

***

Buổi sáng chủ nhật đẹp trời trôi qua ảm đạm như thế, cả trưa chiều Pete vẫn lặng yên bên giường bệnh cùng Vegas. Thời gian trôi sao quá nhanh thoắt cái đã 10 giờ tối.

Cả thể xác Pete thật sự và Kaning đều quá yếu nên đã chuyển vào phòng vô trùng cấm người ngoài tiếp xúc. Hai giường sát cạnh nhau và hai con người đang hấp hối...

***

11:00 PM bên ngoài phòng bệnh, ánh sáng hơi mờ hắt xuống đôi nam nữ ngồi bên hàng ghế chờ. Cô gái tựa đầu vào vai chàng trai khẽ nhắm mắt:

"Anh à... Lát nữa có thể khi tỉnh dậy em sẽ không còn là Pete nữa"

"..."

"Chỉ im lặng nhìn vào mắt, anh sẽ nhận ra em chứ?"

"Đừng ngủ Pete" - Vegas ôm chặt cậu như thể sợ hãi nếu buông ra Pete sẽ tan biến và 2 tháng qua trở thành ảo mộng vô hình.

"Em còn chưa nói... Em rất thích Vegas... Em sẽ nhớ mãi lời hứa trở thành một gia đình của chúng ta..."

"Nghe anh nói không? Đừng ngủ!" - hắn cúi đầu hôn lên môi cậu, quấn quýt vội vã như muốn thức tỉnh Pete khỏi cơn mộng mị.

"Hm..." cậu chủ động dứt môi ra khi nước mắt làm nụ hôn mặn đắng màu bi thương.

"Em rất mệt... Rất khó thở... Em ngủ một lát" - cậu mệt mỏi trượt gối lên vai hắn nhắm mắt thở đều rồi nhanh chóng rơi vào trạng thái vô thức.

***

Đêm sâu hun hút...

Trong phòng vô trùng màn hình điện tâm đồ cả hai bệnh nhân ngày càng thất thường.

Tít...

Tít tít...

Ngoài phòng bệnh tiếng thở của nữ nhân cũng gấp gáp hệt như thế.

Thịch...

Thịch thịch...

Vegas cắn răng kiềm nỗi sợ hãi siết chặt Pete vào lòng, nhịp tim cậu bắt đầu thất thường kì lạ.

Tít...

Tít... Tua...

Tua tua

"Thông báo khẩn cấp triệu tập bác sĩ đến phòng vô trùng gấp, bệnh nhân có dấu hiệu tử vong" - chuông cấp cứu reng liên hồi và đội ngũ bác sĩ y tá rầm rập đổ về phòng bệnh.

"Huyết áp tụt nhanh. Tim ngừng đập"

"Kích điện lần một"

Tor cùng đồng nghiệp đang cố cứu sống hai sinh mạng. Ngoài kia nữ nhân ngày càng rơi sâu vào cơn mê kì lạ.

"Kích tim lần 3"

Thịch thịch...

"Seobie?"

Xoẹt!

Sao băng!

Tít

Tít tít tít!

Tua tua...

"Bác sĩ! Một bệnh nhân đã tắt thở, người kia sống rồi"

Chỉ một người còn sống?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro